Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi
Chương 156: Nếm trải tư vị người câm ăn phải hoàng liên
Bị Hàn Vân Tịch làm hung dữ như thế Mộ Dung Uyển Như đầu tiên là sững sờ tiếp theo liền đứng dậy, che mặt hung hăng đụng mạnh vào Hàn Vân Tịch chạy ra ngoài.
Trường Bình công chúa giật mình một cái vội vàng hô to: “Người đâu, mau! Mau đuổi theo đừng để nàng nghĩ quẩn!”
“Trường Bình công chúa, người của ngươi làm việc kiểu gì vậy ngay cả một người say rượu cũng không giữ nổi lại để xảy ra loại chuyện này ngươi hãy tự mình áp giải Trường Tôn Triệt đến giao cho Nghi thái phi đi!”
Hàn Vân Tịch tức giận răn dạy, nàng cũng không lo Mộ Dung Uyển Như sẽ suy nghĩ nông cạn, dựa vào tính tình Mộ Dung Uyển Như thì vẫn chưa đến mức đó.
Nàng dứt lời hung hăng phất tay áo rời đi.
Người đã đi xa rồi Trường Bình công chúa mới kịp phản ứng thốt lên: “Đây không phải là phòng của ngươi sao?”
Đáng tiếc không ai trả lời nàng.
Phát sinh chuyện này, Mai Hoa yến tự nhiên là không thể tiếp tục đám người cũng nhao nhao cáo lui rời đi không dám xen vào việc của người khác.
Trường Bình công chúa có tật giật mình không dám trì hoãn lâu. Sau đó giải mị dược cho Trường Tôn Triệt rồi áp giải hắn tới Tần Vương phủ chịu đòn nhận tội.
Trường Tôn Triệt là vô tội nhất hắn căn bản không biết mình trúng phải mị dược chỉ biết việc mình phạm phải là do say rượu nên đánh mất lý trí, hối hận gần chết sớm biết như thế đã không uống rượu.
Cái gọi là chuyện tốt không ra khỏi cửa chuyện xấu truyền ngàn dặm, Trường Bình công chúa vừa mới về đến Tần Vương phủ liền phát hiện Bình bắc hầu Trường Tôn Trọng Đức cùng chính thất Tiết phu nhân đang song song quỳ gối bên trong cửa phòng của Nghi thái phi đầu cúi thấp đến mức chạm đất.
“Phụ thân, mẫu thân” Trường Tôn Triệt hô to một tiếng.
Trường Tôn Thiên Sách cùng Tiết phu nhân thấy nhi tử luôn gây rắc rối tức giận đứng dậy chạy tới níu lấy Trường Tôn Triệt đánh tới tấp.
“Cái đồ súc sinh này ngươi ăn phải gan hùm mất báo hay sao?”
“Xưa nay lời lão phu nói ngươi đều coi như gió thổi bên tai bây giờ gây ra đại họa, để xem ngươi làm sao thu dọn!”
“Triệt nhi ơi, sao con lại hồ đồ như vậy? Uyển Như tiểu thư là cành vàng lá ngọc mà con cũng dám đụng đến. Ngươi…ngươi đây là…đây là muốn mạng ta và cha ngươi sao?”
Trường Bình công chúa chột dạ nên trốn ra xa nhìn một câu cũng không dám nói.
Lại đột nhiên, “Rầm” một tiếng đập bàn vang dội vang lên, Trường Bình công chúa vô thức quay đầu nhìn lại chỉ thấy Nghi thái phi ngồi ngay ngắn ở giữa gương mặt luôn được chăm sóc tinh xảo lúc này lại âm trầm giống như bầu trời xuất hiện mưa to gió lớn thật đáng sợ!
Bình bắc hầu cùng Tiết phu nhân vội vàng quỳ trở về, Trường Tôn Triệt cũng thở dài một tiếng quỳ xuống, bị dọa đến mức phát run nhìn cũng không dám nhìn Nghi thái phi.
Trường Bình công chúa cũng không tự giác mà run cầm cập hậm hực đi đến quỳ xuống: “Thái phi nương nương, Trường Bình… Trường Bình mang Trường Tôn Triệt đến chịu tội với người.”
Bàn tay Nghi thái phi đánh mạnh lên bàn bất giác nắm lại, nàng tức giận đến nỗi không nói nên lời thình lình đập ba cái liên tiếp lên bàn “rầm rầm rầm”, mọi người ở đây nghe thấy đều kinh hồn táng đảm* tim đập loạn xạ.
*Kinh hồn táng đảm: sợ mất hồn
Từ từ căn phòng yên tĩnh, Trường Bình cũng cúi đầu thấp hơn.
Lúc này, Hàn Vân Tịch đang ngồi ngay ngắn ở một bên mở miệng: “Trường Bình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? ngươi còn không mau bẩm báo!”
Mộ Dung Uyển Như vừa về đến nhà liền chạy vào trong phòng khóc lóc mặc cho Nghi thái phi hỏi thế nào dỗ dành thế nào cũng không nói, Nghi thái phi nổi giận ngay tại chỗ đập bể hết tất cả đồ trong phòng.
Nghi thái phi yêu thương Mộ Dung Uyển Như cũng giống như yêu thương con gái ruột, xảy ra chuyện như vậy Mộ Dung Uyển Như chịu không được Nghi thái phi càng chịu không nổi. Mà chuyện này lại còn bị tất cả mọi người tham gia Mai Hoa yến bắt gặp được muốn giấu cũng dấu không nổi, chắc hẳn toàn bộ mọi người ở đế đô đều biết hết rồi.
Mặt mũi của Tần Vương phủ lần này đều bị mất hết rồi.
Đáng sợ nhất là đời này của Mộ Dung Uyển Như coi như bị hủy!
“Con…con cái gì cũng không biết, con vẫn luôn ở trên yến hội thì Lý công công tới nói Trường Tôn Triệt uống rượu giở trò nên con mới chạy tới xem nhưng ai mà biết cơ sự lại ra như vậy”
Trường Bình công chúa nói, nhìn Hàn Vân Tịch một chút rồi tiếp tục: “Tần Hoàng thẩm, vấn đề này con còn muốn hỏi người đây một chút, rõ ràng là người đang nghỉ ngơi ở trong phòng kia, sao… sao Uyển Như lại ở bên trong? Làm sao lại hôn mê bất tỉnh?”
“Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai?” Hàn Vân Tịch lập tức tức giận hỏi lại, tiếp theo giải thích: “Ta nghỉ ngơi một lát rồi đi nhà xí, vừa về đến thì thấy chuyện như vậy sương phòng đó đều do người của ngươi canh giữ, người của ngươi làm việc kiểu gì vậy? Trường Tôn Triệt uống rượu phát điên, Lý công công biết đi bẩm báo chẳng lẽ lại không biết cho người tới xem hắn một chút sao?”
Hàn Vân Tịch tức giận đứng lên, tiếp tục hỏi: “Ngươi còn dám hỏi ta may mắn ta đi nhà xí, nếu không có trời mới biết mặt mũi của Tần Vương phủ hôm nay bị ném đến tận nơi nào nữa!”
Lời này vừa ra sắc mặt Nghi thái phi càng thêm khó coi cuối cùng cũng lên tiếng, nghiêm nghị lại đáng sợ: “Gọi Lý công công tới đây cho bản cung!”
Lý công công luôn quỳ ở cổng vội vã tiến vào, vội vàng quỳ xuống bên cạnh Trường Bình công chúa: “Bẩm Thái phi nương nương Trường Tôn Triệt uống rượu nổi điên gặp cô nương nào đều muốn đùa giỡn lão nô cũng ngăn không được, nhất thời bối rối cũng không giao phó nhiều liền đi bẩm báo công chúa, ai biết…ai biết những nha đầu đó thấy như vậy đều tránh né không ai dám đến xem Trường Tôn Triệt.”
Lý công công chỉ có thể giải thích như vậy, chuyện này dù sao cũng không được để lộ ra ngoài càng ít người biết thì càng tốt, cho nên lúc đó hắn liền cho tất cả hạ nhân lui xuống chỉ hắn và Mộ Dung Uyển Như biết được chân tướng.
Lý công công là do Hoàng hậu phái tới phò tá Trường Bình công chúa chủ trì Mai Hoa yến, là lão thái giám có nhiều kinh nghiệm phong phú mặc dù nhìn qua có vẻ khẩn trương sợ hãi nhưng khi trả lời lại lợi hại hơn nhiều so với Trường Bình công chúa.
Dù sao sự tình đã xảy ra rồi, mị dược của Trường Tôn Triệt cũng đã giải chính hắn cũng hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, Mộ Dung Uyển Như tại sao lại bị hại cũng tuyệt đối không được khai ra Trường Bình công chúa, chuyện này tương đương với chết không đối chứng.
“Vậy Uyển Như sao lại hôn mê? Làm sao lại ở trong phòng ta? Không phải nàng nên ở trên yến tiệc sao? Trường Bình, nàng rời khỏi hẳn là sẽ báo với ngươi một tiếng chứ?” Hàn Vân Tịch liên tiếp đưa ra mấy vấn đề có thể nói rằng đã biết rõ còn cố ý hỏi.
Lời này vừa ra, ánh mắt kia của Nghi thái phi lóe lên một tia phức tạp, Nghi thái phi cũng là người từng trải ở trong cung nhiều năm âm mưu quỷ kế gì các loại thủ đoạn nào mà chưa thấy qua.
Nàng vốn có chỗ hoài nghi Hàn Vân Tịch bây giờ nghe Hàn Vân Tịch hỏi như vậy, nàng ngược lại liền yên tâm.
“Lúc ấy mọi người tụm năm tụm bảy nói chuyện phiếm, ta cũng không có chú ý tới nàng, chỉ là trước đó có nghe nàng nói qua không yên tâm về người, muốn đi qua nhìn xem.” Trường Bình công chúa vội vàng trả lời.
Lý công công chần chờ một lát vội vàng bổ sung: “Thái phi nương nương, Trường Tôn Triệt say đến bất tỉnh nhân sự, Uyển Như tiểu thư rốt cuộc làm sao vào được căn phòng kia xem ra chỉ có thể hỏi bản thân nàng.”
Nghi thái phi trừng mắt nhìn về phía Trường Tôn Triệt ánh mắt kia giống như một con dao sắc bén, hận không thể khoét tim của Trường Tôn Triệt ra!
Trường Tôn Triệt một nhà ba người vẫn luôn im lặng không nói đầu cũng không dám ngẩng lên. Mặc dù Bình bắc hầu phủ cũng là gia đình quyền quý nhưng mà trong mắt Nghi thái phi căn bản không tính là cái gì.
Bình bắc hầu sau khi hoảng sợ chỉ là trong lòng âm thầm vui mừng vì may mắn là người nghiệt tử này ức hiếp chính là Mộ Dung Uyển Như, mà không phải là Tần Vương phi nếu không sợ là hôm nay ngay cả thẩm vấn cũng không có mà cả cửu tộc của Bình bắc hầu phủ không thể may mắn thoát khỏi tội tru di!
Một phòng yên tĩnh trầm mặc rất lâu, Nghi thái phi mới lạnh lùng mở miệng: “Uyển Như, rốt cục làm sao con vào được phòng của tẩu tử con và làm sao lại hôn mê?”
Lời này vừa ra, mọi người đều khiếp sợ không nghĩ tới Mộ Dung Uyển Như cũng ở đây, chỉ là người đâu?
Mộ Dung Uyển Như trốn sau bức bình phong lớn phía sau chủ tọa. Mặc dù cuộn tròn thân thể người run lẩy bẩy nhưng cặp mắt đẫm lệ kia lại tràn đầy hung ác cùng oán hận.
Nàng chỉ nhớ rõ mình đã gặp Hàn Vân Tịch trong tiểu hoa viên ở căn phòng kia còn kí ức về sau một chút cũng không có, nàng cũng không biết tại sao mình lại hôn mê tại sao lại ở trong phòng kia.
Đương nhiên nàng ta biết cái này nhất định không khỏi liên can đến Hàn Vân Tịch, nhưng hiện tại nàng ta lại không có cách nào nói ra!
Một khi nàng khai Hàn Vân Tịch ra dựa vào tính tình và năng lực của Hàn Vân Tịch tất nhiên sẽ truy xét đến cùng, phải biết rằng ngày đó Hàn Vân Tịch có thể rời khỏi phòng kia chứng minh nàng biết rõ tất thảy mọi chuyện!
Nếu chân tướng sự việc bị bại lộ há chẳng phải nàng càng bị mọi người chê cười sao? Đến lúc đó không chừng Bình bắc hầu phủ còn muốn cắn ngược lại nàng một phen!
Về phần Trường Bình công chúa bản thân còn khó bảo toàn sao có thể bảo vệ được nàng?
Hôm nay, nàng là người câm ăn phải hoàng liên có nỗi khổ mà không thể nói ra, uất ức, hối hận, không cam lòng, phẫn hận, nhục nhã, kinh hãi đủ các loại tâm tình tiêu cực cùng hội tụ lại một chỗ, nàng hận Hàn Vân Tịch thấu xương nếu không phải do Hàn Vân Tịch ngày hôm nay nàng sao phải lưu lạc đến bước đường này, tương lai của nàng coi như xong rồi!
Nghĩ đến đây, Mộ Dung Uyển Như cắn chặt góc áo nhưng tiếng khóc vẫn truyền ra ngoài.
Vừa nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào từ phía sau Nghi thái phi truyền đến, mọi người mới biết thì ra Mộ Dung Uyển Như vẫn luôn ở đó, Nghi thái phi vốn là lòng dạ rối bời vừa nghe thấy tiếng khóc này, càng thêm phẫn nộ đột nhiên giận dữ thét lên: “Khóc cái gì mà khóc ngươi nói đi chứ!Thật đáng xấu hổ!”
Bị thét lên như thế, Mộ Dung Uyển Như như ý thức được nước mắt rơi như mưa uất ức đến nỗi ngay cả tâm cũng chết rồi.
Thế nhưng nàng không thể không trả lời, nàng không muốn chết nàng không cam tâm!
“Mẫu phi, con…hu hu…vốn là muốn đi xem tẩu tử, gõ cửa không thấy ai trả lời con liền đẩy cửa ra, ai ngờ…ai ngờ cửa không có khóa con liền tiến vào, nhưng mà ai biết…hu hu…con bị tên súc sinh kia dọa cho ngất đi về sau xảy ra cái gì, con…hu hu…”
Mộ Dung Uyển Như chưa nói xong, liền lên tiếng gào khóc đứng dậy bỏ chạy.
Gõ cửa không ai trả lời, bên trong không khóa nàng liền đẩy cửa đi vào việc này khớp với việc Hàn Vân Tịch đi nhà xí, xem ra khẩu cung của mấy người này cũng là thuận theo tự nhiên không có sơ hở gì. Mấu chốt nhất là làm sao Mộ Dung Uyển Như lại đi vào căn phòng kia làm sao lại hôn mê đều được chính miệng nàng giải thích rồi, người trong cuộc sẽ không nói dối không phải sao?
Sự việc coi như có nguyên nhân và hậu quả, kẻ cầm đầu vẫn là Trường Tôn Triệt!
Tiếng khóc của Mộ Dung Uyển Như đi xa, Nghi thái phi một tay ôm đầu tức giận đến nỗi thở vô cùng khó khăn, sự việc từ đầu đến cuối đều rõ ràng rồi hiện tại nên bắt đầu truy cứu trách nhiệm thôi?
Hàn Vân Tịch không nói gì dâng lên một ly trà.
Nghi thái phi liếc qua cau mày, mất nửa ngày nàng mới lạnh lùng nói: “Trường Bình dẫn theo cẩu nô tài của ngươi trở về cung đi nói cho mẫu phi ngươi biết chuyện này nàng nhất định phải cho bản cung một câu trả lời thỏa đáng!”
Đừng nói là Trường Bình, ngay cả Hoàng hậu cũng mấy phần kiêng kị Nghi thái phi, Mai Hoa yến là do Hoàng hậu trao quyền cho Trường Bình công chúa, Lý công công cũng là người của Hoàng hậu, đương nhiên Hoàng hậu phải đến xử lý.
“Dạ vâng! Trường Bình đã rõ!”
Trường Bình công chúa nhanh như chớp liền bỏ chạy đối mặt Mẫu hậu dù sao còn tốt hơn đối mặt với vị Nghi thái phi cấp bậc nãi nãi* này!
*Nãi nãi: bà nội
Người vừa đi trong phòng chỉ còn lại một nhà ba người Bình bắc hầu phủ.
Môi Hàn Vân Tịch hiện lên ý cười lười biếng nàng biết, chính xác mà nói khiến Nghi thái phi nhức đầu nhất chính là một nhà ba người này.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!