[Chuyển Ver] [ VKook] Ác ma chi sủng
Chương 119
Chung Viện biến sắc: “Tiểu tử chết tiệt kia, mày nói cái gì? Mẹ là mẹ mày, mày nuôi tao là đương nhiên, nếu mày dám ném bỏ mặc kệ tao thì tao phải đi kiện mày!”
Nghe vậy, Tuấn Chung Quốc hơi sợ kéo tay áo Kim Tại Hưởng: “Hưởng… Em sẽ không ngồi tù chứ? Em không muốn cục cưng sinh ra ở trong tù!”
Kim Tại Hưởng dịu dàng nói: “Bé cưng làm sao có thể ngồi tù, nếu bà ta dám kiện thì anh sẽ khiến cho bà ta ngồi tù được không?”
Tuấn Chung Quốc gật đầu: “Được! Em biết em trai là bị mẹ giết, giết người là phải ngồi tù đi?”
Sắc mặt Chung Viện trở nên trắng bệch: “Tiểu tử chết tiệt kia, mày nói bậy bạ gì đó?” Chuyện kia bà làm bí mật như vậy sao nó có thể biết?
Người ngoài đều chỉ biết là Tuấn gia có hai người con gái, lại không biết kỳ thật Đồng Uyển Dao còn sinh con trai nhưng đã chết!
Đồng Uyển Dao sắc mặt nhăn nhó nhìn về phía Chung Viện: “Chung Viện, là bà giết con tôi!”
“Không phải… Không phải tôi!”
“Chính miệng con bà nói. Còn có thể giả sao?”
Tuấn Xuân Nghị hình như cũng không nghĩ đến mọi chuyện lại như thế này nên có chút thẫn thờ.
Tuấn Chung Quốc nhìn hai người phụ nữ đã muốn lao vào nhau thì khó hiểu hỏi: “Dì, dì vì sao tức giận như vậy?”
Đồng Uyển Dao oán hận nói: “Con tôi bị người ta giết có thể không tức giận sao? Chung Viện, tôi muốn bà đền mạng.”
“Nhưng… Dì không phải cũng tìm người muốn giết tôi sao? Tôi không phải cũng nên bảo dì đền mạng?”
Đồng Uyển Dao sửng sốt, sau đó quát: “Loại ti tiện như mày nói bậy bạ gì đó? Ngay cả mày cũng đáng để tao mua người đi giết mày sao?”
“Không phải dì! Là dì và chị, dì hẳn là giúp không ít tiền nhỉ?” Nhìn Đồng Uyển Dao sắc mặt thay đổi, Tuấn Chung Quốc không cho bà cơ hội mở miệng, đáng thương nói: “Tôi biết dì và chị đều không thích tôi nhưng tôi không trách hai người, tôi biết chị thích Vũ Văn Lạc cho nên mới nghĩ cách làm cho chị gả cho anh ta. Tôi không cần các người cảm kích, chỉ hy vọng các người đừng chán ghét tôi như vậy là tốt rồi!”
Đồng Uyển Dao giật mình, hình như có chút không rõ Tuấn Chung Quốc rốt cuộc đang làm cái quỷ gì. Tịch Nhan gả cho Vũ Văn Lạc là nó giúp thu xếp? Sau đó lại đột nhiên nghĩ đến tình hình tập đoàn Vũ Văn gần đây, vậy không phải đều là công lao của Tuyệt Thế sao? Trong lòng có chút dự cảm không tốt, bất an hỏi: “Mày muốn làm cái gì?”
Tuấn Chung Quốc cười nói: “Dì yên tâm, con chỉ là muốn biết chị rốt cuộc là thích Vũ Văn Lạc hay là thích tập đoàn Vũ Văn, rất nhanh con có thể biết được đáp án!”
Đồng Uyển Dao trong lòng kinh sợ không thôi, ý của nó là rất nhanh tập đoàn Vũ Văn sẽ sụp đổ? “Đứa con hoang này, không có Tuấn gia mày có thể có hôm nay sao? Tịch Nhan là chị mày, mày sao có thể đối với nó như vậy?”
“Nga? Dì là cảm thấy như vậy còn chưa đủ?”
“Mày…” Đồng Uyển Dao tức giận đến cả người phát run, xông lên muốn tát Tuấn Chung Quốc một cái. Kim Tại Hưởng vẻ mặt âm lãnh, nếu không phải Tuấn Chung Quốc vẫn không cho anh ra tay thì Đồng Uyển Dao không có khả năng còn sống đến bây giờ.
“Ba”
Một tiếng thực vang dội, Đồng Uyển Dao bị ngã xuống đất, nửa bên mặt thoáng chốc liền sưng lên, chỉ cảm thấy choáng váng hoa mắt. Tuấn Chung Quốc vừa phất tay vừa vuốt bụng nói: “Cục cưng, nhất định phải nhớ kỹ, nếu như cần phải dùng tay đánh người thì da thịt phải dày béo một chút, nếu không tay đánh sẽ đau!”
Mẫn Doãn Khởi ôm Phác Chí Mẫn run rẩy, anh dâu nhỏ thật sự là…
Phác Chí Mẫn liếc anh một cái, cũng không khỏi nói thầm: “Thật lo lắng anh dâu nhỏ sinh ra sẽ là một tiểu ác quỷ!” Đến lúc đó nhất định sẽ không có thiên lý a! [Mị: Tương lai mịt mờ a~~~]
Tuấn Chung Quốc nhìn Đồng Uyển Dao phục hồi tinh thần lại, vô cùng hung ác trừng mắt bà, khoanh tay lại rồi lắc đầu nói: “Dì, dì tìm ai giết con không được sao? Vì sao cố tình đi tìm tới Ám Dạ chứ?”
Đồng Uyển Dao có chút dự cảm không tốt: “Vì sao không thể tìm Ám Dạ?” Việc này ngoại trừ bà và Tịch Nhan thì những người khác không biết, Tuấn Chung Quốc làm sao có thể biết chuyện bà tìm Ám Dạ ám sát nó? Chẳng lẽ… Nhìn Kim Tại Hưởng, chẳng lẽ Ám Dạ cũng là của Kim Tại Hưởng sao?
Tuấn Chung Quốc thở dài nói: “Dì, dì tìm người của con đến giết con, dì nói này số tiền đó con vẫn là kiếm hay là không kiếm đây?”
Cái gì? Sắc mặt Đồng Uyển Dao trắng nhợt, trong mắt nhìn Tuấn Chung Quốc mang theo một tia sợ hãi, không ngừng lắc đầu lẩm bẩm nói: “Không có khả năng.”
Nếu bà ra tiền cho Ám Dạ giết người thì đối với Ám Dạ tự nhiên có một chút hiểu biết, ít nhất Dạ đế trong truyền thuyết kia vẫn là biết một chút, Tuấn Chung Quốc làm sao có thể là Dạ đế? Kia lại là giết người không chớp mắt, nếu Tuấn Chung Quốc là Dạ đế, vậy bà và Tịch Nhan…
Hình như nhìn ra bà đang lo lắng cái gì, Tuấn Chung Quốc cười an ủi nói: “Dì, dì có thể yên tâm, con giết người rất nhanh, sẽ không đau lắm đâu!”
Đồng Uyển Dao bị dọa choáng váng, Tuấn Xuân Nghị lại hồi phục tinh thần. Kỳ thật ông cũng không phải chưa từng tiếp xúc qua hắc đạo, dù sao giống như chuyện loại trừ đối thủ làm ăn hay là muốn người trong hắc đạo giúp đỡ. Nhưng ông chưa từng tiếp xúc loại tổ chức khủng bố U Minh Điện và Ám Dạ này, nhưng không có tiếp xúc qua không có nghĩa là không có nghe nói qua. Lấy việc người trong hắc đạo đều nói này hai đại tổ chức này không thể chọc thì hai thủ lĩnh của hai đại tổ chức này lại không thể chọc.
Tuấn Nghị thật không ngờ ông sai lầm vứt bỏ co không cần cư nhiên là đầu lĩnh Ám Dạ. Nghĩ tới Tuyệt Thế thình lình chèn ép, còn có lời Tuấn Chung Quốc lúc nãy nói là cậu nghĩ cách làm cho Tuấn Tịch Nhan gả cho Vũ Văn Lạc, Tuấn Xuân Nghị có chút không tin hỏi: “Chung Quốc, Tuấn thị…”
Nghi vấn của ông còn chưa ra khỏi miệng, Tuấn Chung Quốc tiếp lời nói: “Con đã sớm nhìn không vừa mắt Tuấn thị. Trước kia thì không sao cả, nhưng bây giờ con mang thai. Nói vậy cha cũng biết người có thai phải giữ tâm trạng tốt, cục cưng mới có thể khỏe mạnh. Cha hẳn là không ngại dùng Tuấn thị đổi lấy sự khỏe mạnh của cháu ngoại cha chứ?”
“Thật là mày!” Hai mắt Tuấn Xuân Nghị đỏ lên nhìn Tuấn Chung Quốc, cả người có chút run run: “Tao làm sao có thể nuôi một con sói như mày chứ?” Cho dù ông đối với Tuấn Chung Quốc không tính là yêu thương nhưng nếu không có Tuấn gia, nó có thể sống đến lớn như vậy sao?
Tuấn Chung Quốc cười nhạo một tiếng: “Cha, cha nuôi con dùng bao nhiêu tiền, cha tính đi con sẽ trả cho cha!” Tuấn Xuân Nghị đối với cậu vốn không có loại tình cảm cha và con gì, cho dù nợ ông cũng thật sự chỉ là một chút vấn đề tiền bạc, huống chi, ông không phải bất cứ lúc nào cũng bóc lột giá trị trên người cậu sao? Cậu cũng không cảm thấy mình thiếu ông bao nhiêu!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!