[Chuyển Ver] [ VKook] Ác ma chi sủng
Chương 109
Người nọ nổi giận nhưng nhìn Mẫn Doãn Khởi không ngừng đi về phía hắn, hắn lại nhịn không được bước lui về phía sau. Có lẽ là vì chưa có gặp qua người không sợ chết như vậy nên bị dọa!
“Mày… Mày đừng lại đây… Đến nữa tao nổ súng!”
Mẫn Doãn Khởi lảo đảo giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, chậm rãi đi tới hắn. Miệng thì thầm nói: “Anh thật dài dòng!”
“Mày… Mày đừng lại đây… Tao thật sự nổ súng!”
Mẫn Doãn Khởi đột nhiên bị vấp một chút, bước về phía trước một bước dài. Người nọ cả kinh, theo bản năng sẽ bóp cò.
“Ba” súng lục rơi xuống đất, sau đó lại là “Ầm” một tiếng, người đàn ông kia thẳng tắp té ngã.
Phác Chí Mẫn bắt lấy tay Mẫn Doãn Khởi, nổi giận quát: “Mẫn Doãn Khởi, cậu thật sự là càng ngày càng tiến bộ! Ngay cả tự sát cũng học được có phải không?”
“Khụ khụ…” Mẫn Doãn Khởi mắt say mê man nhìn cậu ta, sửng sốt một hồi lâu sau đó đưa tay ôm mặt cậu ta, Phác Chí Mẫn liền đẩy tay anh ra: “Rượu vào muốn điên cái gì?”
Mẫn Doãn Khởi đột nhiên ôm cổ cậu, dùng sức cọ cọ gáy cậu: “Mẫn…”
Mạc Mạc cuối cùng từ trong sợ hãi phục hồi tinh thần lại, thấy Phác Chí Mẫn, ánh mắt buồn bã.
“Mẫn… Mẫn…”
Phác Chí Mẫn trầm mặt quát: “Ai cho cậu uống nhiều như vậy? Cư nhiên còn dám đi tìm cái chết. Đầu cậu có vấn đề có phải không? Tôi thấy cậu chính là đáng đánh đòn mà! Cậu…”
Phác Chí Mẫn đột nhiên im miệng. Cảm giác được cần cổ có chất lỏng ấm áp, trong lòng căng thẳng. Không nói gì, chỉ là đưa tay ôm chặt anh. [Mị: Em cũng rất thương tâm a~]
Động tĩnh nơi này sớm đã kinh động đến người trên lầu. Phạm Bảo Nhi thấy Phác Chí Mẫn thì hai mắt sáng ngời: “Anh, anh không chết a! Thật tốt quá!”
Vẻ mặt Kim Thạc Trấn cũng nhu hòa một ít, chỉ có Vân Thiên là vẻ mặt quái dị. Hai người này thật sự là thấy thế nào… ám muội như thế nào ấy!
Trong phòng, Vân Thiên nhìn Mẫn Doãn Khởi ôm chặt Phác Chí Mẫn không buông tay nhịn không được run run khóe miệng. Này thật là Mẫn Doãn Khởi sao? Lại nhìn vẻ mặt ảm đạm của Mạc Mạc, cô gái này hẳn chính là bạn gái trong truyền thuyết của Mẫn Doãn Khởi, nhưng vì sao…
Ánh mắt lại nhịn không được liếc đến Phác Chí Mẫn và Mẫn Doãn Khởi, bọn họ thật sự không có gian tình gì chứ?
Phác Chí Mẫn sắc mặt có chút tái nhợt: “Khởi, buông tay!”
Người uống say nhân lớn nhất, Mẫn Doãn Khởi chính là ôm không buông tay. Kim Thạc Trấn thấy Phác Chí Mẫn sắc mặt không đúng liền vội vàng giúp cậu ta kiểm tra một lượt, sắc mặt không khỏi trầm xuống: “Cậu không muốn sống nữa mà, cái dạng này cũng dám chạy loạn khắp nơi!
Mẫn Doãn Khởi nghe nói như thế nháy mắt liền thanh tỉnh, nhưng tay chân vẫn không theo sai bảo: “Mẫn…”
Phác Chí Mẫn thản nhiên nói: “Không có việc gì!” Cậu nếu không xuất hiện Mẫn Doãn Khởi sẽ chết!
Kim Thạc Trấn trầm mặt nói: “Tốt nhất cậu nên lập tức tới bệnh viện!”
Nghe vậy, Mẫn Doãn Khởi lảo đảo đứng lên, Phác Chí Mẫn đỡ lấy anh nhíu mày nói: “Cậu cẩn thận một chút!”
Kim Thạc Trấn đau đầu, một tên bị thương, một tên nát rượu!
Vân Thiên vẫn tò mò quan sát đến hư hư thực thực gian tình của hai người, mãi đến khi nhìn thấy mọi người đi ra ngoài mới nhớ tới cái gì, mở miệng nói: “Đúng rồi! Đại tiểu thư Tuấn thị từng liên lạc với Vân Môn muốn ám sát Dạ đế nhưng đã bị tôi cự tuyệt. Nhưng không biết cô ta có liên lạc với bang phái khác hay không!” Vào thời điểm này Vân Thiên rất thông minh, anh rất rõ thực lực của mình nên sẽ không chống lại U Minh Điện và Ám Dạ! [Mị: Anh Thiên gọi Chung Quốc là “Dạ đế” chứ không gọi tên, còn Nhan tỷ thì ko bt thân phận của Chung Quốc đâu nha!]
Kim Thạc Trấn trực tiếp đem Phác Chí Mẫn và Mẫn Doãn Khởi vào bệnh viện, còn Phạm Bảo Nhi quay trở lại biệt thự báo cáo chuyện Tuấn Tịch Nhan chuẩn bị mua sát thủ. Bây giờ Tuấn Chung Quốc không như trước kia, không thể xảy ra một chút ngoài ý muốn đương nhiên là càng cẩn thận càng tốt.
Tuấn Chung Quốc sau khi ngủ vài ngày tinh thần đã tốt lên, cũng rất có tâm trạng ăn. Cái gì cũng ăn một chút, cũng không kén chọn, cũng không nôn.
Nghe xong lời của Phạm Bảo Nhi, Tuấn Chung Quốc vừa cắn chân gà vừa ậm ờ hỏi: “Hưởng, anh thấy Tuấn Tịch Nhan và Vũ Văn Lạc xứng không?”
Thấy cậu “khôi phục bình thường” Kim Tại Hưởng cũng yên tâm, đưa tay lau đi vết mỡ trên miệng cậu rồi dịu dàng hỏi: “Bé cưng muốn làm cái gì?”
Tuấn Chung Quốc cắn chân gà, mở to đôi mắt ngập nước nhìn anh, đáy mắt lại rõ ràng giấu một tia tính kế: “Vũ Văn Lạc dám ra tay với Tuyệt Thế đương nhiên phải trừng phạt nho nhỏ một chút, nếu anh ta không muốn lấy Tuấn Tịch Nhan vậy làm cho anh ta không thể không lấy. Mà Tuấn Tịch Nhan muốn khiến em một xác hai mạng? Em thật ra lại muốn chờ sau khi cô ta gả cho Vũ Văn Lạc, tập đoàn Vũ Văn suy sụp cô ta sẽ có biểu tình gì!” Này chính là bắt đầu mà thôi, đối với việc muốn tổn thương cậu, cậu không cần phải nương tay!
Phạm Bảo Nhi nhìn ánh sáng lạnh chợt lóe trong mắt cậu, do dự nói: “Anh dâu nhỏ, anh có muốn chú ý dưỡng thai hơn không?”
Tuấn Chung Quốc hung hăng cắn một miếng chân gà, liếc mắt xem thường: “Tôi không phải đang dạy sao?” Đưa tay sờ bụng: “Cục cưng cũng hiểu được này trừng phạt không sai đâu! Hưởng…” Tuấn Chung Quốc chớp ánh mắt nhìn về phía Kim Tại Hưởng.
Kim Tại Hưởng sẽ cự tuyệt cậu sao? Đương nhiên sẽ không!
Phạm Bảo Nhi lén nhìn bụng Tuấn Chung Quốc, trong lòng âm thầm nói, anh dâu nhỏ xác định như vậy sẽ dạy dỗ đứa nhỏ bình thường sao?
Kim Tại Hưởng âm thanh lạnh lùng nói: “Chuyện này giao cho Mẫn Doãn Khởi đi làm!” Lời này là nói với Phạm Bảo Nhi nói, Phạm Bảo Nhi nhận được mệnh lệnh liền chạy nhanh bệnh viện. Cũng không biết là vội vã đi gặp Kim Thạc Trấn hay là vội vàng thông báo cho Mẫn Doãn Khởi.
“Ăn no chưa?”
Tuấn Chung Quốc bĩu môi, vẻ mặt buồn bực: “Em còn muốn ăn nhưng dường như đã no rồi!” Đưa tay sờ bụng. Thật là đầy! Cậu sao có thể trở nên ăn như vậy? Chẳng lẽ cục cưng là quỷ tham ăn?
Kim Tại Hưởng nhẹ nhàng xoa bụng tròn vo của cậu: “Đói bụng lại ăn!”
“Chúng ta đi tản bộ, sẽ đói nhanh một chút!” Tuấn Chung Quốc liền kéo anh đi về hướng hoa viên.
Kim Tại Hưởng nhíu mày, có thể ăn như vậy rốt cuộc là chuyện tốt hay là chuyện xấu? Tuy Kim Thạc Trấn luôn mãi cam đoan Tuấn Chung Quốc so với người có thai bình thường đều khỏe mạnh nhưng anh vẫn không nhịn được mà lo lắng.
Kim Tại Hưởng cẩn thận ôm Tuấn Chung Quốc đi đến hoa viên, đột nhiên cười nói: “Làm sao vẫn nhìn anh?”
Tuấn Chung Quốc nhón chân hôn lên mặt anh, ý cười đầy mặt nói: “Nhìn anh nhiều thêm một chút cục cưng sinh ra sẽ có vẻ giống anh a! Độc… Anh thích con trai hay là con gái?”
“Con gái!”
“Vì sao?” Tuấn Chung Quốc có chút bất mãn: “Người ta thích con trai a!”
“Vậy con trai đi!”
“Ai… Sao anh không có lập trường như vậy?”
Kim Tại Hưởng bật cười nhìn cậu: “Vậy bé cưng muốn anh như thế nào?”
Tuấn Chung Quốc ôm lấy thắt lưng của anh lắc lắc: “Con trai hay con gái đều không sao! Em muốn thích em nhất!”
Kim Tại Hưởng nhịn không được cười ra tiếng. Tuấn Chung Quốc trừng mắt anh: “Hưởng…” Kim Tại Hưởng hôn xuống môi cậu hai cái, cười nói: “Đứa ngốc…”
Tuấn Chung Quốc sờ sờ mũi, nhíu mày suy nghĩ, hình như là rất ngốc. Cậu cũng cảm thấy sau khi mình mang thai trở nên có chút kỳ quái, giống như có một chút đa sầu đa cảm vậy. Cũng may không phải rất nghiêm trọng!
Kim Tại Hưởng nhìn bộ dáng cậu có chút buồn rầu, trong mắt đều là yêu chiều. Đưa tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, dịu dàng hỏi: “Mệt không?”
“Đầu lĩnh…”
Tuấn Chung Quốc quay đầu nhìn lại liền thấy Tân Vũ, ngoại trừ Tuấn Chung Quốc thì Tân Vũ và Diệp Hạm là sát thủ xuất sắc nhất Ám Dạ, có thể đi vào biệt thự cũng rất bình thường: “Có việc sao?”
Tân Vũ trong mắt mang theo ý lạnh nói: “Tuấn Tịch Nhan liên lạc với Ám Dạ, bỏ ra năm trăm vạn mua mạng đầu lĩnh!” [Mị: Nhan tỷ có vẻ nhiều tiền a~]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!