Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi
Chương 232: Bệnh tình, trộm long tráo phượng
Quân Diệc Tà ngồi xếp bàn tại Phật bồ đoàn trước tượng Phật, suy nghĩ câu nói kia của Long Phi Dạ: “Dùng giang sơn Bắc Lệ đổi một nữ nhân…”
Hắn nhìn vô cùng tỉnh táo, sau đó lại nắm chặt nắm đấm đã bán đứng hắn từ lâu.
Hắn cuồng, Long Phi Dạ còn cuồng hơn hắn!
Hắn vốn tưởng rằng Long Phi Dạ và Hàn Vân Tịch liên thủ đến cướp đi Long Thiên Mặc, ai ngờ ngay cả đến tên này cũng không đến.
Toàn bộ thiên la địa võng của chùa Huyền Không, tất cả đều như công cốc.
Cả ngày nay, Quân Diệc Tà ngồi từ giữa trưa đến lúc mặt trời lặn, lúc mặt trời lặn xuống, rốt cuộc hắn cũng khẳng định Long Phi Dạ sẽ không tới.
Đã nói quá giờ sẽ không đợi, giết người diệt khẩu.
Nhưng nếu thực sự quá giờ thì nên làm cái gì?
Quân Diệc Tà nhất định phải thận trọng cân nhắc.
Nếu như lúc ở Dược thành hắn không bị Hàn Vân Tịch gỡ mặt nạ thấy mặt thật của hắn, bị Long Phi Dạ biết thân phận, hôm nay, Long Phi Dạ không đến, hắn sẽ càng vui vẻ, hắn nhất định không chút do dự, một đao chặt đầu Long Thiên Mặc này xuống, đưa đến trước mặt Thiên Vy Hoàng đế, hung hăng cắn Long Phi Dạ một nhát.
Đáng tiếc, thân phận của hắn đã bại lộ, thân phận của Bắc Lệ Khang vương đại biểu cho Bắc Lệ Hoàng tộc, khiến hắn không thể không có chút kiêng kỵ, hắn phải đề phòng Long Phi Dạ biết thương phận của hắn sẽ làm càn.
Hắn không phải huyết thống Hoàng tộc, nhưng lại là Vương được sủng ái nhất, Bắc Lệ Hoàng tộc còn rất nhiều người lo âu về hắn.
Thấy Quân Diệc Tà đứng dậy, người hầu bên cạnh mới dám tiến lên: “Chủ thượng, không phải Long Phi Dạ thật sự để nữ nhân kia trong lòng chứ?”
Quân Diệc Tà khinh thường cười lạnh: “Long Phi Dạ… hắn có tim sao?”
Người hầu càng không hiểu: “Vậy cũng không đến mức…”
“Một lời nói dối đổi lấy trái tim của một nữ nhân có ích…”
Quân Diệc Tà nói rồi tạm ngừng, quay người nhìn qua, khuôn mặt tà lạnh có chút chân thật: “Có lời!”
Độc thuật của Hàn Vân Tịch không chỉ tinh xảo, mà còn thần bí, có một nữ nhân như thế tương trợ, sẽ có bao nhiêu niềm vui và bất ngờ đây?
Đối với Quân Diệc Tà mà nói, một Hàn Vân Tịch ngang bằng với việc hắn nuôi một đám độc nhân, cho nên, cho dù bị Hàn Vân Tịch phá không ít chuyện tốt, thậm chí hạ kịch độc với hắn, hắn vẫn chưa hề thật lòng muốn ám sát, vẫn muốn lôi kéo nàng như trước đến nay.
Nói láo với nữ nhân?
Đám người hầu không hiểu, trong ấn tượng của hắn, từ trước đến nay chủ thượng không gần nữ sắc, đối mặt với nữ nhân, đừng nói là lời nói dối lừa gạt, ngay cả chào hỏi cũng sẽ không có.
“Chủ thượng, đó… Thiên Ninh Thái tử…” Người hầu quan tâm chuyện này.
Bây giờ nên làm gì Thiên Long Mặc? Giết không được, chẳng lẽ lại cứ thả như vậy, vậy không phải quá nhút nhát rồi sao?
Thủ hạ đều hoảng loạn cả lên, lo lắng cho chủ thượng của bọn họ, nhưng Quân Diệc Tà đã sớm có dự định, hắn thấp giọng nói: “Lấy Tử Quỳnh Bách Diệp Thảo tới đây.”
Vừa dứt lời, đám người hầu kinh ngạc, nhắc nhở: “Chủ thượng, thuốc này… còn chưa có thuốc giải đâu!”
Chủ thượng muốn hạ độc với Long Thiên Mặc, hạ độc rồi thả đi sao?
Người, có thể thả.
Nhưng nhất định phải nắm được cái cán trong tay.
Tử Quỳnh Bách Diệp Thảo là độc dược Quân Diệc Tà mệnh danh, sở dĩ được Quân Diệc Tà mệnh danh, chính là bởi vì loại độc dược này là độc mới hoàn toàn, trước đó chưa từng xuất hiện.
Quân Diệc Tà vun trồng kiểu độc dược mới trong rừng cấm địa của Dược thành, mặc dù bị Hàn Vân Tịch làm hư hết, nhưng trên tay hắn vẫn còn có chút tài liệu, mấy tháng nay cũng xem như có thu hoạch, vun trồng ra ba loại độc mới hoàn toàn.
Độc là được chế luyện ra, nhưng thuốc giải độc vẫn chưa được chế tạo ra.
Nói một cách khác, trúng ba loại độc này, sẽ không có thuốc nào cứu được.
Độc tính của Tử Quỳnh Bách Diệp Thảo không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lại vô cùng tra tấn người, sẽ khiến cho xương cốt khớp nối toàn thân đau nhức, không thể động đậy.
“Chính là bởi vì chưa có thuốc giải nên mới không thể sai sót được!”
Quân Diệc Tà cười lạnh, đi về Miếu hậu viện, lần này, hắn lại muốn xem xem Hàn Vân Tịch có bản lĩnh phá giải được Tử Quỳnh Bách Diệp Thảo hay không, hắn muốn khiến cho Hàn Vân Tịch không lăn lộn được ở Thiên Ninh, muốn khiến cho Long Phi Dạ từ bỏ Hàn Vân Tịch!
Hậu viện, Long Thiên Mặc vẫn như cũ nằm trong xe ngựa, cả người rơi vào trạng thái hôn mê bất lực, trên thân đắp một lớp chăn dày, không biết còn tưởng rằng đây là một người bình thường, đang yên giấc ngủ.
Quân Diệc Tà lên xe ngựa, chỉ nhìn khuôn mặt của Long Thiên Mặc một chút chứ không nhìn gì nhiều, đừng nói là Thiên Ninh Thái tử, dù là Thiên Ninh Hoàng đế, hắn cũng không để vào mắt.
Đối với hắn mà nói, toàn bộ Thiên Ninh cũng chỉ có Long Phi Dạ được xem là trở ngại của hắn.
Hắn im lặng không nói ngồi ở một bên, cho đến khi người hầu đưa Tử Quỳnh Bách Diệp Thảo tới, hắn mới đích thân nhấc Long Thiên Mặc từ trong chăn lên, ai ngờ, vừa vén lên, lại thấy Long Thiên Mặc có một cái bụng to.
Cái này… đây là chuyện gì?
Quân Diệc Tà lộ ra biểu tình khiếp sợ, mà người hầu xung quanh cũng không dự liệu được, bất ngờ.
Một đại nam nhân, thế mà bụng lớn?
Quân Diệc Tà còn chưa động đậy, người hầu tỉnh táo lại liền vội vàng tiến lên cởi áo Long Thiên Mặc ra, vừa cởi ra liền lộ ra chân tướng, quả thật là bụng lớn, tựa như người mang thai.
“Chủ tử, cái này… làm sao có thể?” Người hầu khiếp sợ.
Thiên Ninh Thái tử bệnh lâu không hết, đây là chuyện mọi người đều biết, về phần là bệnh gì thì ai cũng phân vân, không ai biết được chân tướng.
Mà lần này, Lạc Túy Sơn đánh trống cáo trạng tại chùa Đại Lý, khiến ai ai cũng đều biết, đáng tiếc, vẫn không có công khai chứng bệnh “bệnh cũ tái phát” của Thái tử.
Quân Diệc Tà biết được chuyện viện y học hội chẩn, cũng không rõ bệnh tình của Long Thiên Mặc, cũng không quan tâm.
“Bệnh trướng nước?”
Đây là phản ứng đầu tiên của Quân Diệc Tà, hắn là một y độc, hắn chuyên dùng độc, đương nhiên hiểu không ít về y học.
Chỉ là, sau khi Quân Diệc Tà chăm chú kiểm tra, sắc mặt hắn liền thay đổi, đáy mắt tà lạnh hiện lên vẻ phức tạp rất sâu.
Thấy thế, người hầu cũng không dám hỏi nhiều, nhưng mà Quân Diệc Tà lại thì thào: “Không phải bệnh trướng nước, mà là…”
Quân Diệc Tà không nói nữa, tựa hồ còn chưa dám khẳng định, lại chăm chú kiểm tra một lần nữa, nhưng lần này, lông mày của hắn nhíu càng chặt hơn, hắn hoàn toàn khẳng định, đây không phải “bệnh trướng nước”, mà là… sâu độc!
Long Thiên Mặc không bị bệnh gì cả, càng không phải bệnh cũ tái phát gì, mà là bị người ta hạ sâu độc.
Sâu độc, đây chính là một loại độc thuật đáng sợ nhất.
Sâu độc, là một loại độc thuật năm đó Độc Tông của viện y học sáng tạo ra, mà sau đó Độc Tông viện y học bị cấm, sâu độc đã biến mất ở Vân Không đại lục nhiều năm.
Đừng nói sâu độc, ngay cả chuyện viện y học từng có Độc Tông, cũng hiếm có người biết được.
Sâu độc, có ba loại cao trung thấp, lấy cỏ làm sâu độc, lấy trùng làm sâu độc, lấy người làm sâu độc.
Mà lấy người làm sâu độc, chính là độc nhân Quân Diệc Tà nuôi, mục đích cuối cùng của độc thi là… người sâu.
Quân Diệc Tà hiểu về sâu độc.
“Tỉ Ngọc Bá biết thuật sâu độc? Lạc Túy Sơn cũng biết?” Hắn buồn bực.
Bệnh của Long Thiên Mặc là Thiên Ninh Hoàng đế mượn dùng Tỉ Ngọc Bá muốn mưu hại Hàn Vân Tịch, hạ sâu độc cũng chỉ có thể là
Tỉ Ngọc Bá, mà Lạc Túy Sơn mời Trưởng Lão Lệnh, một lòng muốn lật đổ chẩn bệnh của Tỉ Ngọc Bá, yêu cầu hội chẩn, như thế xem ra, Lạc túy Sơn cũng biết đây là trúng sâu độc.
Dựa vào lai lịch của hai người quản sự này, chuyện lén lút học một chút thuật sâu độc cũng không phải là không được, chỉ là, Quân Diệc Tà nghĩ mãi không rõ, nếu là sâu độc, sao Lạc Túy Sơn dám yêu cầu công khai hội chẩn chứ? Phải biết rằng, bây giờ trong viện y học sâu độc là một đại cấm kị, đừng nói đến công khai hội chẩn, dù tự mình đề cập cũng không được cho phép.
Chẳng lẽ Lạc Túy Sơn xem nhầm bệnh thành bệnh khác?
Chuyện này ồn ào như thế, sao Lạc Túy Sơn có thể xem nhầm bệnh chứ?
Trong chuyện này có chỗ kì lạ khiến cho người khác suy nghĩ không thấu, Quân Diệc Tà ngửi được có mùi âm mưu ở đây, đương nhiên, hắn không rãnh rỗi quản nhiều việc của viện y học như vậy, mục tiêu của hắn vẫn luôn là Hàn Vân Tịch.
Thế là đêm hôm đó, Quân Diệc Tà giải sâu độc cho Long Thiên Mặc, sau đó hạ kịch độc Tử Quỳnh Bách Diệp thảo.
Một đêm trôi qua, không thấy bụng lớn của Long Thiên Mặc đâu, nhưng thay vào đó là xương khớp toàn thân đau nhức.
Sáng sớm, Quân Diệc Tà không thèm nhìn Long Thiên Mặc một chút nào, lạnh lùng dặn dò: “Trước khi hắn tỉnh lại, đưa đến Viện y học đi.”
Hắn nghĩ, nhúng một chân vào như thế, cuộc hội chẩn này nhất định sẽ rất đặc sắc.
Hàn Vân Tịch, lần này ngươi còn có thể giải độc, bản vương phục ngươi!
Nếu như ngươi không giải được, hãy đợi Thiên Vy Hoàng đế giáng tội đi, bản vương lại muốn xem xem Long Phi Dạ còn có thể giữ được ngươi hay không!
Trên đường Long Thiên Mặc được đưa đến viện y học, trước nay Vinh Thân vương đều đang cố gắng tìm kiếm tung tích của Long Thiên Mặc, Lạc Túy Sơn, Tỉ Ngọc Bá và Cố Bắc Nguyệt đã đến Viện y học, không biết tung tích Cố Thất Thiếu đâu.
Long Thiên Mặc và Hàn Vân Tịch hai nhân vật quan trọng đều không thấy đâu, hội chẩn đương nhiên không tiến hành được.
Thiên Ninh Hoàng đế đã nói, sau năm ngày, viện y học nhất định phải đưa Cố Bắc Nguyệt về Đế đô Thiên Ninh, Long Thiên Mặc và Hàn Vân Tịch mất tích nhất định phải cho Thiên Ninh một câu trả lời thỏa đáng.
Trưởng lão hội viện y học cũng không có tỏ thái độ gì, phái ra không ít nhân mã đi tìm người.
Tất cả mọi người đều đang chờ tin tức, Hàn Vân Tịch đến Y thành cũng không lập tức đi viện y học, mà bị Long Phi Dạ đưa đến nhà nghỉ.
Nhà nghỉ Vân Tường cao cấp nhất của Y thành, phòng cao cấp nhất, đứng ngay cửa sổ của căn phòng, vừa vặn có thể nhìn thấy cửa lớn của viện y học.
Lúc này, Hàn Vân Tịch và Long Phi Dạ đứng phía trước cửa sổ, sóng vai mà đứng.
“Bên Quân Diệc Tà không hề có một chút tin tức nào sao?” Hàn Vân Tịch có chút lo lắng, mặc dù không có tin tức chứng minh Long Thiên Mặc không bị diệt khẩu, nhưng ai biết Quân Diệc Tà có thả người hay không chứ.
“Ngày nào Long Thiên Mặc chưa có tin tức, nàng có thể nghỉ ngơi thêm ngày đó, gấp cái gì?” Long Phi Dạ nhàn nhạt hỏi lại.
Trên đoạn đường đi, đi một mạch không ngừng, mà lời bọn họ nói, một bàn tay cũng đếm được, giữa bọn họ dường như không có nhiều một chút hay ít một chút
Chỉ là lúc hắn kéo nàng, nắm tay nàng, sức lực dường như nhẹ hơn lúc trước rất nhiều, mà nàng cũng tự nhiên hơn rất nhiều, không còn khó chịu.
“Không phải Hoàng Thượng chỉ cho Y thành năm ngày thôi hay sao?” Hàn Vân Tịch lại hỏi.
Long Phi Dạ nhíu mày nhìn qua, cười lạnh nói: “Ngươi đánh giá Thiên Vy khá cao?”
Viện y học đại biểu cho Y thành, Thiên Ninh Hoàng đế sẽ không ngu xuẩn đến nỗi vì một phế Thái tử mà đối lập với Y thành.
Hàn Vân Tịch cũng không rõ những thế lực mạnh yếu của Vân Không đại lục lắm, nàng quan tâm hơn vẫn là bệnh tình của Long Thiên Mặc, năm ngày, có phải bệnh sẽ thay đồi hay không?
Chần chừ một chút, nàng thành thật nói: “Ta không nghỉ ngơi, đi Viện y học đi, ta phải gặp Cố Bắc Nguyệt.”
Không hỏi được gì từ Lạc Túy Sơn, ít nhất nàng cũng phải thảo luận với Cố Bắc Nguyệt một chút.
Nghe xong lời này, đáy mắt Long Phi Dạ rõ ràng hiện lên một tia không vui, hắn lạnh lùng nói: “Đêm nay có việc, không đi.”
“Chuyện gì?” Hàn Vân Tịch buồn bực, đến Y thành, ngoại trừ chuyện hội chẩn, còn có gì quan trọng hơn sao?
Nhưng Long Phi Dạ cũng không trả lời nàng, mà gọi bữa tối.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!