Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi
Chương 61: Tỷ thí, nữ nhân tranh chấp
Nghĩ như thế, trong lòng Hàn Vân Tịch cảm thấy thoải mái hơn nhiều, lặng yên không một tiếng động thối lui ra sau, đến một bên ngồi xuống chuẩn bị xem diễn, Tần Vương điện hạ, thần thiếp chờ mong biểu hiện tốt của ngươi!
Đã có lời của Dược quỷ đại nhân, Đoan Mộc Bạch Diệp bên môi gợi lên một nụ cười châm chọc, “Tần Vương điện hạ, luận bàn mà thôi, không cần quá nghiêm túc.”
Hắn dứt lời, liền lui sang một bên, một thất trở nên yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều dừng ở trên người Long Phi Dạ, vừa khẩn trương lại chờ mong.
Tuy nhiên, Long Phi Dạ một khi có phản ứng lại khiến người trở tay không kịp, mắt hắn lạnh băng cư nhiên dừng ở trên tay Đoan Mộc Dao, vẻ mặt rất lãnh khốc, thân ảnh đột nhiên chợt lóe đã tới gần Đoan Mộc Dao.
Gia hỏa này đoạt thật a!
Hàn Vân Tịch hoảng sợ, nhưng rất nhanh liền bình thường trở lại, thật muốn hô to trầm trồ khen ngợi Long Phi Dạ.
Tuy rằng nàng biết cử chỉ này của Long Phi Dạ là vì muốn lấy được huyết sinh đan, nhưng nàng vẫn là đặc biệt vui vẻ, quản gì đến sư huynh sư muội bọn hắn đi tìm chết, nàng quyết định tha thứ cho hành động của gia hỏa này ở Xà Cốc.
Ngoài ý muốn nhất không ai khác ngoài hai anh em Đoan Mộc Bạch Diệp cùng Đoan Mộc Dao, nháy mắt Đoan Mộc Dao lùi ra phía sau, hốc mắt lập tức đỏ một vòng.
Sư huynh tuy rằng trước sau cũng không thèm nhìn nàng, nhưng đó là do tính tình của sư huynh rất lạnh lùng, đã qua nhiều năm như thế, sư huynh chưa từng đoạt đồ vật của nàng bao giờ nha!
Hôm nay, hắn cư nhiên vì Hàn Vân Tịch đoạt đồ vật với nàng, hắn muốn cướp đồ vật của nàng cho Hàn Vân Tịch!
Không!
Đoan Mộc Dao không tài nào tiếp thu được sự thật này, nàng hung tợn nhìn qua Hàn Vân Tịch, hận không thể hiện tại lập tức tiến lên xé xác nữ nhân kia!
Đoan Mộc Bạch Diệp tức giận, “Long Phi Dạ, ngươi đây là muốn cướp đồ vật của nữ nhân hay sao?”
“Đồ vật kia không phải là của nàng!” Long Phi Dạ khí phách phản bác.
Lúc trước Đoan Mộc Bạch Diệp đê tiện, bị chặn họng đến nỗi nói không nên lời, Đoan Mộc Dao thở phì phì, giống như giận dỗi nhìn Long Phi Dạ, đơn giản đem thất tinh đông trùng hạ thảo tàng nhập vào trong ngực, sau đó ưỡn ngực thu bụng, không chút nào sợ hãi nói, “Sư huynh, khó có được cơ hội, chúng ta phải hảo hảo đánh giá một hồi, muốn cướp thì tới đi!”
Đây là……
Một thất đột nhiên yên tĩnh, ngay sau đó Dược quỷ lão nhân liền “Ha ha ha” cười ha hả, thanh âm khi thì âm dương quái khí, khi thì trầm thấp già nua, khi thì phóng ra sang sảng, tràn ngập toàn bộ gian nhà.
“Tốt! Tốt, biện pháp rất tốt, ha ha ha!”
Khóe miệng của Hàn Vân Tịch run rẩy liên tục, Đoan Mộc Dao, xem như ngươi lợi hại, có biết xấu hổ hay không a!
Nam nhân đê tiện vĩnh viễn không thể so sánh với nữ nhân đê tiện! Mặt của Long Phi Dạ đều đen một vòng, đáy mắt hiện lên một mạt chán ghét, hai bên đều đang cầm cự, theo tiếng cười của Dược quỷ đại nhân, một thất lâm vào một mảnh yên tĩnh.
Dược quỷ lão nhân cao cao tại thượng ngồi ở trên chủ vị, tâm tình cực kỳ vui sướng, Dược Quỷ cốc đã thật lâu thật lâu không có náo nhiệt qua như thế, hắn nhất nhất đảo qua tất cả mọi người, tầm mắt cuối cùng dừng ở trên người Hàn Vân Tịch, ngay sau đó hai tròng mắt hẹp dài kia liền phát tác mà mị.
Tất cả mọi người đều đang đứng, giằng co, nữ nhân này thật thú vị, cư nhiên cũng ngồi xem diễn giống như hắn.
Vì thế, trong yên tĩnh, Dược quỷ lão nhân mở miệng, giọng điệu thong thả mà bình thản, “Tần Vương điện hạ, đoạt đồ vật của nữ nhân, vẫn nên là nữ nhân tới đoạt, tương đối thích hợp hơn.”
Lời này không thể nghi ngờ là đem mục tiêu chỉ hướng về phía Hàn Vân Tịch, Hàn Vân Tịch trừng lớn mắt nhìn Dược quỷ đại nhân, cái lão đông tây này muốn làm cái gì?
Đoan Mộc Bạch Diệp cùng Đoan Mộc Dao cùng nhau nhìn qua Hàn Vân Tịch, lúc này mới chú ý tới nàng cư nhiên thanh thản mà ngồi ở một bên.
Thấy tư thái nhàn nhã này của Hàn Vân Tịch, Đoan Mộc Dao càng thêm phẫn nộ, nàng ta dựa vào cái gì nha!
Đoan Mộc Dao đã sớm chứng kiến sự nhát gan cùng vô năng của Hàn Vân Tịch ở trong Xà Cốc, nàng vốn là không muốn động thủ cùng sư huynh, bây giờ thật tốt, Dược quỷ đại nhân đưa ra một ý kiến rất hay.
Bên môi gợi lên một mạt châm chọc, Đoan Mộc Dao cười lạnh nói, “Hàn Vân Tịch, muốn đồ của mình thì tự mình tới đoạt đi, bản công chúa có thể chấp ngươi ba chiêu.”
Tiếng nói vừa dứt, Long Phi Dạ nhàn nhạt nói, “Dược quỷ đại nhân, nàng không biết võ công.”
“Không biết võ công nha?” Dược quỷ đại nhân tựa hồ có chút hoài nghi, nữ tử không biết võ công lấy tự tin từ đâu ra, khí định thần nhàn ngồi ở chỗ này như thế?
Đoan Mộc Dao làm sao biết được chân tướng vì sao Long Phi Dạ muốn huyết sinh đan, thấy hắn bảo vệ nàng ta như thế, hai tròng mắt nàng giống như tràn ngập ý độc, “Không bản lĩnh thì đừng ra ngoài mà mất mặt xấu hổ.”
Hàn Vân Tịch đối với biểu hiện của Long Phi Dạ có chút vừa lòng, ít nhất là trước sau đều cùng một chiến tuyến không thay đổi, thấy Đoan Mộc Dao kiêu ngạo như thế, nàng cũng không sốt ruột, chầm chậm đứng dậy, bộ dáng ra vẻ đáng thương hề hề, “Dược quỷ đại nhân, nữ nhân gia động tay động chân nhiều thì thật thô lỗ nha! Hơn nữa ta cũng không biết võ công, hay là, tỷ thí cách khác đi?”
Lời này vừa ra, Dược quỷ lão nhân còn chưa có cơ hội để nói, Đoan Mộc Dao liền tức giận chất vấn trước, “Hàn Vân Tịch, ý tứ của ngươi là gì, ngươi nói ai thô lỗ đây?”
“Ai để ý thì nói người đó.” Hàn Vân Tịch khí định thần nhàn nói, Đoan Mộc Dao đang muốn tức giận, ai ngờ, Hàn Vân Tịch ngay sau đó lại nói, “Đường đường là công cháu Tây Chu, danh dương Chu quốc, văn-võ-mạo tam toàn, tu dưỡng nhất định là rất tốt, sao có thể là người thô lỗ đây?”
Ý nghĩa sau những lời này, làm Đoan Mộc Dao đang muốn phát tác đột nhiên không thể nói gì nữa, tức giận ngập trời cũng phát tác không ra, chỉ có thể khất nghẹn trong lòng.
Đoan Mộc Bạch Diệp nheo lại hai tròng mắt, tuy rằng rất phẫn nộ, nhưng đáy mắt cũng tràn ra một tia bội phục, cái nữ tử không biết võ công này, so với nữ tử có võ công còn lợi hại hơn!
Khóe miệng Long Phi Dạ hơi gợi lên, Dược quỷ đại nhân lại mừng rỡ cười to ha ha ha, quá thích trận diễn này.
Đoan Mộc Dao không thể bộc lộ khí tức ra ngoài, liên tục hít sâu một hồi mới miễn cưỡng bình tĩnh lại, “Tốt, Hàn Vân Tịch, bản công chúa đáp ứng ngươi, tỷ thí cái gì tùy ý ngươi tự chọn.”
Hàn Vân Tịch nói không sai, nàng ta chính là tài nữ có tiếng ở Vân Không Đại Lục, văn-võ-mạo tam toàn, tỷ thí với nữ tử yếu đuối bất quá chỉ là cầm cờ, thư pháp, họa linh tinh.
Vài thứ kia, từ nhỏ nàng đã luôn đánh thắng tất cả, Hàn Vân Tịch là một đích nữ thất sủng của một tiểu gia nhà nghèo, lấy cái gì mà so cùng nàng nha?
Hàn Vân Tịch nhíu mày suy tư, “Để cho công bằng, tỷ thí cái gì hãy để Dược quỷ đại nhân làm chủ đi.”
Dược quỷ đại nhân tự nhiên là đáp ứng, dù sao mặc kệ các nàng thắng thua như thế nào, hắn đều có thể có được hai dạng bảo bối khác biệt, xem nữ nhân tranh đấu so với xem nam nhân đánh nhau còn đẹp hơn nhiều.
“Rất tốt, hãy quyết định như thế!” Hắn lại cười quái dị lên một lần nữa, tựa hồ rất kích động, “Bản đại nhân ra đề, các ngươi hãy tỷ thí……”
Chỉ là, nói tới đây lại bị mắc kẹt, tỷ thí cái gì đây?
Trong nháy mắt Dược quỷ đại nhân an tĩnh lại, nghe qua tiếng cười quái dị của hắn, Hàn Vân Tịch không cảm thấy khủng bố như vậy, chỉ là, lúc này đột nhiên phát hiện, thời điểm cái quái vật này an tĩnh lại, là đáng sợ nhất.
Tuy rằng thật sự cách khá xa, nhưng vẫn có thể cảm nhận được trên người hắn phát ra thần bí cùng khủng bố, trời mới biết hắn sẽ ra cái đề mục kỳ quái đáng sợ gì đây?
Đoan Mộc Dao nâng cao cằm, khiêu khích nhìn Hàn Vân Tịch, quyết tâm giành chiến thắng, thập phần kiêu ngạo, mặc kệ là tỷ thí cái gì, hôm nay nàng nhất định phải biểu hiện thật tốt ở trước mặt sư huynh, càng muốn ở trước mặt sư huynh hảo hảo nhục nhã “Tần Vương phi” này một phen.
Tuy rằng trong lòng Hàn Vân Tịch không có tự tin, nhưng mặc kệ là cái gì so với luận võ đều tốt hơn nhiều lần, sức lực của nàng phỏng chừng đều không động được tới Đoan Mộc Dao.
Hàn Vân Tịch thua người không thua trận, cũng nhướng mày khiêu khích nhìn qua.
Công chúa thì thế nào, công chúa bổn quốc nàng đều có thể thu thập, huống chi là công chúa nước láng giềng.
……..Người dịch: Emily Ton…….
Một lúc lâu sau, Dược quỷ đại nhân mới chậm rãi ngẩng đầu lên, “Bản đại nhân nghĩ kỹ rồi!”
Tất cả mọi người lập tức đều nhìn qua, Dược quỷ đại nhân tâm tình rất tốt, cười quái dị liên tục, “Tìm dược, hai người các ngươi hãy tỷ thí tìm dược đi!”
Tìm dược?
“Tìm dược gì? Phương pháp tìm như thế nào?” Đoan Mộc Dao thực ngoài ý muốn, đây hoàn toàn nằm ngoài suy đoán của nàng.
“Bản đại nhân sẽ cung cấp một phương thuốc, một quyển dược thảo đồ*, cho các ngươi tìm trong toàn bộ Dược Quỷ cốc, người nào tìm đủ dược vật trong phương thuốc, sẽ thắng.” Dược quỷ đại nhân khoe khoang nói, đối với chủ ý của mình phi thường vừa lòng.
*Dược thảo đồ (药草图): bản đồ thực vật, mô tả hình ảnh và đặc tính của cây thuốc.
Đáy mắt Đoan Mộc Dao xẹt qua một mạt tính kế, nàng đối với dược liệu chính là dốt đặc cán mai, còn Hàn Vân Tịch thì sao?
Nữ nhân này là phế vật của Hàn gia, tuy rằng lời đồn đầy trời về một đêm biến thành thiên tài thần y của nàng ta ở đế đô Thiên Ninh, nhưng Đoan Mộc Dao lại trước sau đều không tin, nàng cảm thấy đây bất quá là nữ nhân này tự mình tung tin vịt mà thôi, nếu không, nhiều người tới cửa tìm thầy trị bệnh như vậy, nàng ta như thế nào một người cũng đều không thấy đây?
Cho nên, Hàn Vân Tịch hẳn là cũng giống như nàng, đối với dược liệu là dốt đặc cán mai.
Nếu Hàn Vân Tịch cũng giống như nàng đối với dược liệu là dốt đặc cán mai, có phải chính mình sẽ càng chiếm ưu thế hơn hay không, rốt cuộc Dược Quỷ cốc lớn như vậy, muốn đi khắp sơn cốc tìm dược liệu sẽ cần một thể lực cực kỳ lớn.
Nhìn Hàn Vân Tịch kia đơn thân bạc thể, xác định chắc chắn là kiêm không được, lui một bước mà nói, ngay cả khi thân thể nàng ta có thể kiêm được, tốc độ của nàng ta cũng còn lâu mới nhanh bằng nàng nha!
Nghĩ đến đây, Đoan Mộc Dao lập tức lên tiếng, nịnh nọt nói, “Dược quỷ đại nhân quả nhiên là cao nhân, ra đề đều không giống như thường nhân, chỉ là, không biết tìm dược này có thể để người ngoài trợ giúp hay không?”
“Đã là hai người các ngươi tỷ thí, tự nhiên không thể có người ngoài trợ giúp.” Dược quỷ đại nhân nghiêm túc trả lời.
Vừa nghe lời này, Đoan Mộc Dao càng thêm có niềm tin, không có Long Phi Dạ trợ giúp, hai chân của Hàn Vân Tịch có thể đi bộ bao xa? Có thể đi nhanh bao nhiêu?
Nàng có khinh công phi một cái, có thể so với nàng ta đi bộ nửa ngày đi.
“Dược quỷ đại nhân, ta nguyện ý khiêu chiến!” Đoan Mộc Dao phi thường sảng khoái.
Dược quỷ đại nhân rất vừa lòng, nhìn về phía Hàn Vân Tịch, “Tần Vương phi, ngươi thì sao?”
“Có điểm khó khăn nha……” Hàn Vân Tịch khẽ thở dài.
“Hiện tại ngươi cũng có thể nhận thua.” Đoan Mộc Dao lập tức trào phúng.
Ai ngờ, Hàn Vân Tịch lại nghiêm túc nói, “Mặc dù có điểm khó khăn, nhưng dù sao ta cũng là xuất thân từ thế gia y học, tỷ thí tìm dược, Trường Nhạc công chúa ngươi không cảm thấy không công bằng hay sao?”
Đoan Mộc Dao châm chọc cười, thấp giọng nói, “Nghe nói ngươi từ xưa tới nay đều là phế vật của Hàn gia, thật đáng thương nha! Bản công chúa nhường ngươi một chút cũng không hại gì.”
“Nói như thế, Trường Nhạc công chúa cảm thấy trận tỷ thí này là rất công bằng sao?” Hàn Vân Tịch hỏi lại.
Đoan Mộc Bạch Diệp ở một bên nghe tổng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, đang muốn mở miệng, Đoan Mộc Dao trong lòng có quỷ, sợ Hàn Vân Tịch đề cập đến vấn đề thể lực, gấp không chờ nổi nói, “Rất công bằng, nếu ngươi đáp ứng, thì lập tức bắt đầu đi.”
Hàn Vân Tịch một bộ dáng bất đắc dĩ, gật gật đầu, “Được thôi.”
Tốt thôi…… Đã có người muốn tự mất mặt, nàng có biện pháp gì đây? Hàn Vân Tịch mới sẽ không nói cho Đoan Mộc Dao, thời điểm nàng học Trung y, đã từng có một đoạn thời gian chuyên môn huấn luyện lên núi tìm dược!
Sinh trưởng và tập tính của dược vật không giống nhau, địa điểm sinh trưởng cũng không giống nhau, hơn nữa, có một số loại dược vật sẽ sinh trưởng ở bên nhau, còn có một số loại lại tuyệt đối không có khả năng cùng lớn lên bên nhau.
Chỉ cần quen thuộc những quy luật về tập tính và sinh trưởng của dược vật, đừng nói cho nàng là một cái sơn cốc, liền tính cho nàng cả một tòa núi lớn, giống nhau, nàng có khả năng ở trong khoảng thời gian ngắn đem dược liệu đã được chỉ định mang tới!
Dựa vào những kỹ năng như vậy để kiếm ăn, có thể bỏ qua mấy trò sở trường hay sao?
Nghe thấy Hàn Vân Tịch đã đáp ứng, bên môi Đoan Mộc Dao gợi lên một mạt cười thầm kín, nàng đã gấp không chờ nổi muốn nhìn bộ dáng nàng ta thua trận và làm mất độc cự mãng đan trước mặt Long Phi Dạ.
“Thật tốt, đã nói tốt thì sẽ không được đổi ý, các ngươi nếu như đổi ý, bản đại nhân ta sẽ rất không vui!”
Tiếng cười kia của Dược quỷ đại nhân, tựa hồ như vui đùa, lại tựa hồ như lời cảnh cáo, lúc này vừa dứt lời mới lười biếng đứng dậy, dáng đi ung dung hướng về phía án thư đi viết phương thuốc.
Dược Quỷ cốc nhiều dược liệu như thế, hắn sẽ viết ra phương thuốc như thế nào đây?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!