Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi
Chương 126: Tranh cãi, ai thắng một bậc
Edit & Dịch: Emily Ton.
Mộ Dung Uyển Như gây khó dễ cho Hàn Vân Tịch là sự tình hết sức bình thường. Đối với Mục Lưu Nguyệt, Từ phu nhân mơ hồ nghe được Hàn Nhược Tuyết nói hình như là Hàn Vân Tịch có một loại đánh cuộc cùng với Mục Lưu Nguyệt, cụ thể thì nàng cũng không rõ ràng lắm.
Có hai vị tiểu thư thân phận cao quý bảo đảm, Từ phu nhân mới dám tự do đại náo một hồi.
Dù sao xuất thân cũng là nhân gia nhà giàu, tuy rằng sự tình nháo thành như vậy, nhưng khi đám người Nghi thái phi vừa ra, Từ phu nhân vẫn là cung cung kính kính khom người hành lễ, “Dân phụ Hàn gia Từ thị, tham kiến Nghi thái phi, tham kiến Tần Vương phi.”
Nghi thái phi hận không thể một chân đá bay điêu phụ này, nhưng mà, nàng vẫn chịu đựng tức giận và duy trì sự tự chủ đã được tu dưỡng. Từ trên cao bễ nghễ nhìn xuống, chất vấn nói, “Từ thị, ngươi tụ tập mọi người nháo sự trước cửa Tần Vương phủ, ngươi có biết tội không?”
Vừa nghe Nghi thái phi chất vấn, Từ phu nhân lập tức quỳ hai đầu gối xuống, động tác đủ lớn để phát ra một tiếng vang lớn, ở trong yên tĩnh có vẻ đặc biệt vang dội.
“Oan uổng quá! Nghi thái phi, dân phụ chỉ vì cùng đường, không có nơi nào để giải oan, gấp không chờ nổi mới tới cửa Vương phủ cầu xin giúp đỡ, dân phụ không phải cố ý!”
Từ phu nhân lớn tiếng hô to, tiếng nói vừa dứt, tất cả mấy lão phụ nhân bên cạnh đều quỳ xuống theo, cùng nhau cầu xin.
Xin giúp đỡ?
Nhóm điêu phụ này vừa rồi rõ ràng đã nói với giọng điệu hãm hại, vu hãm chửi bới, kích động dân chúng, đây gọi là xin giúp đỡ?
“Từ phu nhân, ngươi vừa rồi rõ ràng……”
Hàn Vân Tịch đang muốn phản bác, ai biết Nghi thái phi lại lạnh giọng ngắt lời, “Cầu xin cái gì, tại sao phải tới cổng lớn Tần Vương phủ của ta cầu xin như thế?”
Nghi thái phi vừa nói ra những lời này, mọi người quanh mình đều kinh ngạc, không ít người còn khe khẽ nói nhỏ, chẳng lẽ Nghi thái phi còn chưa biết vì sao Từ phu nhân tới đây?
Như thế xem ra, tất cả mọi người đều đã hiểu lầm Nghi thái phi. Sự tình tranh đoạt gia sản nhà mẹ đẻ, có vẻ như là sự tình của một mình Hàn Vân Tịch.
Đồng thời ngay lúc này, đáy mắt Mộ Dung Uyển Như hiện lên một nụ cười lạnh. Nàng ta vội vàng mở miệng, không có vẻ vênh váo tự đắc của tiểu thư quý tộc, mà rất bình dị gần gũi, vẻ mặt dịu dàng, “Từ phu nhân, ngươi không phải là người không nói rõ lý lẽ, nhất định là có đại sự mới đến cửa Vương phủ để làm ầm ĩ. Nếu đều đã tới, vậy hãy nói ra, mẫu phi ta nhất định sẽ làm chủ giúp ngươi.”
Vừa nghe Mộ Dung Uyển Như nói như thế, mọi người càng thêm tin rằng, Nghi thái phi không phải là người đứng sau xúi giục Hàn Vân Tịch, mà Mộ Dung Uyển Như cũng đem xoá bỏ sạch sẽ hiềm nghi của chính mình.
Dường như mọi sai lầm đều là từ một mình Hàn Vân Tịch, Nghi thái phi và Mộ Dung Uyển Như đều hoàn toàn không biết gì về vấn đề này.
Mộ Dung Uyển Như vừa nói, vừa đưa mắt ra hiệu phía trong đám người mấy cái, lập tức liền có người hô to.
“Nghi thái phi, từ phu nhân đến đây là vì gia sản Hàn gia, nhất định phải được xử lý theo lẽ công bằng!”
“Nghi thái phi, sớm đã nghe nói ngài làm người xử sự rất công chính công bằng, ngay cả tiên đế cũng đã khen ngợi nhiều lần. Hôm nay ngài nhất định phải làm chủ giúp Từ phu nhân!”
……….
Nghi thái phi không đá Từ phu nhân ngay lập tức khi vừa ra khỏi cửa, ngược lại chịu đựng sự tức giận lắng nghe Từ phu nhân chất vấn và kêu oan, đây chính là hiệu quả mà nàng ta mong muốn!
Sự tình Hàn gia không quan trọng, quan trọng là thanh danh của nàng, nàng trong sạch, dù thế nào cũng cần phải rửa sạch hiềm nghi đến trên đầu nàng trước.
Những lời của Mộ Dung Uyển Như, lại thêm vào vài tiếng nịnh hót từ trong đám người này, hình tượng Nghi thái phi lập tức được nâng cao, mà sự tức giận của đối với Từ phu nhân cuối cùng cũng giảm đi một chút.
Sau khi giành được sự tán thành của dân chúng, Nghi thái phi đương nhiên muốn bắt đầu làm việc “theo lẽ công bằng”.
“Gia sản Hàn gia? Chuyện là như thế nào?” Nàng đã biết rõ nhưng vẫn cố ý hỏi.
Từ phu nhân vội vàng hồi bẩm, “Thái phi nương nương, Hàn gia ta có một chiếc chìa khóa nhà kho. Bất cứ gia chủ nào cũng đều nắm giữ chìa khóa nhà kho, chưởng quản hết thảy gia sản Hàn gia, bao gồm điển tịch y dược trân quý nhất của Hàn gia. Lão gia nhà ta bất hạnh nên bị bỏ tù, chìa khóa nhà kho vốn nên truyền cho thiếu gia bảo quản, lập gia chủ khác. Vì chìa khoá vẫn luôn ở trên người lão gia, dân phụ cùng với các cái tỷ muội đã nhiều lần muốn đến Đại Lý Tự để thăm lão gia, thương thảo với lão gia về chuyện lập gia chủ khác, nhưng mỗi lần đều bị từ chối. Người Đại Lý Tự nói, phía trên có người không cho chúng ta gặp lão gia.”
Lời nói đến đây, Mộ Dung Uyển Như mở miệng, nàng ta mang vẻ mặt phẫn nộ, “Vì sao vậy? Ngay cả khi là người bị giam suốt đời, một năm cũng có thể xin gặp một hai lần! Phía trên là người nào, sao lại làm trái quy tắc như thế, lạm dụng chức quyền?”
Mộ Dung Uyển Như vừa nói lời này, lại một lần nữa rửa sạch hoài nghi phía trước của dân chúng đối Nghi thái phi. Nghi thái phi lập tức rèn sắt khi còn nóng, lạnh giọng chất vấn, “Ngươi nói xem, người đó là ai?”
Từ phu nhân cúi đầu, cố ý muốn nói lại thôi, “Dân phụ không biết, nhưng…… nhưng……”
“Nhưng là cái gì? Cứ việc nói ra, bổn cung sẽ thay ngươi làm chủ chuyện này!” Nghi thái phi công bình nghiêm khắc.
Từ phu nhân ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hàn Vân Tịch một cái, sau đó mới sợ hãi nói, “Dân phụ không biết là người nào, tuy nhiên, chìa khoá nhà kho của Hàn gia đang ở…… đang ở……”
Lời mới nói đến đây, tất cả mọi người đều an tĩnh lại, thậm chí ngừng thở chờ Từ phu nhân nói ra “Hàn Vân Tịch”.
Rốt cuộc, quy tắc không trách được đám đông, khi đại môn Tần Vương phủ bị đóng lại, mọi người tụ ở bên nhau đều có thể thì thầm, kích động lên thì nói gì cũng không cố kỵ. Tuy nhiên, hiện giờ Nghi thái phi, Tần Vương phi đều đang đứng ở cổng lớn, thậm chí không ai dám nói lời ra tiếng vào.
Phải chỉ ra Tần Vương phi ngay trước mặt nàng, vẫn cần phải có chút dũng khí.
Theo tầm mắt Từ phu nhân, Nghi thái phi chậm rãi nhìn về phía Hàn Vân Tịch, dối trá hỏi, “Như thế nào, chẳng lẽ chìa khóa Hàn gia nằm ở trên tay Tần Vương phi?”
Từ phu nhân lúc này mới vội vàng giải thích, “Bẩm Thái phi nương nương, chìa khoá nhà kho Hàn gia ta, xác thật đang nằm ở trong tay Tần Vương phi! Dân phụ đã năm lần bảy lượt cầu xin chìa khóa, nhưng Tần Vương phi đều không đưa. Nàng ấy nói, chìa khóa là lão gia giao cho nàng, nàng đã đáp ứng với dân phụ hôm qua sẽ để vài vị thiếu gia Hàn gia được gặp lão gia nhà ta. Tuy nhiên, từ trên xuống dưới Hàn gia đã đợi nàng ấy cả một ngày hôm qua, nàng ấy cũng không xuất hiện. Hôm qua dân phụ tới quý phủ, cũng không gặp được người. Dân phụ là vạn bất đắc dĩ mới đến đây cầu xin.”
Nàng nói, liên tục quỳ lạy hô lớn, “Nghi thái phi nương nương, dân phụ trăm triệu không có gan nháo sự, dân phụ là có oan uổng, có nỗi khổ, cầu xin Nghi thái phi nương nương làm chủ giúp Hàn gia! Dân phụ chỉ muốn gặp lão gia nhà ta một lần mà thôi.”
Nghi thái phi giơ tay khiến Từ phu nhân câm miệng lại, lúc này mới lạnh lùng nhìn về phía Hàn Vân Tịch, “Hàn Vân Tịch, những lời của Từ phu nhân, đều là sự thật?”
“Đó là sự thật! Không câu nào giả.” Hàn Vân Tịch công khai thừa nhận.
Lời này vừa ra, mọi người đều hít vào một hơi, không nghĩ tới nàng sẽ dễ dàng thừa nhận như thế.
Khóe miệng Hàn Vân Tịch giật giật. Những lời Từ phu nhân nói đều là sự thật, ngoài lời nói thật, sao nàng có thể nói nó là một lời nói dối?
“Từ phu nhân, những ngày qua bổn Vương phi bị nhiễm phong hàn, ốm đau không dậy nổi, trì hoãn ngươi một ngày, ngươi đã không tin bổn Vương phi như thế hay sao?” Hàn Vân Tịch hỏi ngược lại.
Mọi người đã hát xong phần của họ trong vở kịch, có phải nên đến phiên nàng mở miệng hay không?
Lời này vừa ra, Từ phu nhân lập tức muốn giải thích, ai biết, Hàn Vân Tịch lại lớn tiếng doạ người. Nàng khinh miệt nói, “Cũng chỉ là chậm một ngày, bổn Vương phi cũng không nói không mang ngươi đi. Từ phu nhân, ngươi thực sự cần phải nháo tới cổng lớn hay sao? Ngươi đừng tưởng rằng những lời ngươi vừa mới nói, ta và mẫu phi ở sau cửa không nghe thấy. Ta nói cho ngươi biết, chúng ta đã nghe thấy rất rõ ràng!”
Những lời này……
Không thể được!
Những lời này của Hàn Vân Tịch đã bán đứng Nghi thái phi. Nguyên lai Nghi thái phi đã nghe được những lời vừa rồi sao?
Trong lúc nhất thời, mọi người quanh mình đều ồ lên. Không nghĩ tới mọi việc lại diễn ra như thế. Nghi thái phi đã biết chân tướng sự tình, vậy mà vừa nãy cư nhiên còn có thể thẩm vấn như vậy?
Điều này thật là quá giả tạo, đúng không? Nơi này rốt cuộc đang muốn che giấu điều gì?
Từ phu nhân không nghĩ tới Hàn Vân Tịch dám kéo Nghi thái phi xuống nước ngay ở trước mặt công chúng, nàng ta trợn mắt há hốc mồm, trong lúc nhất thời đều nói không nên lời.
Mộ Dung Uyển Như cũng sửng sốt, nàng ta nhìn không thấu, Hàn Vân Tịch không phải rất thông minh hay sao? Nàng ấy không biết nếu đắc tội với mẫu phi như thế, kết cục sẽ rất thảm hay sao?
Chẳng lẽ nàng ấy thực sự muốn đồng quy vu tận cùng với Từ phu nhân?
Nghĩ đến điều này, Mộ Dung Uyển Như bắt đầu sợ hãi, một khi Từ phu nhân không kiếm được chỗ tốt, nhất định sẽ cung khai và bán nàng ta cung ra.
Thiên a, thật đáng sợ!
Trong một mảnh tiếng ồ, sắc mặt Nghi thái phi hoàn toàn khủng bố, ánh mắt âm ngoan quả thực là muốn ăn tươi nuốt sống Hàn Vân Tịch. Nàng thật vất vả mới vãn hồi được hình tượng, cứ bị huỷ hoại như thế, thậm chí còn tồi tệ hơn trước.
Tuy nhiên, trong khi mọi người ở đây đều đang không thể tưởng tượng, Hàn Vân Tịch lại lớn tiếng nói, “Từ phu nhân, mẫu phi ta là người tin phật, vẫn luôn khoan dung đại lượng, từ bi với kẻ ác. Nàng đã nghe được nhưng vẫn làm như chưa nghe được điều gì, không so đo nhiều cùng ngươi, vẫn lắng nghe ngươi tố khổ. Nhưng, ta lại không tính sẽ bỏ qua chuyện này!”
Có một số người, một câu nói ra không ai nghe. Tuy nhiên, có một số người, một câu cũng đủ để xoay chuyển càn khôn.
(Noted: 有些人,一句話說出來沒人聽,可是,有些人一句話卻足以扭轉乾坤: Some people could talk without anyone ever listening. Others could talk and bring about a radical change in the situation.)
Những lời này của Hàn Vân Tịch vừa ra, thay đổi toàn bộ cục diện rất thần kỳ, nháy mắt lại tẩy trắng Nghi thái phi, nhân tiện còn thổi phồng nàng một hồi.
Nghi thái phi lấy lại bình tĩnh, đầu đều hơi trống rỗng, nhưng cuối cùng vẫn âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
May mắn thay, may mắn thay! Sự lệch hướng của Hàn Vân Tịch đã để lại cho nàng con đường trở lại, nếu không hôm nay nàng cũng không biết thỏa hiệp như thế nào.
Từ phu nhân dọa ngây người, không nghĩ tới Hàn Vân Tịch sẽ như thế lợi hại, lấy lui vì tiến, dùng như vậy phương thức mượn sức Nghi thái phi.
Mộ Dung Uyển Như ít nhiều cũng có thể hiểu dụng ý của Hàn Vân Tịch, nàng ta vội vàng tò mò hỏi, “Tẩu tử, không phải nói người phía trên không cho người Hàn gia thăm tù hay sao? Sao ngươi có thể đưa bọn họ đi tới Đại Lý Tự để gặp Hàn thần y? Làm sao ngươi có thể làm được điều đó?”
Giờ này khắc này, biểu tình của Mộ Dung Uyển Như hoàn toàn vô tội, nhưng, nàng ta đã nhắm vào sự tình mấu chốt.
Nói dễ nghe như vậy, cho dù là đồ ngốc cũng đều nghe ra được, đây là đang nghi ngờ Hàn Vân Tịch, Hàn Vân Tịch chính là vị “người phía trên”.
Hàn Vân Tịch sẽ trả lời như thế nào?
Nàng xác thật đối Đại Lý Tự hạ lệnh quá, không được Hàn gia người thăm tù, đó là bởi vì Hàn Tòng An giao đãi chuyện của nàng, nàng cũng không biết Hàn vân dật là cái như thế nào hài tử, nàng không hy vọng Hàn gia người quá sớm biết rằng Hàn Tòng An lựa chọn.
Nhưng mà, đương nàng hiểu biết Hàn vân dật lúc sau, nàng đương nhiên không sợ Hàn gia người đi gặp Hàn Tòng An, bởi vì nàng cùng Hàn Tòng An giống nhau xem trọng Hàn vân dật.
Nhưng mà, cái này lý do nói ra, ai đều sẽ không tin tưởng nàng.
Hàn Vân Tịch tưởng đều không có tưởng, nhàn nhạt nói, “Xác thật là bổn vương phi không được Hàn gia người thăm tù, chỉ là, này đều không phải là ta ý tứ, mà là ta phụ thân ý tứ!”
Có loại giải thích, gọi là càng miêu càng hắc, nàng giải thích không rõ ràng lắm đơn giản đem hết thảy đều đẩy cho Hàn Tòng An, Hàn Tòng An đã có tâm muốn nàng nâng đỡ Hàn vân dật, trọng chấn Hàn gia, liền nhất định sẽ đứng ở nàng bên này.
Ở cái này mấu chốt vấn đề thượng, Hàn Vân Tịch vẫn là tự tin mười phần.
Nhưng ai biết, nàng vừa mới dứt lời, từ phu nhân vội vàng hỏi nói, “Vì cái gì? Lão gia vì cái gì muốn như thế làm? Vương Phi nương nương, ngươi chính là ngoại gả nữ nhi nha, Hàn gia sự vụ, ngươi…… Ngươi không hảo can thiệp nha?”
Từ phu nhân tuy rằng nói được uyển chuyển, lại lộ ra mười phần hoài nghi ý vị.
Hàn Vân Tịch cũng không để ý, đúng sự thật trả lời, “Bởi vì phụ thân phạm vào tội lớn, thẹn với Hàn gia liệt tổ liệt tông, không mặt mũi nào đối mặt Hàn gia trên dưới, ngày ấy ta đi thăm hắn, hắn lo lắng Hàn gia thiếu gia hoặc thiên tư thường thường, không học vấn không nghề nghiệp, hoặc tuổi thượng tiểu, gánh không dậy nổi gia chủ chức, liền đem nhà kho chìa khóa giao đãi với ta, tạm thời bảo quản, đãi có gia chủ người được chọn, lại đem nhà kho chìa khóa lấy ra tới.”
Nói vừa xong, Từ phu nhân liền cười……
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!