Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi
Chương 53: Kiên định, chính là hắn sai
Hàn Vân Tịch phẫn nộ.
Nàng vẫn hiểu đạo lý “nói không truyền kinh, y không gõ cửa”.
*Nguyên văn: 道不传经,医不叩门: đạo bất truyền kinh, y bất khấu môn: nói không truyền kinh, y không gõ cửa; Nghĩa: đừng truyền đạo cho những người không muốn học, đừng chữa trị cho những người không muốn chữa. (“Don”t spread the Dao to those who will not learn it, don”t knock on doors for those who don”t want treatment”)
Rõ ràng là Thiên Huy hoàng đế cho truyền nàng tới để trị liệu, như thế nào lại giống như là đang nói nàng tới cửa lừa người?
Nàng khi nào thì mua danh chuộc tiếng? Khi nào thì lừa đời lấy tiếng? Không phải những lời đồn đãi bên ngoài là do có người cố ý hay sao?!
Hai tên tiểu thái giám một bên muốn tiến lên đều bị một màn này dọa tới, sợ hãi không dám lộn xộn.
Thấy thế, thái hậu cùng hoàng hậu đều hai mặt nhìn nhau không thể tin nổi, nha đầu này không khỏi quá lớn mật đi, ở trước mặt hoàng thượng mà dám làm càn như thế?
Nhưng mà, bên môi Long Phi Dạ lại bất động thanh sắc nổi lên một mạt cong rất đẹp.
Trong yên tĩnh, Hàn Vân Tịch lạnh lùng mở miệng, một chữ một chữ nghiêm túc nói, “Hoàng Thượng, là ai đã chẩn bệnh ra tới hỉ mạch, ta mặc kệ. Ta nói lại lần nữa, mạch tượng của Thái tử chỉ là hoạt mạch, không phải là hỉ mạch. Nếu ngươi cho truyền ta đến chỉ để nghiệm chứng kết quả chẩn bệnh của người khác, vậy ngươi tìm lầm người rồi!”
Lời này, làm Thiên Huy hoàng đế nói không nên lời. Hỉ mạch, là sự tình đã sớm xác định, hắn thỉnh Hàn Vân Tịch tới là muốn để nàng trị liệu chứng bệnh hỉ mạch này.
Bởi vì, sau khi bụng của Thái tử to lên, Hàn Tòng An từng kê thuốc sinh non, đáng tiếc, một chút hiệu quả cũng không có. Hàn Tòng An cũng không biết xuống tay từ đâu, chỉ có thể mỗi ngày bắt mạch và cho Thái tử uống thuốc dưỡng thân thể, Thiên Huy hoàng đế không thể không lo lắng nếu có một ngày, Thái tử thật sự sinh ra hài tử!
Lại không nghĩ rằng, Hàn Vân Tịch xem qua mạch tượng, lại không phải là hỉ mạch.
Nhìn thấy Thiên Huy hoàng đế vẫn phẫn nộ như trước, Hàn Vân Tịch tiếp tục nói, “Hoàng Thượng, nam nhân không có khả năng mang thai. Vân Tịch dám lấy tính mạng mình ra đảm bảo, Thái Tử điện hạ không phải là hỉ mạch. Ổ bệnh chỉ có thể ở trong bụng điện hạ, chắc hẳn là một bướu thịt rất lớn, cho nên thoạt nhìn giống như là thai nhi, cũng có thể mới xuất hiện mạch tượng hoạt mạch. Nếu như không trị liệu, một khi bướu thịt tiếp tục lớn lên, nhất định nguy hiểm tới tính mạng của Thái tử!”
Lời này vừa ra, toàn trường kinh hãi!
Nữ nhân này cư nhiên có thể nói ra nhiều lời đúng lý hợp tình như thế?
Hàn Tòng An trị liệu bảy năm, đều chắc chắn xác định là hỉ mạch, xác định trong bụng là một thai nhi. Hàn Vân Tịch a Hàn Vân Tịch, nàng dựa vào cái gì mà nói là ổ bệnh nằm ở trong bụng đây?
Long Thiên Mặc đột nhiên xoay người nhìn qua, không thể không thừa nhận, tuy rằng hắn không ôm một chút hy vọng gì đối với Hàn Vân Tịch, nhưng sau khi nghe kết quả chẩn bệnh, mắt hắn vẫn không khống chế được lộ ra một tia sáng hy vọng.
Nếu không phải là hỉ mạch, chỉ là căn bệnh quái lạ, chỉ là bướu thịt như Hàn Vân Tịch đã nói, thì toàn bộ cuộc đời hắn sẽ có hy vọng quay trở lại!
Phải biết rằng, nếu như xác định đúng là hỉ mạch, cho dù chữa trị được, nó cũng sẽ để lại một vết nhơ rất lớn trong cả cuộc đời hắn, một khi bại lộ sẽ bị người trong thiên hạ nhạo báng.
Nếu như là u ác tính, vậy thì nó chỉ là điều bình thường, hắn sẽ không phải hao hết tâm tư đề phòng những hoàng tử khác nhìn trộm hay điều tra.
Nhìn vẻ mặt quật cường của Hàn Vân Tịch, Long Thiên Mặc đột nhiên có loại xúc động muốn tin tưởng nàng.
Mà lúc này, hoàng hậu lại có vẻ mặt phức tạp, nàng đương nhiên hy vọng nhi tử mình không có việc gì, nhi tử chính là toàn bộ của nàng. Chính là, nàng trước sau đều không thể nào tin tưởng hoàn toàn vào Hàn Vân Tịch, càng không hề hi vọng Hàn Vân Tịch lập công trong việc này.
“Vân Tịch, nhưng…… Phụ thân ngươi bảy năm nay mỗi ngày đều bắt mạch cho Thái tử nha, cũng không thể đều luôn sai đi?” Hoàng hậu lo lắng mở miệng.
Lời này, không chỉ có nhắc nhở Hàn Vân Tịch, đồng thời cũng nhắc nhở Thiên Huy hoàng đế cùng Thái tử, hoàn toàn đánh nát hy vọng của bọn họ.
Một cái mạch tượng, đối đại phu bình thường đều tính là rất đơn giản, huống chi là Hàn Tòng An?
Đáy mắt Hàn Vân Tịch hiện lên một tia phức tạp, nhưng thái độ vẫn rất kiên định, “Chính là hắn sai!”
Đây là……
“Vân Tịch, nếu không, ngươi hãy lưu lại vài ngày, quan sát thêm xem sao?” Hoàng hậu dò hỏi.
“Ta xác định một trăm phần trăm là hắn đã sai rồi.”
Hàn Vân Tịch thanh âm không lớn, lại tràn ngập cảm giác quyền uy chân thật đáng tin, nhìn nàng nghiêm túc, biểu tình kiên định, ngay cả hoàng hậu cũng thấy dao động.
Ngay lúc này, Long Thiên Mặc đột nhiên mở miệng, “Phụ hoàng, truyền Hàn Tòng An tới, đối chất cùng nàng.”
Thiên Huy hoàng đế chần chờ một lát, lập tức đáp ứng, “Người tới, truyền Hàn Tòng An tới đây!”
Trong quá trình chờ đợi, một thất yên tĩnh, tất cả mọi người vừa hoài nghi, vừa dùng ánh mắt mong chờ nhìn Hàn Vân Tịch. Hàn Vân Tịch thân là đại phu, nàng đã quen với loại ánh mắt này.
Nàng giống như không coi ai ra gì, an tĩnh ngồi ở một bên, trong đầu cố gắng tìm tòi những loại trường hợp tương tự mà nàng đã từng nghiên cứu qua.
Căn bệnh này của Thái tử thật sự rất kỳ lạ, nhưng kỳ lạ thì kỳ lạ, cũng không phải là chưa từng có tiền lệ. Trong trí nhớ, thời điểm nàng còn đi học cũng đã từng nghe qua trường hợp tương tự. Có khoảng 100 trường hợp tương tự được ghi lại trong tài liệu lịch sử y khoa hiện đại, có thể nói là rất hiếm thấy.
Thời điểm bắt mạch nàng cũng có điều hoài nghi, sau khi nhìn thấy bụng của Thái tử phình to, nàng cơ bản có thể chẩn đoán chính xác.
Bướu thịt cái gì, bất quá là lý do để nàng thoái thác mà thôi, còn đó là chứng bệnh gì, nàng rất rõ ràng chính mình cũng không thể nói ra, một khi nói ra, nàng nhất định sẽ không toàn mạng.
Vấn đề hiện giờ nàng gặp phải, chính là làm sao để phủ nhận Hàn Tòng An.
Rất nhanh, Hàn Tòng An đã đến.
Đó là một người đàn ông 50 tuổi, với bộ râu màu xám như râu dê, mặc một bộ trường bào màu xám, tuy rằng ở trong cung cố tình mang điệu bộ thấp kém, nhưng khó nén nổi nét phong phạm và uy nghi của một gia chủ.
Đây là kể từ sau khi Hàn Vân Tịch xuyên qua đến nay, lần đầu tiên nhìn thấy “phụ thân” nàng.
Sau khi Hàn Tòng An tiến vào, nhất nhất hành lễ, chẳng sợ đối mặt Hàn Vân Tịch, hắn cũng cung kính hành lễ, xưng hô một tiếng Tần Vương phi.
Hàn Vân Tịch ngữ khí lạnh nhạt, nhàn nhạt nói, “Miễn lễ.”
Đối với người phụ thân này, không chỉ có xa lạ, mà còn có rất nhiều hận ý.
Cuộc đời Hàn Vân Tịch thống hận nhất chính là nam nhân ghen ghét nữ nhân, cố tình, Hàn Tòng An chính là một người như thế.
Năm đó, Thiên Tâm phu nhân vì sao khó sinh mà chết, nàng vì sao vừa sinh ra đã là xấu nữ, mang theo một vết sẹo độc lớn lên, đường đường là một thế gia y thuật thế nhưng không ai trị liệu cho nàng, nghi vấn đó, Hàn Vân Tịch sớm hay muộn có một ngày sẽ tìm hiểu rõ ràng.
Hoàng hậu gấp gáp không chờ nổi nên mở miệng, “Hàn Tòng An, Tần Vương phi nhận định trong bụng Thái tử là u ác tính, ngươi xem thế nào?”
Hàn Tòng An vốn tưởng rằng đối mặt với căn bệnh kỳ lạ này, Hàn Vân Tịch bó tay không có biện pháp gì, Thiên Huy hoàng đế mới cho truyền hắn qua đây, nhưng ai biết lại là cái dạng tình huống thế này.
Hắn không thể tin nhìn về phía Hàn Vân Tịch, nha đầu thúi này không khỏi quá to gan lớn mật đi, ngay cả cho dù nàng học được y thư do mẫu thân nàng lưu lại, đó bất quá cũng chỉ là thuật giải độc mà thôi, nàng cư nhiên dám chuẩn ra bệnh như vậy?
Hàn Tòng An liên tục lắc đầu, “Tần Vương phi, ngươi nói đó là u ác tính, có chứng cứ không?”
“Vậy ngươi nói đó là thai nhi, có chứng cứ không?” Hàn Vân Tịch hỏi ngược lại.
Bên môi Hàn Tòng An xẹt qua một mạt châm chọc, “Mạch tượng chính là chứng cứ, bụng của Thái Tử điện hạ cũng là chứng cứ, Tần Vương phi, ngay cả ban quản lý của học viện y Vân Không cũng xác định, đây chính là hỉ mạch.”
“Tồn tại tranh cãi chính là mạch tượng, mạch tượng không phải là bằng chứng đầy đủ.” Hàn Vân Tịch thái độ cường ngạnh.
Nếu không phải e ngại thân phận của nàng, còn có mọi người ở đây, Hàn Tòng An đã sớm phát giận. Chẳng trách mấy ngày nay thái hậu cùng Nghi thái phi đều phái người điều tra hắn, cái nha đầu thúi này thật sự là đã thay đổi hoàn toàn.
Nếu là trước kia, cho dù nàng đã trở thành Tần Vương phi, cũng chưa chắc dám nói lời như thế với hắn nha!
“Vậy ngươi nói đây là bướu thịt, thì như thế nào mà nhìn ra tới?” Hàn Tòng An chất vấn nói, nha đầu thúi này nếu thật sự có thiên đại bản lĩnh, chẩn bệnh chung quy vẫn không tránh khỏi mạch tượng.
Nàng cư nhiên nói mạch tượng không phải là bằng chứng đầy đủ, hắn lại muốn nhìn một cái, nàng sẽ lấy cái gì ra để làm bằng chứng.
“Độc!” Hàn Vân Tịch tự tin mười phần nói.
Lời này vừa ra lại khiến cho mọi người hít thở một hơi, cư nhiên là độc?
“Thái Tử điện hạ trúng độc, một loại độc tố gọi là độc u thịt*, loại độc này sẽ không lập tức lấy đi tính mạng, nhưng nếu như lưu lại trong thân thể lâu dài, nó sẽ hấp thụ tất cả khí bẩn trong lục phủ ngũ tạng của cơ thể người, hình thành nên u ác tính. Một khi u ác tính lớn lên chèn ép lên kinh mạch, thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
*Độc u thịt hay còn gọi là bướu thịt (肉瘤: sarcoma): cơ bản là một khối u thịt; ung thư ác tính, tăng trưởng thịt.
Kỳ thật đây là do Hàn Vân Tịch biên soạn để nói dối, nhưng lời nàng nói lại rất bình tĩnh, giống như là có thật.
Mọi người ở đây lại nghe đến trợn mắt há hốc mồm, thứ nhất không nghĩ tới trên thế giới này có tồn tại một loại độc tố quỷ dị như thế, thứ hai càng không nghĩ tới Thái tử lại bị căn bệnh quái lạ như vậy!
Đây căn bản so với hỉ mạch và mang thai là hoàn toàn khác nhau nha!
So với nam nhân mang thai, cách nói này của Hàn Vân Tịch có vẻ hợp tình hợp lý cỡ nào nha! Có thể tin cỡ nào nha! Ngay cả hoàng hậu một lòng muốn làm khó dễ Hàn Vân Tịch nàng, đều hiện lên vẻ kinh hỉ, giờ này khắc này, cũng nguyện ý tin tưởng Hàn Vân Tịch cỡ nào nha!
Hàn Tòng An cũng ngẩn ra, sau một lúc lâu mới nói nên lời, “Kia…… Vậy ngươi có chứng cứ gì?”
Hàn Vân Tịch sẽ không ngây ngốc mà nói xem mạch tượng mà ra, trong mắt nàng lập loè ánh sáng tự tin, nói, “Ta có thể hóa độc giải độc, lấy u ác tính ra. Đã bảy năm qua, ngươi có thể đỡ đẻ ra hài tử hay sao?”
“Ngươi……”
Hàn Tòng An rốt cuộc nhịn không được, lui ra sau hai bước, vẻ mặt không thể tin nổi. Những ai không biết bọn hắn là hai cha con, nhất định sẽ nghĩ bọn hắn là đối thủ cạnh tranh lẫn nhau.
“Vương Phi nương nương, ngươi cũng không thể lấy tính mạng của Thái Tử điện hạ ra nói giỡn a!” Hàn Tòng An nghiêm túc nói, tuy rằng hắn không quen thuộc với độc tố, nhưng hắn như thế nào cũng không muốn tin Thái tử là do trúng độc gây ra.
Mạch Tượng rõ ràng là hỉ mạch, trong bụng rõ ràng là sinh mệnh, ngay cả hắn đã sai, chẳng lẽ những người quyền uy nhất trong giới y học của học viện y cũng sẽ sai sao?
Tuy rằng ban quản lý học viện y đều đã đi rồi, nhưng những năm gần đây, hắn vẫn luôn bí mật khám sau đó thảo luận vấn đề này với vài vị trong ban trị sự.
Xác định là hỉ mạch, bọn họ cần tham thảo chính là làm sao để bụng Thái tử nhỏ xuống, làm sao đem cái thai nhi không nên tồn tại kia bóp chết, nhưng không gây nguy hiểm cho tính mạng của Thái tử.
Thuốc phá thai hoàn toàn không có hiệu quả, vì vậy chỉ có thể sinh ra hài tử.
Nhưng sự tình sinh ra hài tử, đối với nữ nhân mà nói vốn đã rất nguy hiểm, huống chi là nam nhân?
Nói một các trung thực, bọn họ đều minh bạch phải cân nhắc một điều, nam nhân nên sinh ra hài tử từ nơi nào, khai đao mổ bụng lại là sự mạo hiểm mà bọn họ không dám làm.
Huống chi, nếu thật sự mổ ra hài tử, mạng của hắn cũng mất rồi. Hoàng đế vẫn luôn tin tưởng đó là hỉ mạch, nhưng đáy lòng trước sau vẫn luôn ôm kỳ vọng khám sai nha.
“Bổn vương phi không lấy tính mạng của Thái tử ra nói giỡn, ngược lại là ngươi, ngay cả mạch tượng trúng độc cũng nhìn không ra, kéo dài những 7 năm, ngươi có biết hay không nếu như sớm giải độc, bụng của Thái Tử điện hạ sẽ không lớn như vậy! Là ngươi lãng phí thời gian của Thái tử 7 năm qua!” Hàn Vân Tịch phẫn nộ phản bác.
Nàng thừa nhận, là nàng mượn cơ hội để báo thù.
Đừng tưởng rằng nàng không biết, sự tình thiếu tướng quân, Hàn Tòng An cũng cắm một chân. Không nói đến sự tình nàng bị khi dễ ở nhà mẹ đẻ, chỉ cần một chuyện hy sinh nữ nhi đi lấy lòng thái hậu, cũng đủ để cho Hàn Vân Tịch ghi hận hắn cả đời, loại người này mà cũng xứng làm phụ thân của nàng?
“Ngươi, ngươi nói bậy! Nói hươu nói vượn.” Hàn Tòng An nóng nảy, không rảnh lo đến thân phận, tức giận chỉ trích.
Ai ngờ, Hàn Vân Tịch lại phẫn nộ răn dạy, “Hàn Tòng An lớn mật, đây là thái độ của ngươi khi nói chuyện cùng với bổn vương phi hay sao? Kẻ dưới phạm thượng với người trên, thì bị tội gì?”
Lời này vừa ra, đều nằm ngoài ý muốn của mọi người ở đây, ai cũng chưa từng nghĩ đến Hàn Vân Tịch này là một Tần Vương phi không được sủng cư nhiên lại làm trò trước mặt mọi người, đối với Hàn Tòng An mang tư thái của một Vương phi.
Nữ nhân này, cũng khá là thú vị không phải sao?
Chỉ thấy độ cong bên môi Long Phi Dạ càng thêm đẹp, mà Thiên Huy hoàng đế lại vuốt ve dưới cằm, suy tư.
Hàn Tòng An hết trợn mắt lại há hốc mồm, lắc đầu không thể tin nổi, sau một lúc lâu cũng không nói nên lời.
Hàn Vân Tịch cao cao tại thượng, bễ nghễ nhìn hắn, “Ta có phải nói bậy hay không, chờ u ác tính được lấy ra thì rốt cuộc có thể nhìn thấy.”
Trong khi nàng đang nói, quay người về phía Thiên Huy hoàng đế, “Hoàng thượng, kết quả chẩn bệnh ta đã nói rõ ràng, trị hay không trị thỉnh hoàng thượng làm chủ.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!