[Chuyển Ver] [ VKook] Ác ma chi sủng
Chương 107
Tuấn Chung Quốc trầm giọng nói: “Nếu có cần thì trực tiếp tìm Diệp Hạm và Tân Vũ!” Phác Chí Mẫn là đồ đệ của cậu, cư nhiên dám đụng người của cậu. Vậy nợ máu phải trả bằng máu!
“Vâng!” Kim Thạc Trấn được mệnh lệnh lập tức bắt đầu hành động.
Tuấn Chung Quốc thở dài một tiếng: “Hưởng, anh nói Phác Chí Mẫn thật sự đã chết sao?”
Kim Tại Hưởng đưa tay ôm cậu không nói gì, Phác Chí Mẫn còn sống cơ hội là con số không. Chuyện vừa xảy ra Trịnh Hạo Thạc cũng đã cho người đi cứu. Nếu Phác Chí Mẫn không có việc gì thì không có khả năng một chút tung tích cũng không tìm được.
“Ngoan, ngủ tiếp một lát đi, đừng nghĩ nhiều như vậy.”
Tuấn Chung Quốc gật đầu: “Anh cũng đừng quá lo, có lẽ Phác Chí Mẫn vốn không có việc gì.” Lời này chẳng qua là lời an ủi đơn giản, ngay cả chính cậu cũng không thể thuyết phục.
Hắc Diễm bang tựa hồ đã sớm đoán được U Minh Điện sẽ trả thù nên trước đã chuẩn bị thật tốt. U Minh Điện bao vây tuy rằng làm cho Hắc Diễm bang tổn thất không ít người nhưng lại không thể suy giảm hoàn toàn. Không cần phải nói, này chỉ sợ lại là công lao của Đoạn Phi Ưng.
Trong phòng khách biệt thự, Kim Thạc Trấn, Trịnh Hạo Thạc còn có Kim Nam Tuấn đều là vẻ mặt lo lắng: “Còn chưa có tìm được cũng sao?”
Mọi người vội vàng chuyện Hắc Diễm bang cũng không có thời gian đi quan tâm Mẫn Doãn Khởi. Vốn nghĩ rằng cho người đi theo sẽ không có chuyện gì lớn lại không nghĩ rằng Mẫn Doãn Khởi cư nhiên mặc kệ người đi theo, không biết tung tích.
Trịnh Hạo Thạc nhíu mày nói: “Hẳn là không có việc gì, cũng không phải người dễ bị đánh bại, trước kia nhiều chuyện như vậy không phải đều trở về sao?”
Nhưng Kim Thạc Trấn lại biểu hiện vẻ không lạc quan: “Cậu đã quên trước kia đều có Mẫn cùng cậu ta sao, Mẫn Doãn Khởi tuy không phải người yếu ớt như vậy nhưng cậu đã quên lão đại khi…” Ngay cả Lão đại cũng là người yếu ớt mà? Lúc trước tiểu tẩu tử gặp chuyện không may, lão đại không phải thiếu chút nữa đã chết sao? Hơn nữa hiện tại Hắc Diễm bang chưa trừ, Mẫn Doãn Khởi rất có khả năng xảy ra chuyện.
Kim Nam Tuấn nhíu mày hỏi: “Các cậu ai biết lúc Khởi thương tâm sẽ đi làm gì không?”
Kim Thạc Trấn giọng lạnh lùng nói: “Chúng ta cũng không phải Mẫn, làm sao có thể biết?” Chỗ nên tìm cũng đã tìm, vốn là không thấy bóng dáng.
Ba người tiếp tục trầm mặc, Phác Chí Mẫn mới là người hiểu Mẫn Doãn Khởi nhất, trước kia không có cảm giác gì nhưng bây giờ Phác Chí Mẫn mất, bọn họ mới phát hiện mỗi lần chuyện có liên quan Mẫn Doãn Khởi bọn họ đều là trực tiếp tìm Phác Chí Mẫn. Nhưng bây giờ…
Qua một hồi lâu Trịnh Hạo Thạc mới mở miệng nói: “Tôi lại phái người đi tìm!”
Kim Thạc Trấn đột nhiên nói: “Cô gái kia có thể biết hay không?”
Hai người còn lại đều biết anh nói là ai, nói không chừng Mạc Mạc thật sự biết. Lúc này một mình Mẫn Doãn Khởi rất nguy hiểm, dù sao hỏi Mạc Mạc so với bọn họ mù quáng tìm vẫn tốt hơn.
*****
“Uy! Mẫn Doãn Khởi, cậu có bệnh hả? Dẫn tôi tới quán bar đồng tính này làm cái gì?”
Mẫn Doãn Khởi thở dài nói: “Ai bảo tôi có mị lực quá lớn khiến phụ nữ tới quấn lấy tôi chứ? Ở đây có lẽ yên tĩnh hơn. Đi thôi!”
Phác Chí Mẫn thật không biết nói gì: “Đúng vậy! Mị lực của cậu không ai có thể chống đỡ. Cậu không sợ trong chốc lát sẽ bị một đám đàn ông vây quanh tấn công sao?”
“Hắc hắc… Cho nên mới phải dẫn cậu theo! Mẫn, chốc lát vất vả cậu giúp tôi đuổi đám ruồi bọ kia đi!”
“Oa… Khởi soái!”
“Người bên cạnh anh ta cũng không tồi a! Thật đáng yêu!”
Nhìn thấy sắc mặt Phác Chí Mẫn khó coi, trong lòng Mẫn Doãn Khởi sắp cười ra. Cố gắng áp chế suy nghĩ khóe miệng muốn nhếch lên, vẻ mặt bi thương nói: “Mẫn, tôi khó chịu như vậy, cậu đừng không nể mặt được không? Huynh đệ nhiều năm như vậy, theo tôi uống rượu cũng không chịu chứ?”
Phác Chí Mẫn nghiến răng nghiến lợi trừng mắt anh, sau đó kéo anh vào trong, Mẫn Doãn Khởi tùy ý cậu ta kéo đi, mặt cũng nở nụ cười. Nào có bộ dáng khó chịu cái gì, cho dù thật sự khó chịu, nhìn bộ dáng Phác Chí Mẫn bị anh chỉnh đến nghiến răng nghiến lợi cũng sớm đem chuyện không vui quên hết.
“Soái ca, theo tôi uống một chén thế nào?” Nghe một đại nam nhân giọng nũng nịu ỏn ẻo nói khiến Phác Chí Mẫn nổi da gà đứng lên hung hăng đạp Mẫn Doãn Khởi một cái. Muốn yên tĩnh sao không về nhà uống? Làm gì muốn tới chỗ quỷ quái thế này?
Mẫn Doãn Khởi đau đến nhếch miệng, sau đó vẻ mặt cười lẳng lơ với người đàn ông kia: “Đương nhiên có thể…”
Thấy bộ dáng Mẫn Doãn Khởi dễ nói chuyện như vậy, những người khác đã sớm ngắm anh cũng như ong vỡ tổ vây lại đây. Mẫn Doãn Khởi như bị hù sợ, ôm cổ Phác Chí Mẫn: “Tình yêu, bọn họ thật đáng sợ, mau đuổi bọn họ đi đi!”
Nghe vậy, một đám người đều mắt mang địch ý nhìn Phác Chí Mẫn, Phác Chí Mẫn đen mặt, đột nhiên giật giật cổ tay cười nói: “Mẫn Doãn Khởi, cậu nói nếu để cho đám phụ nữ say mê cậu thấy sẽ phản ứng thế nào?”
Mẫn Doãn Khởi thản nhiên nhìn lướt qua cổ tay cậu ta, vẻ mặt không sao cả cười nói: “Đương nhiên là như trước không thể chống đỡ mị lực của tôi a!”
Phác Chí Mẫn hoàn toàn im lặng, bị một đám người làm cho phiền lòng “Ba” một tiếng, đem súng cầm trong tay vỗ lên bàn, một đám người lặng đi một chút rồi sau đó lập tức giải tán.
Mẫn Doãn Khởi nhịn không được cười to ra tiếng: “Tình yêu, cậu thật soái!”
“Tôi bắn cậu càng soái hơn, có muốn thử một chút hay không?”
“Tình yêu, cậu thật vô tình!”
Phác Chí Mẫn một cước đá tới: “Nói chuyện đàng hoàng chút, thật là ghê tởm!”
*****
“Ba”
Cái chén bị nặng nề đặt lên bàn, Mẫn Doãn Khởi đưa tay lấy bình rượu lại thấy bình rượu của mình chạy đi, ợ một tiếng, than thở nói: “Mẫn, đừng giành với tôi…” Nói xong lảo đảo muốn cướp về.
Tô Dã thấy bộ dạng anh say rượu thì hỏi: “Tiểu tình nhân của cậu đâu?” Tô Dã này là ông chủ của quán bar, lần trước anh đúng lúc ở đây, anh cảm thấy Mẫn Doãn Khởi và Phác Chí Mẫn rất xứng đôi, nhưng hai người giống như không phải loại quan hệ này. Anh còn cảm thấy có chút tiếc nuối nha!
“Cô rốt cuộc có biết hay không?”
Kim Thạc Trấn đã có chút không kiên nhẫn, bọn họ đã đi theo Mạc Mạc đi vài nơi nhưng không tìm được Mẫn Doãn Khởi.
Phạm Bảo Nhi cũng rất buồn bực: “Không phải cậu với Tiểu Khởi nói chuyện yêu đương lâu như vậy sao? Sao đối với anh ấy một chút cũng không hiểu biết!” Nếu Tiểu Khởi xảy ra chuyện gì, cô sao có thể nói lại với anh trai đây a!
Trong mắt Phạm Bảo Nhi có chút ảm đạm, cô là thật xem Phác Chí Mẫn là anh trai, không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy. Kim Thạc Trấn đột nhiên đưa tay ôm cô nhưng không có nói gì.
“Tôi…” Mạc Mạc cũng không biết nên nói gì, cô cảm thấy có thể là ở đây nhưng tìm khắp nơi lại không thấy Mẫn Doãn Khởi, cô cũng không có cách a!
Phạm Bảo Nhi đột nhiên đưa tay giữ chặt Kim Thạc Trấn: “Tiểu Trấn, kia hình như là xe của Tiểu Khởi!”
Kim Thạc Trấn liếc mắt một cái, âm thanh lạnh lùng nói: “Dừng xe!”
Ba người đứng ở cửa quán bar, khóe miệng Phạm Bảo Nhi run run: “Tiểu Khởi thật sự ở chỗ này?”
Kim Thạc Trấn nhíu mày nói: “Có lẽ cậu ta ở đây uống rượu mà thôi!”
“Anh xác định anh ấy không phải tìm người để tình một đêm chứ?”
Mạc Mạc chen mồm nói: “Mẫn Doãn Khởi thích phụ nữ!”
Phạm Bảo Nhi cắt một tiếng: “Anh trai của tôi là đàn ông a!”
Ba người đi vào, rất nhanh thì tìm thấy Mẫn Doãn Khởi. Phạm Bảo Nhi thấy Tô Dã liền kéo ống tay áo của Kim Thạc Trấn: “Tiểu Trấn, Tiểu Khởi thật là tìm đến tình một đêm, anh ấy sao làm chuyện có lỗi với anh của em a?”
“Đừng nói bậy!”
Phạm Bảo Nhi câm miệng. Được rồi! Nhìn qua cũng không giống là có chuyện như vậy.
Mạc Mạc lo lắng ngồi xuống bên cạnh Mẫn Doãn Khởi: “Khởi… Anh đừng uống nữa…”
Tô Dã liếc mắt nhìn hai người. Nhíu mày, sau đó nhìn về phía Kim Thạc Trấn hỏi: “Người có gương mặt baby đâu?” Anh rất ngạc nhiên Mẫn Doãn Khởi đang vì ai mà say nhưng anh cái gì cũng đều không hỏi.
Kim Thạc Trấn nghiêm mặt hỏi: “Anh là ai?”
“Ông chủ quán bar này!” Tô Dã biết thân phận bọn họ không đơn giản nhưng bộ dáng không có chút sợ hãi.
“Đây là địa bàn Vân Môn!”
Tô Dã cười cười, ngầm thừa nhận. Nếu người ta đã biết thì anh không cần phủ nhận.
“Cậu ta luôn ở đây?”
Tô Dã liếc mắt nhìn Mẫn Doãn Khởi một cái rồi gật đầu: “Dự định muốn say chết!”
Kim Thạc Trấn nhìn bộ dáng Mẫn Doãn Khởi, nhíu mày, Tô Dã cười nói: “Muốn lên lầu nói chuyện hay không, một lát môn chủ sẽ đến!”
“Cậu biết thân phận của tôi?”
“Không biết nhưng cậu ta là bạn của môn chủ!” Tô Dã nhìn Mẫn Doãn Khởi.
Kim Thạc Trấn suy nghĩ, gật đầu nói: “Được!” Hiện tại Hắc Diễm bang đã âm thầm hợp tác với các bang phái khác, cần phải nói chuyện với Vân Thiên. Dù sao Vân Thiên và Mẫn Doãn Khởi quan hệ không tầm thường, hơn nữa lại có liên quan với Vân Phong Khinh, lão đại và anh dâu nhỏ đều nói không động Vân Môn.
Thấy Kim Thạc Trấn nhìn về phía Mẫn Doãn Khởi, Tô Dã cười nói: “Yên tâm, ở đây không ai dám động đến cậu ấy!” Theo lý thuyết là như thế nhưng luôn có người không sợ chết!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!