[Chuyển Ver] [ VKook] Ác ma chi sủng
Chương 104
Mà Mẫn Doãn Khởi lúc này đang ở trong văn phòng của Kim Tại Hưởng, sắc mặt có chút khó coi. Anh hoài nghi việc này đều là do Vũ Văn Lạc làm.
Còn Kim Tại Hưởng thì ôm Tuấn Chung Quốc ngồi trên sô pha, bộ dáng như chuyện không liên quan tới mình. Đúng lúc nhận được điện thoại của Mẫn Doãn Khởi nên bọn họ mới tránh chạm mặt với phóng viên.
Tuấn Chung Quốc nhìn Mẫn Doãn Khởi, cười nói: “Mẫn Doãn Khởi, cũng không phải chuyện quan trọng gì, không cần phải lo lắng như vậy chứ? Cùng lắm thì không cần Tuyệt Thế, dù sao U Minh Điện cũng không nghèo.”
Khóe miệng Mẫn Doãn Khởi run run nhưng lại thả lỏng không ít, bất đắc dĩ nói: “Tôi đã hỏi qua Thiên, chuyện này không có liên quan tới cậu ta. Bây giờ cũng đúng lúc Hắc Diễm bang trở mặt với U Minh Điện, tôi lo Lạc và Hắc Diễm bang có liên quan.”
Kim Thạc Trấn im lặng ngồi ở một bên không nói lời nào, bây giờ Tuấn Chung Quốc đi đến đâu thì nhất định anh phải theo tới đấy. Nhiệm vụ hiện tại duy nhất chính là Tuấn Chung Quốc, chuyện khác đều không cần anh quan tâm, mà Phạm Bảo Nhi làm cái đuôi nhỏ hiếm khi hôm nay bị bỏ lại ở biệt thự.
Tuấn Chung Quốc tựa vào trong lòng Kim Tại Hưởng, khoát tay nói: “Hắc Diễm bang không làm được việc lớn, bất quá anh và Vũ Văn Lạc có quan hệ tốt như vậy, có thể là nội gián hay không a?”
Mẫn Doãn Khởi sụp đổ cúi mặt: “Anh dâu nhỏ, anh muốn làm cái gì?”… Giương mắt nhìn Kim Tại Hưởng, ngay cả bả vai cũng sụp xuống, cũng biết lão đại không có khả năng giúp anh.
Tuấn Chung Quốc nháy mắt mấy cái, không có ý tốt nói: “Nếu không anh đi sa mạc Châu Phi đi?”
Mẫn Doãn Khởi thở ra một hơi, thương lượng nói: “Có thể cho Mẫn đi theo giúp tôi không?” Tuấn Chung Quốc nói muốn cho anh đi sa mạc Châu Phi ngược lại anh lại nhẹ nhàng thở ra. Tình huống như bây giờ làm sao có thời gian cho anh đi sa mạc a? Càng đừng nói là cho Phác Chí Mẫn đi cùng anh.
Tuấn Chung Quốc suy nghĩ từ bi nói: “Có thể!”
Mẫn Doãn Khởi vẻ mặt cảm kích nói: “Cám ơn anh dâu nhỏ, nếu không có việc gì vậy tiểu nhân lui xuống trước!”
Tuấn Chung Quốc nhìn bóng dáng anh rời đi rồi quay qua nói với Kim Tại Hưởng: “Em còn nghĩ anh ta sẽ biến sắc một chút chứ?” Bị hoài nghi là nội gián cư nhiên một chút phản ứng cũng không có. Thật sự là không thú vị!
Kim Tại Hưởng khẽ cười nói: “Em phát hiện Ám Dạ có nội gián sẽ xử lý như thế nào?”
“Bắt được rồi từ từ tra tấn. Hoặc là trực tiếp bắn một phát súng, xem tình hình rồi xử tiếp.”
Kim Tại Hưởng chỉ cười không nói. Tuấn Chung Quốc cũng biết mình diễn quá giả tạo, nhưng thật ra chỉ là vì cậu bị Kim Tại Hưởng chăm quá chặt, buồn đến hoảng cho nên mới tìm chút việc vui, nhưng Mẫn Doãn Khởi lại không nể mặt!
“Vũ Văn Lạc rốt cuộc còn chưa đến sao?”
“Mệt à? Muốn nghỉ ngơi một chút không?”
“Anh đi với em!”
“Được.”
Lam Tư trong lòng thở dài một tiếng, anh không có việc gì làm nhưng lại không thể rời đi, thật sự là khổ sở a!
*****
Mạc Mạc đợi một lúc lâu vẫn không thấy người, đang muốn đi ra ngoài hỏi thì nghe trong phòng nghỉ có chút động tĩnh, lại ngồi trở lại sô pha chờ Mẫn Doãn Khởi.
Nhưng lại qua thật lâu cũng không thấy người đi ra, nhịn không được đi qua, đang muốn gõ cửa thì cửa lại tự mình mở ra. Thấy rõ là Phác Chí Mẫn, Mạc Mạc nhịn không được lui về sau hai bước. Trải qua chuyện lần trước, cậu đối với Phác Chí Mẫn có chút sợ hãi.
Phác Chí Mẫn nhìn cô, nhịn không được nhíu mày: “Cô sao có thể ở trong này?”
“Tôi… Tôi tìm Khởi…”
Phác Chí Mẫn mày nhíu càng chặt hơn, thản nhiên liếc mắt đánh giá cô một cái rồi nhìn ra phía ngoài thì đúng lúc Mẫn Doãn Khởi trở về. Thấy Phác Chí Mẫn sắc mặt không tốt lắm, lại nhìn Mạc Mạc, xong rồi! Mạc Mạc làm sao có thể ở trong văn phòng của anh?
Phác Chí Mẫn không thèm để ý trực tiếp đi khỏi nhưng Mẫn Doãn Khởi lại vội vàng nắm tay cậu ta lại: “Mẫn, cậu nghe tôi giải thích!”
Phác Chí Mẫn hơi nghiêng người tựa vào khung cửa, hai tay khoanh ngực liếc mắt nhìn anh. Mẫn Doãn Khởi sờ mũi, bất đắc dĩ nói: “Tôi không biết cô ta vì sao lại ở chỗ này.”
Ai… Tên nào đó không có lương tâm đã hoàn toàn quên người ta nói hôm nay còn muốn đến tìm anh.
Mạc Mạc nhìn hai người, sao cũng cảm thấy rất quái dị? Vì sao Mẫn Doãn Khởi lại muốn giải thích với Phác Chí Mẫn? Là bởi vì Phác Chí Mẫn không thích cô sao?
“Ân.” Phác Chí Mẫn thản nhiên lên tiếng, vừa muốn đi ra ngoài thì Mẫn Doãn Khởi đã ôm cổ cậu ta: “Mẫn, cậu tin tôi đi!”
“Nga.” Lại là một tiếng đơn giản, Phác Chí Mẫn liền đưa tay đẩy tay cậu ta ra. [Mị: Có phải Mẫn ca “ăn dấm chua” rồi ko?]
Mẫn Doãn Khởi ôm chặt cậu ta không chịu buông tay, rất đáng thương nhìn cậu ta: “Mẫn… Tôi thật sự không có làm chuyện có lỗi với cậu, tôi thề!”
Khóe miệng Phác Chí Mẫn run run, hình như có chút không thể nhịn được nữa: “Mẫn Doãn Khởi, cậu buông tay cho tôi!”
“Mẫn, đừng đi mà!”
Phác Chí Mẫn bình tĩnh trừng mắt cậu ta: “Tôi có việc muốn tìm lão đại!”
Ách? Hóa ra không phải muốn vứt bỏ anh a? “Vậy cậu tin tôi?”
“Mẫn Doãn Khởi, lỗ tai cậu có vấn đề sao? Không phải đã nói tin rồi sao?” Tuy rằng chỉ là “Nga” một tiếng nhưng không phải là có ý như vậy sao?
Mẫn Doãn Khởi rất ủy khuất nói: “Vậy sao sắc mặt cậu lại như thế nhìn tôi?”
Phác Chí Mẫn một tay đẩy cậu ta ra rồi quát: “Tôi khó chịu được không?”
Nhìn bóng dáng Phác Chí Mẫn rời đi, Mẫn Doãn Khởi sửng sốt một chút, sau đó cười to ra tiếng. Đương nhiên tâm trạng rất tốt, xoay người thấy Mạc Mạc thì nụ cười tươi trên mặt tắt đi. Vốn ngày hôm qua anh muốn nói rõ nhưng Mạc Mạc lại không cho anh cơ hội.
Sắc mặt Mạc Mạc có chút tái nhợt, vẻ mặt không thể tin: “Khởi… Anh… Các anh…”
Làm sao có thể? Nhất định là cô suy nghĩ nhiều thôi, Mẫn Doãn Khởi không có khả năng sẽ thích nam nhân. Đúng! Nhất định là cậu suy nghĩ miên man.
“Khởi… Buổi tối anh có rảnh không?”
Mẫn Doãn Khởi sửng sốt một chút, nhíu mày, trong lòng nhịn không được thở dài. Anh cho rằng Mạc Mạc đã hiểu được nhưng lại không nghĩ tới…“Sẽ tốt hơn nếu…”
Mạc Mạc cắt ngang lời anh, mất tự nhiên cười cười: “Không sao, em biết anh bận nhiều việc…”
“Mạc Mạc…” Mẫn Doãn Khởi nhíu mày nhìn cô: “Chúng ta không có khả năng!”
Mạc Mạc hốc mắt có chút đỏ lên, Mẫn Doãn Khởi chỉ nhìn cô chứ không có ý muốn an ủi cô. Mạc Mạc càng thêm khổ sở, đột nhiên nhào vào trong lòng anh nhưng Mẫn Doãn Khởi lại nhanh nhẹn tránh ra. Đùa sao! Nếu Mẫn trở về thấy bọn họ ôm nhau thì dù anh có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch!
Mạc Mạc sửng sốt một chút rồi chậm rãi ngồi xổm xuống, nhẹ giọng khóc nức nở. Trước kia đều là anh tìm lại cô, cô luôn đuổi anh đi. Bây giờ cô mới hiểu được bị cự tuyệt có bao nhiêu khổ sở.
Mẫn Doãn Khởi nhíu mày, đi trở về sau bàn rồi bắt đầu làm việc, sẵn tiện cho cô thời gian bình tĩnh suy nghĩ. Toàn bộ văn phòng chỉ còn lại tiếng gõ bàn phím cùng lật xem văn kiện, còn có tiếng khóc nức nở thương tâm của Mạc Mạc.
Bầu không khí vốn im lặng đột nhiên truyền đến tiếng gầm giận dữ: “Mẫn Doãn Khởi!” Phác Chí Mẫn trực tiếp vọt tới sau bàn làm việc, đưa tay liền bóp chặt cổ của Mẫn Doãn Khởi, vẻ mặt hung ác như rất muốn bóp chết anh.
Mạc Mạc bị hoảng sợ, lau nước mắt. Thấy bộ dáng Phác Chí Mẫn khủng bố muốn giết Mẫn Doãn Khởi liền vội vàng chạy tới muốn kéo cậu ta ra. Mẫn Doãn Khởi thấy cô chạy lại đây liền ôm eo của Phác Chí Mẫn, chân dùng một chút lực xoay ghế một vòng tránh tay đang duỗi tới của Mạc Mạc. [Mị: Haiz, chuyện nhà của người ta xen vào làm gì a~]
Được rồi! Anh là bị ham muốn chiếm hữu làm hại, anh không hy vọng có cô gái nào chạm vào Phác Chí Mẫn.
Phác Chí Mẫn nổi giận đùng đùng trừng mắt Mẫn Doãn Khởi, dường như không có phát hiện động tác nhỏ của anh, mà Mạc Mạc cũng là tưởng Phác Chí Mẫn né tránh cô. Nhìn Mẫn Doãn Khởi bị bóp cổ, trong lòng rất sốt ruột, đang muốn kêu Phác Chí Mẫn buông ra thì thấy Mẫn Doãn Khởi cà lơ phất phơ cười nói: “Mẫn… Cậu đành lòng giết tôi sao?”
Phác Chí Mẫn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: “Mẫn Doãn Khởi, tên khốn kiếp! Ai muốn đi cùng cậu tới sa mạc Châu Phi chứ? Tôi không muốn đi, muốn đi thì tự cậu đi đi, cậu đi nói với anh dâu nhỏ tôi không muốn đi!”
Ánh mắt Mẫn Doãn Khởi lộ ra một tia bất đắc dĩ, anh dâu nhỏ thật sự là sợ thiên hạ không loạn!
Sa mạc Châu Phi? Mạc Mạc không rõ Mẫn Doãn Khởi đi sa mạc Châu Phi làm gì nhưng thấy Phác Chí Mẫn còn bóp cổ Mẫn Doãn Khởi thì vội vàng kêu lên: “Phác Chí Mẫn, anh buông tay trước đi, anh sẽ bóp chết anh ấy đó!”
Nghe vậy Phác Chí Mẫn nhìn tay của mình thủ, sau đó chậm rãi buông ra, nhẹ giọng phun ra ba chữ: “Bệnh thần kinh!” Không phát hiện Mẫn Doãn Khởi chuyện gì cũng không có sao? Chút lực này mà ngay cả bóp con gà con cũng không chết thì có thể bóp chết Mẫn Doãn Khởi tai họa này à?
“Tôi đi!”
Mẫn Doãn Khởi một phen kéo anh lại, cười nói: “Sao? Quyết định đi cùng tôi tới sa mạc Châu Phi chứ?”
Phác Chí Mẫn liếc trắng mắt tức giận nói: “Cậu thật xem tôi là tên ngốc sao? Bây giờ có thời gian cho chúng ta đi sa mạc sao?” Anh cũng không phải ngốc. Chỉ là nghe anh dâu nhỏ nói như vậy nhất kích động muốn tìm tính sổ Mẫn Doãn Khởi, ai bảo Mẫn Doãn Khởi luôn tính kế anh. Nhưng rất nhanh liền xoay chuyển tình thế, anh vẫn là bị đùa giỡn, nhưng lần này là bị anh dâu nhỏ cho đùa giỡn!
Anh dâu nhỏ mang thai nên lão đại cả ngày không rời, ngay cả Kim Thạc Trấn cũng không thể làm chuyện khác sự. Bây giờ hết chuyện này tới chuyện kia xảy ra, bọn họ làm sao có thể có thời gian lãng phí chứ?
Mẫn Doãn Khởi cười khẽ ra tiếng, xem như không ngốc!
Mạc Mạc nhìn hai người, hai tay không tự chủ được nắm chặt, khớp xương trở nên trắng bệch, cô còn có thể lừa mình dối người sao? Giữa bọn họ cô vốn không thể chen vào. Cảm giác hoàn toàn bị bài trừ ở bên ngoài rõ ràng như vậy, rõ ràng đến mức cô muốn bỏ qua cũng không được.
Phác Chí Mẫn trầm mặc trong chốc lát, nhìn về phía Mẫn Doãn Khởi nhíu mày nói: “Tôi có việc muốn nói với cậu!” Sau đó kéo Mẫn Doãn Khởi đi vào phòng nghỉ “Ầm” một tiếng đóng cửa lại.
Mẫn Doãn Khởi nhìn bộ dáng cậu ta có chút nghiêm túc cũng thu hồi vẻ mặt cà lơ phất phơ: “Làm sao vậy?”
“Cậu cũng biết U Minh Điện có nội gián, lần giao dịch này chỉ sợ Hắc Diễm bang sẽ đến phá. Để ngừa vạn nhất tôi sẽ tự mình đi.”
Mẫn Doãn Khởi nhíu mày, còn không kịp nói chuyện Phác Chí Mẫn lại bắt đầu trợn mắt nhìn: “Mẫn Doãn Khởi, tôi cảnh cáo cậu, nếu dám thừa dịp tôi không ở đây trêu hoa ghẹo nguyệt thì cẩn thận tôi bắn chết cậu!”
“Ha ha…” Mẫn Doãn Khởi cười khẽ ra tiếng, đưa tay ôm lấy cổ của cậu ta, hôn lên môi của cậu ta.[Mị: Mật ngọt chết ruồi!]
“Mẫn… Cẩn thận một chút!”
“Biết rồi, tôi đi đây!”
Mạc Mạc nhìn Phác Chí Mẫn đi ra, vẻ mặt không biết nên ra sao. Có lẽ cô chưa bao giờ nghĩ tới tình địch của mình sẽ là một người đàn ông phải không? Phác Chí Mẫn không có nhìn cô mà chỉ lập tức đi về phía cửa. Mẫn Doãn Khởi đứng cửa ở phòng nghỉ nhíu mày nhìn cậu rời đi, trong mắt có chút lo lắng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!