Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi
Chương 120: Mạo hiểm, ngàn cân treo sợi tóc
Những sợi tơ nhện vốn đang căng chặt vừa đứt, không chỉ Cố Thất Thiếu đã nhận ra, mà Hàn Vân Tịch cũng lập tức nhận ra.
Làm sao chuyện này có thể xảy ra?
Chẳng lẽ……
“Ha ha, muỗi độc đúng là kẻ thù tự nhiên của tơ nhện này! Độc vật, vốn là vật này khắc vật kia.”
Cố Thất Thiếu cười ha hả, ôm chặt Hàn Vân Tịch, xoay người một vòng ở trong đàn muỗi độc, cũng không rõ đã rải ra độc dược gì, trong lúc nhất thời, tất cả muỗi độc đều kinh hoảng chạy đi, bị chết và rơi xuống đất không ít.
Hệ thống giải độc của Hàn Vân Tịch vẫn luôn không ngừng nhắc nhở đô đô đô. Nhắc nhở nàng muỗi độc có độc, nhắc nhở nàng nhện tiêu có độc, cũng nhắc nhở nàng vật mà Cố Thất Thiếu rải ra có độc.
Nguyên nhân gia hỏa Cố Thất Thiếu này không sợ muỗi độc, là bởi vì am hiểu đạo lý lấy độc trị độc!
Lấy độc trị độc, cũng thật là lợi hại.
Cùng thời gian khi muỗi độc tan đi, Cố Thất Thiếu tiếp tục mang theo Hàn Vân Tịch trốn về phía trước. Phía sau, nam nhân hắc y mang mặt nạ, thanh y và những thích khách khác theo sát không bỏ.
Từng loạt ám tiêu lại đánh úp đến một lần nữa, so với bị muỗi độc vây cắn một thân, Cố Thất Thiếu lại nỗ lực tránh né những ám tiêu của hắc y nhân mang mặt nạ.
Chỉ cần có thể đi vào rừng, ám tiêu sẽ bị cản trở, bọn họ sẽ thoát thân nhanh hơn.
Cố Thất Thiếu đi với tốc độ cực kỳ nhanh, Hàn Vân Tịch oa ở trong lòng ngực hắn, có thể nghe thấy tiếng nhịp tim đập dồn dập mạnh mẽ của hắn, không cách nào tưởng tượng được, một mỹ nam tử quyến rũ nhẹ nhàng như thế, tiếng tim đập lại nam tính đến thế.
Tốc độ của Cố Thất Thiếu đã rất nhanh, tuy nhiên, tốc độ của hắc y nhân mang mặt nạ cũng nhanh khủng bố.
Nếu không phải bọn họ chiếm thời cơ trước, nhanh chóng thoát được, phỏng chừng sớm đã bị đuổi kịp.
Ngay thời điểm Cố Thất Thiếu gần như đi vào rừng cây, đột nhiên một loạt ám tiêu bay vụt qua bên cạnh hắn, va chạm vào trên thân cây, sau đó trực tiếp bắn ngược trở về.
Tiêu pháp thật là lợi hại!
Lần này, Cố Thất Thiếu chần chờ một lát, nghiêng đầu né tránh.
Phải biết rằng, trong trận chiến giữa cao thủ với cao thủ, thắng bại thường đơn giản chỉ dựa vào một khoảnh khắc không lưu ý mà thôi, mà không phải là thực lực cao thấp.
Ngay khi Cố Thất Thiếu thất thần trong nháy mắt, hắc y nhân mang mặt nạ đuổi kịp, túm chặt cánh tay Hàn Vân Tịch.
Cố Thất Thiếu siết chặt vòng eo Hàn Vân Tịch, duỗi tay đánh ra một chưởng. Hắc y nhân mang mặt nạ một tay túm chặt Hàn Vân Tịch, một tay kia cũng phóng chưởng ra chắn lại.
Hàn Vân Tịch liều mạng đánh vào tay hắc y nhân, thậm chí lại cắn xuống, thả độc, nhưng, độc đối với hắc y nhân dường như không có hiệu quả.
Trời mới biết, hắn ta là độc người, thi độc, hay là cổ độc nha!
Hàn Vân Tịch cũng không có thời gian để nghiên cứu vấn đề này, sức lực của nàng rõ ràng yếu hơn hắc y nhân mang mặt nạ. Não nàng vừa động, dùng ý thức rút ra chủy thủ, tuy nhiên, trường kiếm của thanh y lại chém tới từ một bên. Nàng sợ tới mức lập tức buông tay, suýt nữa đã bị thanh y chém đứt tay.
Thật là khủng khiếp!
Thanh y và nhóm thích khách hắc y sôi nổi đuổi tới, Cố Thất Thiếu lại lập tức lâm vào hoàn cảnh không thể kiểm soát.
Một tay của hắn ôm chặt Hàn Vân Tịch, một tay kia đối phó với hắc y nhân mang mặt nạ, căn bản không thể nào bận tâm tới thanh y và nhóm thích khách hắc y.
Đáy mắt thanh y hiện lên một tia nham hiểm hung ác, mũi kiếm hơi lệch, trực tiếp đâm thẳng tới mắt của Cố Thất Thiếu!
Cố Thất Thiếu đang giằng co với hắc y nhân mang mặt nạ, lực lượng đang cân bằng, nếu muốn thoát thân né tránh trường kiếm của thanh y, Cố Thất Thiếu chỉ có thể buông ra Hàn Vân Tịch.
Tuy nhiên, một khi hắn buông tay, Hàn Vân Tịch lập tức sẽ rơi vào trong tay hắc y nhân mang mặt nạ. Cuối cùng, hắn cướp được người bất quá là may mắn mà thôi, nếu muốn cướp lại người từ trong tay hắc y nhân mang mặt nạ, dưới tình huống địch đông, sẽ không có khả năng.
Làm sao bây giờ?
Mắt nhìn thấy, trường kiếm của thanh y đang tới gần!
Tuy nhiên, ngay cả khi đối mặt với thời điểm như thế, Cố Thất Thiếu vẫn còn do dự.
Đột nhiên, Hàn Vân Tịch hô to một tiếng “buông tay”, ngay sau đó đột nhiên xoay người tránh thoát khỏi tay Cố Thất Thiếu, một chân đá văng hắn ra.
Cứ như vậy, Cố Thất Thiếu lui về phía sau, trường kiếm của thanh y đã đâm tới trước mắt hắn, mà Hàn Vân Tịch cũng bị hắc y nhân mang mặt nạ kéo qua.
Hết thảy, tựa hồ đã kết thúc……
Nhưng ai biết, cơ hồ là đồng thời, chỉ nghe được một tiếng sắc bén phá gió, “Hưu……”
Chỉ thấy một mũi tên nhọn phá không bắn về phía cánh tay hắc y nhân mang mặt nạ.
Mũi tên nhọn dường như ẩn chứa lực lượng xuyên trời phá đất, thậm chí khiến cho dòng khí mỏng di chuyển mãnh liệt quanh mình.
Mũi tên nhọn kia, nhanh như tia chớp từ trên trời giáng xuống, thế như chẻ tre, dời non lấp biển, không thể nào ngăn cản!
Ai cũng chưa lường trước sẽ phát sinh một màn này, vạn phần khẩn cấp hết sức. Hắc y nhân mang mặt nạ quyết đoán thu hồi cánh tay, mũi tên nhọn bay lướt qua ống tay áo của hắc y nhân, mặc dù không bị bắn trúng, nhưng bởi vì mũi tên nhọn có ẩn chứa lực lượng đủ khiến cho hắc y nhân mang mặt nạ văng ra.
“Mũi tên Tinh Thiết Nỗ (精鐵弩)!” Thanh y kinh hô.
Tinh Thiết (精鐵), là hợp kim sắt chắc chắn nhất trên thế giới này, chỉ có hoàng thất Thiên Ninh mới có được, mà mũi tên Tinh Thiết Nỗ lại là vũ khí độc nhất của Tần Vương Thiên Ninh!
Long Phi Dạ đã tới!
Hàn Vân Tịch không còn bị giam cầm từ hai phía, thẳng tắp ngã xuống, nhưng khi nghe được thanh âm này, nàng theo bản năng quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một thân ảnh cao ngạo cao lớn như từ trên trời giáng xuống, dừng ở phía sau nàng. Hắn mang khí chất tôn quý như thần, khuôn mặt bình tĩnh như Ma tôn, một tay vắt sau lưng, một tay cầm cung nỏ, nhắm chuẩn vào hắc y nhân mang mặt nạ.
Là hắn!
Long Phi Dạ!
Hắn đã tới!
Hắn không từ bỏ nàng, không khiến nàng thất vọng, đuổi theo đàn muỗi độc tới đây.
Giờ khắc này, Hàn Vân Tịch đều đã quên tình cảnh của mình, chẳng sợ thẳng tắp ngã xuống, một lòng không hề sợ hãi, người nàng nhảy lên khó hiểu, tựa hồ người này vừa xuất hiện, nàng sẽ lập tức an toàn.
“Long Phi Dạ!”
Hắc y nhân mang mặt nạ phá nát một hơi, ban đầu vốn kiêng kị vì Long Phi Dạ đang theo dõi ở phía sau, cho nên hắn mới ra mặt muốn mang Hàn Vân Tịch đi, ai biết Cố Thất Thiếu lại can thiệp vào, trì hoãn thời gian.
Hắn nên sớm nghĩ đến, đàn muỗi độc vừa đến, Long Phi Dạ cũng liền đến.
Lúc này, hắc y nhân mang mặt nạ cách Hàn Vân Tịch gần nhất, ánh mắt hung ác của hắn trầm xuống, bỏ qua mũi tên Thiết Tinh Nỗ do Long Phi Dạ bắn ra cảnh cáo, nháy mắt bức về phía Hàn Vân Tịch.
“Hưu……”
Lại một tiếng phá không sắc bén, mũi tên Thiết Tinh Nỗ phảng phất giống như có thể xuyên trời phá đất, đầy khí thế bay vụt xuống dưới.
Một mũi tên này, trời mới biết Long Phi Dạ đã rót vào bao nhiêu nội công, tất cả mọi người đều chấn kinh, nhưng, hắc y nhân mang mặt nạ vẫn chưa từ bỏ ý định, hắn vừa đuổi theo Hàn Vân Tịch, vừa chú ý đến mũi tên nhọn, tùy thời chuẩn bị né tránh.
Tuy nhiên, càng khiến mọi người ngạc nhiên chính là, mũi tên Thiết Tinh Nỗ vừa ra, Long Phi Dạ ngay sau đó cũng bay vút xuống dưới, người theo mũi tên tới, mặt lạnh như thần.
Thấy thế, ánh mắt hắc y nhân mang mặt nạ trở nên lạnh lùng, đánh ra ám tiêu!
Nhưng sau khi đánh ra mấy lần, mục đích không phải là bắn trúng Long Phi Dạ, mà là sử dụng độc.
Phải biết rằng, Long Phi Dạ có võ công tuyệt thế. Tuy nhiên, hắn không am hiểu độc, độc là điểm yếu của hắn!
“Có độc!”
Hàn Vân Tịch kinh hô ra tiếng, giờ này khắc này, nàng chỉ cách mặt đất khoảng chừng ba mét, bất cứ lúc nào cũng đều có khả năng rơi xuống tan xương nát thịt.
Mũi tên nhọn bức tới trước mặt hắc y nhân mang mặt nạ, hắn ta không thể không trốn, bỏ lỡ mất cơ hội tốt để nắm lấy tay Hàn Vân Tịch, nhưng, hắn ta thả thuốc bột ra, rải khắp quanh người Hàn Vân Tịch.
Nếu hắn ta không chiếm được, thà rằng hủy diệt, cũng tuyệt đối không muốn Long Phi Dạ có được!
Trừ phi Long Phi Dạ ngừng lại, nếu hắn vẫn tiếp tục đi xuống, nhất định sẽ trúng độc.
Nhưng ai biết, Long Phi Dạ cũng không để ý tới độc trong không khí, tiếp tục bay xuống.
Ngay thời điểm khi Hàn Vân Tịch sắp rơi xuống đất, một cánh tay mạnh mẽ hữu lực đã kéo nàng lên, hoài nhập vào trong lòng ngực, ngay sau đó thân thể xoay tròn, hai chân rơi xuống đất, ổn định vững vàng đứng lại.
Động tác rất ưu nhã hoa lệ không cách nào hình dung, Hàn Vân Tịch nhìn sườn mặt hoàn mỹ lạnh băng của hắn, thế nhưng hy vọng một khắc nguy hiểm vừa rồi vĩnh viễn không cần qua đi.
Nhìn thấy Long Phi Dạ bỏ qua độc tố ở trong không khí và lao đến cứu người, trong lòng hắc y nhân mang mặt nạ hoảng hốt, chẳng lẽ Long Phi Dạ không sợ độc sao?
Trong lúc nhất thời hắn ta cũng không rảnh lo nhiều như vậy, hét lên một tiếng, “Rút lui!”
Nếu Long Phi Dạ nếu không thèm để ý tới độc tố, tất cả mọi người ở đây đều không phải là đối thủ của hắn.
Cần thiết phải rút lui!
Mà lúc này, Cố Thất Thiếu lại đột nhiên đánh về phía thanh y, hắc y nhân mang mặt nạ thấy thế, thân ảnh lao ra và kéo lấy thanh y, ném ra ám tiêu về phía Cố Thất Thiếu.
Có vết xe đổ, Cố Thất Thiếu vẫn có điều kiêng kị đối với ám tiêu này, liên tiếp nghiêng người né tránh vài lần, thời điểm muốn đuổi theo, hắc y nhân mang mặt nạ đã sớm mang theo thanh y hoàn toàn biến mất vào núi rừng một bên.
Cố Thất Thiếu không lãng phí thời gian, vung trường tiên lên, ngăn cản những thích khách còn lại. Lúc này, Mục Thanh Võ và Thượng Quan chấp sự đã đuổi tới, cũng nhanh chóng gia nhập trong đó.
Long Phi Dạ cũng không truy đuổi, ánh mắt trói chặt trên người hắc y nhân mang mặt nạ nơi xa, mãi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng, hắn chợt nhíu mày, ngay sau đó phun ra một ngụm máu đen.
Độc dược tán của hắc y nhân mang mặt nạ không có hiệu quả với Cố Thất Thiếu và Hàn Vân Tịch. Hàn Vân Tịch vốn là độc sư, ngay cả khi không lập tức giải độc, khả năng miễn dịch của nàng cũng tốt hơn so với người khác. Mà Cố Thất Thiếu lại là chuyên môn lấy độc trị độc, vì thế độc dược tán kia đối với hắn cũng không có tác dụng gì.
Tuy nhiên, Long Phi Dạ lại khác, chỉ vừa mới bị khí độc tấn công, hắn đã bị độc phát.
Độc mà hắc y nhân mang mặt nạ rải ra quá nhiều, Hàn Vân Tịch cũng không có biện pháp phân biệt được cụ thể là độc gì ngay lập tức.
“Ngươi buông ta ra, ta sẽ nhanh chóng kiểm tra.” Nàng vội vàng nói, biểu hiện lo lắng hiện hết trên mặt, ngay cả bản thân mình cũng không phát hiện ra.
Long Phi Dạ liếc mắt nhìn khuôn mặt hoảng loạn của nàng một cái, cũng không nói nhiều lời, buông tay ra.
Hàn Vân Tịch xoay người đối mặt với Long Phi Dạ, lập tức khởi động hệ thống giải độc và bắt đầu rà quét, đảo lông mày, hệ thống thực sự nhắc nhở có ba loại độc tố.
Hắc y nhân mang mặt nạ đáng chết, chẳng lẽ những ám tiêu đó của hắn đều mang những loại độc khác nhau sao?
Nhìn thấy vết máu bên môi Long Phi Dạ, Hàn Vân Tịch cũng không muốn nghĩ nhiều, nàng nhón mũi chân, duỗi tay qua.
Long Phi Dạ đột nhiên kéo tay nàng lại, không vui nói “Ngươi làm gì thế?”
Hắn thật sự quen thói ở sạch, từ nhỏ luôn chán ghét bị người khác đụng vào, đặc biệt là chạm vào mặt hắn.
“Thu thập máu để phân tích, chỉ khi đó ta mới có thể xác định ba loại độc mà ngươi đã trúng phải.” Hàn Vân Tịch vẫn vội vàng, không suy xét quá nhiều.
Long Phi Dạ chần chờ một lúc, hạ liễm đôi mắt và không nhìn nàng, nhưng vẫn chậm rãi buông tay nàng ra.
Trên khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Hàn Vân Tịch tràn ngập nghiêm túc, lại nhón mũi chân lần nữa, vươn ngón trỏ nhẹ nhàng chạm vào khoé miệng Long Phi Dạ, nhẹ nhàng lau một chút máu, tựa hồ như chưa đủ, nàng lại nhẹ nhàng lau vài cái.
Nhẹ nhàng đụng vào, đầu ngón tay lơ đãng chạm vào môi mỏng của hắn, mềm mại, ngứa ngứa, có loại cảm giác khác thường khó nói nên lời.
Long Phi Dạ bất giác chậm rãi giương mắt nhìn về phía nàng, tuy nhiên, tất cả tâm tư của Hàn Vân Tịch đều tập trung vào độc của Long Phi Dạ, nào biết đâu rằng động tác này có bao nhiêu ái muội.
Nàng vẫn là nghiêm túc như thế. Sau khi thu thập đủ lượng máu, nàng lập tức buông tay.
Ngay khi nàng buông tay, Long Phi Dạ bỗng cảm thấy tựa hồ đột nhiên mất đi cái gì, có loại cảm giác mất mát nói không nên lời.
Đáng chết, hắn có thói quen ở sạch, càng luôn bài xích nữ nhân đụng chạm đến mình, nhưng đối mặt với nữ nhân này, hắn lại cảm thấy không hài lòng sau khi loại bỏ những mâu thuẫn trong tim. Cảm thấy không thỏa mãn, không đủ! Muốn tiếp tục?
Loại cảm giác mất khống chế này khiến trái tim Long Phi Dạ có cảm giác muốn bài xích, hắn tránh tầm mắt đi, xoay người nhìn về hướng Cố Thất Thiếu.
Hàn Vân Tịch cũng không hề biết được Long Phi Dạ đang suy nghĩ gì. Sau khi nàng thu thập máu xong, lập tức ngồi xổm trên mặt đất, lấy xuống túi chữa bệnh mang theo bên người……
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!