Thâm Uyên Nữ Thần (Vực Sâu Nữ Thần) - Chương 5: Bảo cô ta xin lỗi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
133


Thâm Uyên Nữ Thần (Vực Sâu Nữ Thần)


Chương 5: Bảo cô ta xin lỗi


Editor – Di Văn Hiên

Beta – Tử Dương

Lúc xuống xe, tay chân của Dụ Sân đã lạnh đến mức không còn cảm giác.

Cô ôm vai, mái tóc ướt đẫm.

Dụ Sân còn chưa kịp nói lời cảm ơn, Bách Chính đã khởi động xe, bóng dáng người thiếu niên thoắt cái biến mất sau cánh cửa trường.

Dụ Sân hồi mắt, nhìn về phía phòng ngủ.

Cô cứ tưởng bạn học đã đi ngủ hết, dù sao giờ này cũng hơn mười hai giờ rồi, ai dè lúc mở cửa liền trưng ra khuôn mặt của hai cô bạn vừa đắp mặt nạ vừa nghịch điện thoại.

Thấy Dụ Sân về, Tang Tang thiếu chút nữa nhảy dựng lên ghế, cô nhìn Dụ Sân bằng ánh mắt quái lạ nhưng nhiều hơn là sự kính nể.

“Dụ Sân, trước đây tớ còn nghĩ Hình Phỉ Phỉ đủ “”cứng””, không ngờ cậu mới là nhất.” Tang Tang nói xong còn bật hai ngón tay cái.

Dụ Sân không hiểu ý Tang Tang, cô hỏi: “Cái gì cơ?”

“Chẳng phải gần đây cậu đang đối nghịch với Đinh Tử Nghiên sao! Hiện tại mọi người đều bàn tán chuyện này, nói buổi tối hai ngày trước cô ta suýt chút nữa bị một tên xã hội đen làm…”

Hình Phỉ Phỉ ngồi trong góc liếc mắt nhìn Dụ Sân từ trên xuống dưới, cô ta cắt lời: “Cậu xem bộ dạng của cậu ấy đi, người ngợm có còn ra hồn ra vẻ gì không.”

Đúng là nãy giờ Tang Tang không để ý, tâm trạng phấn khích bị nhắc nhở liền nhìn khuôn mặt tái nhợt của Dụ Sân.

Toàn thân Dụ Sân run lên bần bật, cô lịch sự không ngắt ngang lời Tang Tang, im lặng nghe Tang Tang nói chuyện.

Tang Tang chột dạ, vì cái sự ham muốn nhiều chuyện của mình mà quên mất Dụ Sân. Cô gãi gãi mái tóc màu nâu nhạt nói: “Cậu tranh thủ đi tắm đi, đừng để bị cảm.”

Dụ Sân gật đầu rồi mới bước vào phòng vệ sinh.

Tang Tang than thở nói: “Cậu ấy thật đặt biệt.”

Hình Phỉ Phỉ bóc mặt nạ ra rồi rửa mặt, tóc cô ngắn, nhuộm móc light vài sợi đỏ, nhìn rất cá tính. Hình Phỉ Phỉ bĩu môi, đối với lời nhận xét của Tang Tang về Dụ Sân, cô ta từ chối cho ý kiến.

Dụ Sân tắm rửa xong bước ra, Tang Tang ngửi thấy một mùi hương ấm áp dễ chịu lan tỏa khắp phòng. Tang Tang dùng mũi hít một hơi: “Thơm quá, cậu tắm bằng gì thế Dụ Sân, mình cũng muốn mua.”

Ngay cả Hình Phỉ Phỉ trước giờ không quan tâm đến ai cũng bị mùi hương này hấp dẫn, nghiêng đầu nhìn lại.

Dụ Sân sững người, trước đây cô không sống ở ký túc xá trường học nên quên mất vụ này. Hiện tại, nhiệt độ trong người càng khiến mùi hương trên cơ thể cô nồng hơn.

Dụ Sân buộc lòng phải nói dối hai người họ là “Xà phòng”. Mà đúng là cô có dùng xà phòng thật, loại mua ba tặng hai.

Tang Tang không tin, bình thường bọn họ đều xài sữa tắm, là loại oải hương kết hợp với mùi hoa anh đào mà trên TV hay quảng cáo, hương thơm cực kỳ dịu nhẹ. Chẳng lẽ xà phòng còn tốt hơn cả sữa tắm?

Dụ Sân leo thang lên giường nằm, Tang Tang nhìn cô, người bạn mới cùng phòng sở hữu góc nghiêng và đường nét tinh xảo, ở khoảng cách gần mới biết da của Dụ Sân rất đẹp, mọng nước, mềm mại, thuần khiết như một đứa trẻ. Tang Tang đột nhiên không muốn tin mấy lời đồn truyền tai kia nữa: “Chuyện đó… cậu giải thích thế nào?”

Dụ Sân nằm trong chăn, lắc đầu: “Không phải mình, mình cũng vừa mới biết chuyện này.”

Khi nhiệt độ cơ thể ấm lại, Dụ Sân mới hiểu ý Tang Tang muốn nói gì.

“Mình cũng như cậu, nhưng không biết ai lại nói cậu làm.”

Tang Tang nhớ tới dáng vẻ bết bát của Dụ Sân lúc nãy, đồng tình nói: “Cậu cũng biết đó, trong mắt Bách Chính chỉ có mỗi mình Đinh Tử Nghiên. Tính tình anh ta không tốt nhưng cực kỳ bao che Đinh Tử Nghiên, hồi học kỳ một Đinh Tử Hiên còn lén nói cô ta không thích Bách Chính, chỉ đơn giản cảm động vì anh ta đối xử tốt với mình thôi. Những lời đó suy cho cùng toàn là dối trá, ai mà chẳng biết cô ta lúc nào cũng tự hào khoe Bách Chính đang theo đuổi cô ta, nhưng khi Bách Chính biết chuyện chỉ cười khẩy, còn bảo mấy nữ sinh mách lẻo đó tránh xa anh ta ra.”

“Mình nói thật, dù không biết cậu có ý gì với Bách Chính nhưng tốt nhất cậu nên bỏ cuộc đi, con người Đinh Tử Nghiên là vậy, cho dù cô ta không cần, cô ta cũng sẽ tìm mọi cách chiếm đoạt.”

Khuôn mặt Dụ Sân bị chăn che hơn phân nửa, chỉ chừa mỗi đôi mắt đơn thuần, giọng nói trầm ổn hỏi Tang Tang: “Bách Chính rất thích cậu ta sao?”

Tang Tang trả lời: “Đương nhiên rồi.”

Lông mi Dụ Sân khẽ run: “À” một tiếng

Tang Tang nói: “Cậu đấy, thích Bách Chính hả?”

Dụ Sân cong mắt thành hình bán nguyệt: “Mình chỉ muốn đối xử tốt với anh ấy, dâng mọi thứ tốt nhất trên đời này cho anh ấy, mong anh ấy lúc nào cũng vui vẻ.” tiếng nói nghe thật dịu dàng ngọt ngào.

Vẻ mặt Tang Tang không nhịn được “Xì” một tiếng.

Hình Phỉ Phỉ nhíu mày.

Không ai tin lời Dụ Sân nói là thật.

Bách Chính có tiếng xấu xa, toàn trường đều khuyên không được dính líu tới con người này, liều lĩnh, bại hoại, chuyện gì cũng dám làm. Nhưng gia thế cậu ta quá tốt, khuôn mặt đẹp trai, ra tay hào phóng, cho nên không thiếu mấy cô gái suốt ngày ôm mộng tương tư.

Nhưng làm gì có người tiếp cận Bách Chính mà chỉ muốn đối xử tốt với cậu ta?

***

Ngày hôm sau, Dụ Sân bị cảm, nhiễm trùng amidan, mỗi lần nói chuyện là cổ họng lại đau rát.

Buổi sáng, khi thấy thời khóa biểu trên lớp, Dụ Sân điếng người, hơn phân nửa số tiết ngày hôm nay đều là tiết thể dục, mỗi môn cách nhau một tiếng.

Dụ Sân nhíu mi, nhìn bảng ghi chú chi chít chữ, nào là bóng rổ, bóng chuyền, chạy 400m… lần đầu tiên cô có cảm giác mình bị làm khó.

Lúc Dụ Sân tới trường nghe tuyên truyền, trường còn bảo học sinh sẽ tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học như quy định từ trước đến nay. Làm Dụ Sân còn tưởng chương trình dạy ở đây không khác mấy so với những trường khác. Ai ngờ cách dạy của trường này lại có sự chênh lệch lớn như vậy.

Trong một năm học, miễn là học sinh của trường có điểm giáo dục thể chất từ 90 trở lên và trên 400 điểm ở lớp các môn văn hóa là được lên lớp.

Tang Tang lấy gương thoa son, bắt chuyện với Dụ Sân: “Đi nào, còn đứng đó làm gì.”

“Hôm nay không phải giờ bóng chuyền sao?” Dụ Sân hỏi.

Tang Tang cười hì hì: “Ôi dào! Dù sao đều là chơi.”

Dụ Sân bỏ cây bút trong tay xuống, chạy theo Tang Tang, Tang Tang hô: “Hình Phỉ Phỉ, đi thôi.”

Theo sắp xếp thì Hình Phỉ Phỉ ngồi vị trí thứ 4, Dụ Sân và Tang Tang không chung hàng với cậu ta. Hình Phỉ Phỉ đứng khoanh hai tay, bước nhanh về trước, khí chất lạnh lùng.

Đây là giờ thể dục đầu tiên của Dụ Sân, các thành phần biếng nhác đều tụ nhau ở góc cuối sân thể dục, giáo viên cầm còi đeo trước ngực thổi một tiếng: “Quy định cũ, chạy hai vòng làm nóng người, tổng cộng bốn trăm mét. Chạy xong ủy viên đi lấy bóng chuyền, hôm nay luyện tập tự do.”

Vừa nói xong, Đinh Tử Nghiên đứng trong hàng liền giơ tay: “Thầy, em khó chịu.”

Thầy Trương liếc cô ta: “Bước ra khỏi hàng ngồi nghỉ.”

Tang Tang đứng sau cười nhạo: “Tuần nào bà dì cậu ta cũng đến, ỷ thành tích học tập trong lớp của mình khá nên không cần kiểm tra thể chất cũng đúng.”

Dụ Sân ngẩng đầu, quả nhiên Đinh Tử Nghiên đã rời vị trí từ lâu, đang ngồi trên một chiếc ghế gỗ dưới gốc cây.

Trong sân còn mấy lớp khác nữa, ban mười lăm cũng có tiết thể dục, Dụ Sân vừa nhìn là thấy ngay Bách Chính, vì cậu cao, lại đứng cuối dãy. Tay đút vào túi, áo khoác kéo lên tận yết hầu, Kiều Huy đang nói gì đó với cậu, còn cậu thì có vẻ không quan tâm.

Dụ Sân chỉ dám nhìn một chút rồi quay đầu nghe tiếng thầy giáo thổi còi.

Các bạn cùng lớp bắt đầu tản ra.

Tang Tang lao ra tới chổ Dụ Sân nói: “Cậu đang bị cảm, hay xin nghỉ đi.”

Dụ Sân nói bằng giọng mũi: “Giờ học đầu tiên mà xin nghỉ thì kì lắm.”

Tang Tang muốn nói chẳng ai để ý đến mấy chuyện cỏn con này cả, chỉ có lũ học ngu, tương lai không đâu về đâu mới tới trường Hành Việt học. Nhưng nhìn Dụ Sân vừa chạy bộ vừa há miệng thở dốc, Tang Tang lại không đành lòng.

Dụ Sân chạy được một vòng, cổ họng đã khô đến nóng rát. Dụ Sân cắn răng chịu đựng, mím môi tiếp tục chạy vòng thứ hai.

Lớp Bách Chính không chạy bộ, bọn họ đều giải tán xuống sân bóng nhìn ban bốn từ xa.

Dụ Sân cố chạy hết sức, cô không theo kịp những người khác, đành duy trì tốc độ vốn có chạy về phía trước. Gió thu thổi bay tóc mái, vầng trán trơn bóng trắng nõn, đôi mắt trong trẻo như nước.

Cô thở không nổi, bước chân chậm lại điều chỉnh hô hấp.

Kiều Huy cũng thấy Dụ Sân: “Là mỹ nhân ban bốn sao, trông cô bé chạy có vẻ cực khổ quá, tội nghiệp ghê, làm mình muốn chạy thay em ấy.”

Bàng Thư Vinh cười ha ha: “Cậu bị thiểu năng trí tuệ à?”

Lúc này Đinh Tử Nghiên đang đi tới.

Kiều Huy huých một tiếng, lầm bầm nói: “Lại tới nữa.”

Bách Chính đưa mắt, ném ngược trái bóng, không nói chuyện.

Sáng hôm nay, Đinh Tử Nghiên gọi điện cho Mục Nguyên kể lể mấy tin đồn gần đây, Mục Nguyên nhíu mày nói: “Buổi tối ra ngoài đã không an toàn rồi, sau này đừng như vậy nữa. Anh đang học, cúp máy đây.”

Đinh Tử Nghiên giận đến mức xém chút nữa ném văng điện thoại, Mục Nguyên mặc kệ cô ta, nhưng cô ta còn Bách Chính, Bách Chính chắc chắn sẽ không để yên chuyện này.

Đinh Tử Nghiên thấy Dụ Sân vẫn “Bình an vô sự”, làm cô ta đột nhiên có cảm giác sợ hãi, thầm nghĩ, chẳng lẽ Bách Chính bị Dụ Sân hấp dẫn?

Đinh Tử Nghiên nở nụ cười thử hỏi Bách Chính: ” Không phải hôm qua anh nói sẽ trút giận thay em sao?”

Bách Chính ném bóng vào rổ: “Có gì nói thẳng, đừng vòng vo với lão tử, muốn gì?”

Đinh Tử Nghiên nén giận, nếu là trước đây, cô ta không đời nào nóng lòng làm mấy chuyện vô bổ như thế. Nhưng cảm giác mà Dụ Sân mang tới thật sự quá nguy hiểm, cô ta muốn biết tâm ý của Bách Chính.

“Em muốn cậu ta xin lỗi!”

Bóng từ rổ rớt xuống đất rồi nảy lên mấy cái.

Bách Chính xoay chiếc bao tay trên cổ tay, liếc Đinh Tử Nghiên rồi nói với Y Khánh: “Kêu cô ta qua đây.”

Y Khánh có thói quen làm chân sai vặt, nghe vậy vội chạy đi gọi Dụ Sân.

Dụ Sân mới chạy xong hai vòng, dạ dày quay cuồng, cảm giác vô cùng khó chịu. Hô hấp lúc lên lúc xuống, đầu đau như búa bổ. Gió thu lạnh run, hơn nữa lại thiếu oxy, làm hai má cô ửng đỏ.

Một nam sinh tóc nâu chạy tới nói: “Chính ca gọi cô.”

Tối qua Y Khánh không dám nhìn kỹ, hiện tại cậu đến gần mới phát hiện cô gái này đúng là rất đẹp, trách sao Kiều Huy lúc nào cũng nói đỡ cho cô ấy.

Dụ Sân chỉ thở thôi cũng mà yết hầu cũng đau, cô gật đầu đi theo Y Khánh.

Tang Tang nhìn Hình Phỉ Phỉ, Hình Phỉ Phỉ nhìn hướng khác, cô ta làm bộ như không thấy, bạn cùng phòng có bị gì cũng không liên quan đến cô ta, khóe miệng Tang Tang co rút, cắn răng nói: “Mình đi với cậu.”

Dụ Sân tới chổ liền ngửa đầu nhìn Bách Chính theo bản năng.

Bách Chính một tay đút túi, Bàng Thư Vinh đưa điếu thuốc cho cậu kẹp ngay đầu ngón tay, cười máy móc: “Cô ta tới rồi, nói gì đi chứ.”

Đinh Tử Nghiên cắn môi nhìn Dụ Sân: “Sự việc mấy ngày trước chắc chắn là do cậu bịa đặt, nếu cậu xin lỗi tôi, tôi sẽ bỏ qua chuyện này.”

Dụ Sân lắc đầu, giọng khàn khàn: “Không phải tôi.” Cổ họng quá đau, không nén được phải ho khan mấy tiếng.

Đinh Tử Nghiên cười lạnh: “Lúc đó chỉ có mấy người chúng ta, không phải cô thì là ai.” Cô ta quay đầu cầu tình Bách Chính.

Bách Chính dựa vào giá bóng rổ, đưa mắt nhìn Dụ Sân: “Xin lỗi.”

Chỉ hai chữ đơn giản nhưng không ai dám chen ngang phân rõ đúng sai, chớp mắt một cái, mọi thứ xung quanh đột nhiên yên tĩnh.

Dụ Sân gắng gượng sự khó chịu trong cơ thể, mạch lạc nói: “Trước tối hôm đó tôi đến lớp học, từ đầu đến cuối đều ngồi với Tang Tang viết sáu trang bài tập, sau đó thì ngồi ngoài phòng họp.” Tất cả hành tung của cô đều có nhân chứng: “Thật sự không phải tôi.”

Tang Tang vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy!”

Đinh Tử Nghiên không ngờ lại nảy ra chuyện này, cô ta nghiến răng: “Cô cũng có thể gọi điện hoặc gởi tin nhắn được mà!”

Dụ Sân nhấp môi: “Tôi không có điện thoại.”

“Nhất định là cô nói cho Tang Tang nghe, sau đó Tang Tang mới tung chuyện này ra ngoài!”

Tang Tang muốn nhảy dựng lên! Đậu xanh rau má, con tiện tì!

“Tôi không có nói, xin cậu hãy tin tôi.” Dụ Sân nhẹ nhàng nói.

Bách Chính nhìn cô, đôi mắt trong sáng tĩnh lặng, mong manh dễ vỡ như những ngôi sao trên bầu trời.

Đinh Tử Nghiên nhìn chăm chăm nét mặt của Bách Chính, không hiểu tại sao cô ta lại hoảng sợ, vội vàng nói: “Dù sao đi nữa cũng không phải em nói, anh Chính, nửa năm trước anh từng nói với em…”

Bách Chính cắt ngang lời Đinh Tử Nghiên, không kiên nhẫn nói với Dụ Sân: “Bảo cô xin lỗi thì mau xin lỗi đi, đưng nói mấy câu vô nghĩa nữa.”

Dụ Sân hiểu, thứ anh ta muốn không phải là sự thật mà là ra mặt thay Đinh Tử Nghiên để làm cậu ta vui mà thôi.

Dụ Sân nhớ câu hỏi mà ngày hôm qua cô đã hỏi Tang Tang, Tang Tang nói Bách Chính rất thích Đinh Tử Nghiên, Dụ Sân im lặng hồi lâu, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người xung quanh, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi.”

Đinh Tử Nghiên đắc ý, cô ta hừ lạnh: “Cậu chưa ăn cơm sao? Tôi không nghe.”

Tang Tang nhịn không được nói: “Cậu đừng quá đáng!”

“Tôi đâu kêu cậu xin lỗi, cậu kích động gì chứ!”

Tròng mắt Dụ Sân chua xót, cố gắng đè nén cảm giác oan ức, khốn khổ lặp lại lần nữa: “Xin lỗi.”

Bóng chưa xoay hết, Bách Chính đã xoay người đi.

Ánh nắng mùa thu vàng ươm như màu cây ngô đồng, trải dài từng mảng, chờ đám Bách Chính đi xa, cơ thể gầy yếu của Dụ Sân mới khuỵa xuống tàng cây, mồ hôi lạnh túa ra, che miệng ho khan.

Kiều Huy không nỡ đi, ái ngại nói: “Hình như cô ấy bị bệnh thì phải?”

Không hiểu sao Bách Chính lại thấy bực bội: “Cút đi, cậu nói nhiều quá đấy!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN