Vực Sâu Ham Muốn
Chương 396: Anh không đi thì tôi tự đi
“Đừng ngốc nữa, cô nghĩ bây giờ tôi có thừa thủ hạ trong tay để đi tìm người à? Cô tưởng rằng tìm người thực sự đơn giản như trong phim, dắt đại một con cảnh khuyển đi hít hít ngửi ngửi là tìm ra à?”
Lý Ninh cũng bị chọc giận: “Người đàn ông của cô bây giờ cũng đang tăng ca, tăng giờ làm, tất cả chúng tôi không ngơi không nghỉ cũng vì lần thu lưới sau cùng, mẹ kiếp bây giờ cô đòi ông đây đi tìm người à?”
“Anh không đi thì tôi tự đi!” Tôi vùng vẫy muốn xuống giường, lần này Lý Ninh không ngăn cản nữa mà nhích hẳn sang một bên: “Cô đi đi! Tôi xem xem cô đi thế nào! Cô cứ đứng cho thẳng mà đi được ra ngoài rồi hẵng nói.”
Thuốc giảm đau luôn có tác dụng phụ, tốt nhất cũng không nên tiêm nhiều, nhưng trong đa số tình huống thì không thể không tiêm, nếu như không làm như thế, cơn đau ở lồng ngực sẽ khiến cơ bắp toàn cơ thể cũng kháng nghị với tôi.
Quả nhiên tôi vừa xuống giường đã ngã, gần như ngã sấp mặt trên nền đất, cũng may mà chỉ có một mình Lý Ninh nên cũng không quá mất mặt. Tôi nhíu mày, nội tâm căn bản không thể tiếp nhận được tình trạng hiện tại của bản thân mình.
Tôi mím môi không nói năng gì, Lý Ninh cũng sĩ diện hảo, cứ lạnh mặt ngồi một bên, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Cô muốn cứu cô ấy cũng không chỉ có một phương pháp, không cần thiết phải tự gắn mình vào đó. Cô bình tĩnh đã, chúng ta nghĩ phương án giải quyết.”
Tôi cũng rất muốn bình tĩnh, nhưng tôi càng mặc niệm trong lòng càng thêm căng thẳng, lòng bàn tay toàn mồ hôi: “Không phải anh nói báo án sao? Chúng ta đến đồn cảnh sát lập hồ sơ đi, sau đó chúng ta đi tìm nữa, hai phần công việc nhất định có thể dùng thời gian nhanh nhất tìm được cô ấy.”
“Cô nghĩ cũng quá ngây thơ rồi đấy, tôi thực sự rất muốn cho cô đối diện với thực tế.” Lý Ninh hừ lạnh: “Để tôi nói cho cô biết bây giờ tình hình thế nào, đầu tiên chỉ dựa vào một tin nhắn thì đồn cảnh sát căn bản không thể lập án được, ai biết rốt cuộc cô ấy có ý gì chứ?”
“Tiếp đó, giai đoạn này căn bản không thể rút được người ra để tìm kiếm được, cô bị thương, sợ cô lo lắng nên mới không nói cho cô biết, Lâm Tuyết đã mất tích từ lâu rồi, dòng tin nhắn này có ẩn tình khác.”
Lâm Tuyết mất tích rồi? Tôi sững sờ, bỗng chốc cảm thấy mình bị rút cạn sinh lực: “Cái gì gọi là, từ lâu rồi?”vietwriter.com
Lý Ninh thở dài, nhìn tôi chầm chậm lên tiếng: “Cô gái đó không ngừng dính lên người Thiện Lục, trước đó tôi đã nói với cô rồi, ông ta sẽ không chơi một cô gái nào hai lần, huống hồ bây giờ thanh niên đầy rẫy, cô nói xem Thiện Lục sẽ chọn người nào?”
Đàn ông chắc chắn đều thích gái trẻ, đây là kiểu không thể nghi ngờ gì nữa, tôi hiểu rõ chứ, nhưng không cam tâm với trạng thái bị động như bây giờ, nếu như không xảy ra chuyện này, tôi không biết được hóa ra mình yếu đuối đến thế.
Tôi vốn tưởng mình đã trải nghiệm nhiều chuyện như thế, xoay một vòng quanh quỷ môn quan, đã có sức mạnh vô địch không có thất bại nào hạ gục được, kết quả đến bây giờ mới phát hiện ra căn bản không phải như vậy, tôi còn sợ chết hơn lúc đầu nữa.
Chính vì thoát ra từ bàn tay Tử Thần, cho nên mới càng muốn trân trọng người bên cạnh mình, nhưng càng như vậy càng như đã định sẵn rồi vậy, chị La quyết định cắt áo dứt tình với tôi, Lâm Tuyết thì hành tung không rõ.
Tôi không nói gì, nhưng lòng bàn tay đã bấu chặt đến mức đau đớn, Lý Ninh đang định nói gì đó mà bị y tá đẩy cửa vào ngắt lời.
“Trời đất ơi cô Tả, sao cô lại ngồi trên nền đất như vậy?” Cô y tá trẻ này thường xuyên nói chuyện cùng tôi, có lúc còn kể với tôi một số chuyện thị phi gần đây, vừa nói vừa chê bai, tóm lại là một cô gái hoạt bát đáng yêu.
Tôi lắc lắc đầu, mặc cho cô ấy đỡ mình dậy nằm lên giường: “Cảm ơn cô.” Tôi khẽ khàng cảm ơn, nghe cô ấy lầm bầm bên tai mình: “Cô Tả à, tôi biết những câu này mấy người bệnh thường không thích nghe, nhưng tôi vẫn phải nói.”
“Những người cô ấy, người nào cũng không biết quý trọng cơ thể của mình, đã nằm viện rồi mà còn thích mang việc công đến phòng bệnh để làm, trên thực tế, nghỉ ngơi cẩn thận rồi nhanh chóng xuất viện không phải cũng như nhau sao?”
Tôi còn chưa nói gì, Lý Ninh đã đỡ lời thay tôi: “Em gái y tá xinh đẹp này nói đúng đấy, cô phải nghỉ ngơi cho tốt đi đã, chuyện khác cứ đợi cô xuất viện rồi hẵng nói.”
Tôi tức giận trợn trắng mắt: “Vậy thì tôi muốn xuất viện ngay bây giờ! Chuyện tìm người vốn dĩ phải tranh thủ từng phút giành giật từng giật, người ta không biết chúng ta đang nói đến chuyện gì, lẽ nào anh cũng không biết sao?”
Lý Ninh định thần nhìn tôi chăm chú, sau đó đột ngột cười lạnh, lấy điện thoại ra ấn gọi 110: “A lô, xin chào, tôi muốn báo án, đúng vậy, chúng tôi nghi ngờ có người bị sát hại… Đặc điểm? Các anh vui lòng chờ một chút.”
Lý Ninh đưa điện thoại tới: “Không phải cô đang rất lo lắng sao, bây giờ tôi giúp cô báo án rồi đấy, chuyện khác cô tự nói với cảnh sát đi, đừng bảo tôi không giúp cô, cô nói với họ nhờ họ chuyển lời tới cục trưởng Trương, cứ bảo hôm khác Lý Ninh sẽ mời ông ấy uống rượu.”
Tôi nhận lấy điện thoại: “A lô xin chào, đặc điểm ạ? Cô ấy có tóc đen, mắt đen, da khá trắng, dáng người chuẩn… Là ai phát hiện ra thi thể đầu tiên ấy ạ? Chúng tôi vẫn chưa phát hiện ra thi thể, chúng tôi báo cảnh sát là muốn nhờ các anh giúp chúng tôi tìm ra cô ấy, còn sống hay đã chết đều tốt…”
“Tại sao lại nghi ngờ cô ấy bị sát hại? Rạng sáng nay cô ấy gửi cho tôi tin nhắn cầu cứu, sau đó chúng tôi không liên lạc được với cô ấy, đến giờ đã qua mấy tiếng đồng hồ rồi, chúng tôi rất lo lắng.”
Cảnh sát ở đầu dây bên kia im lặng trong chốc lát rồi mới trả lời tôi: “Rất xin lỗi cô, vụ việc mà cô nói, chúng tôi không thể lập án, chúng tôi cũng rất tiếc, nhưng từ những tư liệu mà cô cung cấp, hoàn toàn không đủ tiêu chuẩn cần thiết để lập hồ sơ vụ án, chúng tôi đề nghị cô đến những nơi mà bạn cô thường đến để tìm xem, có lẽ đây chỉ là hiểu nhầm.”
Tôi đang định nói thêm gì đó thì đối phương đã cúp máy rồi. Tôi nhìn cái điện thoại mà hồi lâu sau vẫn không hoàn hồn được. Lý Ninh bật cười chế nhạo, ánh mắt anh ta nhìn tôi đầy vẻ châm chọc: “Sao nói với cô rồi mà cô không chịu nghe, bây giờ tự nghe được rồi, có gì để nói đây?”
Cô y tá đã thức thời mà lui ra ngoài, tôi nhíu mày, có vẻ sốt ruột: “Vậy lẽ nào cứ chờ đợi như vậy sao? Mạng người quan trọng bằng trời, anh có thể nghiêm túc một chút không!”
“Đúng vậy, có phải cô đã quên rồi không?” Lý Ninh hừ lạnh: “Tôi chỉ biết ‘nhân định thắng thiên’, cô cảm thấy trên tay tôi không có mạng người sao? Cả người đàn ông Nhạc Hằng của cô nữa, cô tưởng hao bàn tay anh ta sạch sẽ lắm sao?”
Tất nhiên tôi không đến mức ngốc nghếch như thế, nhưng mọi chuyện luôn cần một quá trình; quan niệm giáo dục mà tôi được tiếp thu và tuân theo từ nhỏ là mọi người đều bình đẳng, bây giờ đến thời khắc này, trong lòng ít nhiều gì cũng thấy không thoải mái.
Rốt cuộc phải làm thế nào đây, phải bắt đầu tìm từ đâu đây, tôi không hề có manh mối.
“Cứ giao cho tôi đi.” Giọng nói của đàn ông đột ngột vang lên khiến tôi giật mình, Nhạc Trí đẩy xe lăn tiến vào phòng: “Tôi có một người bạn làm nghề thám tử tư, tôi nghĩ chuyện này để cậu ấy làm là hợp lý nhất.”ngontinh.vn
Tôi sững sờ, không ngờ rằng Nhạc Trí sẽ đột ngột xuất hiện, quay đầu lại nhìn Lý Ninh, anh ta cũng rất kinh ngạc. Nhạc Trí nhảy ra vào lúc này, rất khó để người ta không nghĩ rằng cậu ấy đã ủ mưu từ lâu.
Tôi nhìn Lý Ninh, lúc này anh ta nhíu mày rất chặt, dường như đang suy nghĩ về khả năng của chuyện này. Đến lúc này tôi, tôi còn có lựa chọn nào khác sao?
…Được, vậy tôi thay bạn mình cảm ơn cậu trước.
Nhạc Trí đột nhiên xuất hiện làm rối loạn tâm trí Lý Ninh, khiến sau đó anh ta cứ không yên lòng mãi. Tôi cũng nhíu mày, khẽ hỏi anh ta: “Anh nói xem, sao đột nhiên cậu ấy lại xuất hiện và chủ động giúp đỡ như thế? Liệu có ẩn tình gì trong này không?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!