Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi
Chương 247: Thanh toán, giết không tha
Hàn Vân Tịch đi theo sau nam tử áo trắng, dọc theo đường đi hệ thống giải độc phát hiện được khá nhiều độc tố, thế nhưng, nam tử áo trắng luôn luôn có thể né tránh từ sớm, trên đường đi quẹo trái quẹo phải, mở ra vô số cánh cửa bí mật.
Có thể hoàn toàn khẳng định là nam tử áo trắng này biết đường.
Rốt cuộc thì tên này là thần thánh phương nào chứ? Là người của Y Học viện, hay là dư đảng của Độc Tông? Có truyền thuyết rằng dư đảng của Độc Tông vẫn còn tồn tại trong Y thành.
Rốt cuộc thì mục đích của hắn khi dẫn nàng đến dưới hố trời là gì?
Phía bên hai người Hàn Vân Tịch thì vô cùng thuận lợi, ngược lại bên phía Cố Thất Thiếu đang giữ địa đồ, lại không hề thuận lợi chút nào.
Cho là mình có được địa đồ nên bọn họ vô cùng chủ quan, nếu không phải Cố Thất Thiếu có độc thuật cao siêu, Mộc Linh Nhi lại mang theo nhiều thuốc có thể chế ngự độc trùng, có lẽ hai người bọn họ đã sớm mất mạng ở chỗ này.
Lúc này, bọn họ mới trốn ra khỏi Xà Quật chi chít Nhãn Kính Vương Xà, cánh tay phải của Cố Thất Thiếu đã bị cắn đến mức không còn lành lặn, bộ quần áo màu hồng yêu nghiệt cũng đã bị máu tươi thấm ướt, trở nên máu tanh và khủng bố.
Mộc Linh Nhi cũng không tốt hơn là bao, sau lưng nàng đã bị cắn ra vài cái lỗ thủng, máu chảy ra thấm ướt cả lưng nàng, không thể nhìn ra được màu sắc vốn có của bộ quần áo nữa.
Võ công của nàng quá tệ, không có cách nào tự bảo vệ mình được, mặc dù Cố Thất Thiếu đã cố hết sức để bảo vệ nàng, đối diện với cơ quan có độc đáng sợ như vậy, cũng đành bất lực.
Phải biết rằng, cơ quan bách độc chỗ này là do Độc Tông bố trí vào năm đó, độc trong thiên hạ bắt nguồn từ Độc Tông, cũng đủ thấy sự nguy hiểm to lớn đến nhường nào.
Cái Xà Quật kia chứa đầy Nhãn Kính Vương Xà, số lượng rất nhiều, mặc dù trong tay Cố Thất Thiếu và Mộc Linh Nhi có thuốc cũng không kịp đối phó với bọn chúng.
Trong toàn bộ xà quật thì ngay cả một chỗ đặt chân, một chỗ để vịn tay cũng không có, bọn họ không chỉ muốn tránh né sự tấn công của Nhãn Kính Vương Xà, còn muốn tìm được đường ra ngoài trên bức tường chi chít Độc Xà, có lúc, Mộc Linh Nhi cũng sắp từ bỏ.
Nàng nghĩ, nếu như không phải đi cùng Thất ca ca, chắc chắn nàng sẽ từ bỏ.
Điều may mắn duy nhất chính là những con Nhãn Kính Vương Xà trong Xà Quật đều là những loại rắn rất phổ biến, thuốc dùng để đối phó với Độc Xà trên người Mộc Linh Nhi đủ để giải độc.
Lúc này, bọn họ đã uống thuốc giải, Cố Thất Thiếu mệt mỏi như một cái xác chết, không còn sức lực gì mà nằm ngửa trên mặt đất, Mộc Linh Nhi cũng vô cùng mệt mỏi, ước gì có thể ngủ thiếp đi, không bao giờ tỉnh dậy nữa.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Mộc Linh Nhi mới mở miệng: “Thất ca ca, địa đồ trong tay ngươi đã lấy từ đâu thế, ngươi đã bị lừa đúng không?”
Nếu bức địa đồ này là hàng thật, bọn họ đã thuận lợi đi qua cái động đá vôi như mê cung này từ sớm, né tránh được các cơ quan bách độc, lúc này đã được nhìn thấy Độc Thú!
Thế nhưng, bọn họ lại bị vây hãm bên trong Xà Quật hơn nửa ngày.
Cố Thất Thiếu đột nhiên mở mắt ra, trong đôi mắt hẹp dài hiện lên sự tàn bạo, cứ như là biến thành một người khác vậy, chậm chạp không nói gì.
Mộc Linh Nhi cuống lên, vội vã bò qua: “Thất ca ca, huynh sao vậy?”
Cố Thất Thiếu lấy địa đồ ra, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn nữa, thuận tay quăng đi mất, không cần nghi ngờ gì nữa, bức địa đồ này là giả.
Còn việc địa đồ thật bị người khác tráo đổi hay đánh cắp, hoặc là Viện trưởng đại nhân tự mình tráo đổi, làm ra một bức địa đồ giả để nhử người ta thì không biết.
Tóm lại, cả người Cố Thất Thiếu đều cảm thấy rất tệ.
Mộc Linh Nhi nhìn bức địa đồ đó, đôi lông mày thanh tú nhíu chặt lại: “Bây giờ chúng ta nên làm gì?”
Không có địa đồ ở dưới hố trời, đó là một chuyện kinh khủng cỡ nào chứ?
Cố Thất Thiếu đứng lên, hoàn toàn xem nhẹ thương tích sau lưng mình, hắn thuận tay đỡ Mộc Linh Nhi đứng lên: “Thời gian đã không còn nhiều, tiếp tục đi về phía trước thôi.”
“Thời gian không còn nhiều?” Mộc Linh Nhi không hiểu.
Cũng không biết Cố Thất Thiếu có nghe được câu hỏi của nàng hay không, hắn không trả lời, vẫn cứ nắm tay của Mộc Linh Nhi, tiếp tục đi về phía trước.
“Thất ca ca, huynh không có thời gian sao?” Mộc Linh Nhi hỏi tiếp.
Đáng tiếc, Cố Thất Thiếu vẫn không trả lời, Mộc Linh Nhi bĩu môi, do dự luôn mãi, cuối cùng vẫn không hỏi thêm điều gì.
Trước đó trong tay Cố Thất Thiếu có địa đồ, dọc theo đường đi thì bước chân của họ rất nhẹ nhàng, có khi còn huýt sáo, mà bây giờ, hắn đã kiềm hãm lại sự bất cần đời, phóng túng không chịu gò bó của mình, vừa đi về phía trước, vừa hết sức chăm chú nhìn khắp bốn phía, đề phòng việc rơi vào cái cạm bẫy thứ hai.
Cơ quan bách độc của Độc Tông quả thực rất lợi hại, thế nhưng, hắn vẫn tin vào năng lực của mình.
Vào lúc Cố Thất Thiếu và Mộc Linh Nhi muốn rời khỏi Xà Quật của đám Nhãn Kính Vương Xà, gần đó đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Tuy những tiếng bước chân này rất nhẹ, thế nhưng vẫn không thể giấu giếm được lỗ tai của Cố Thất Thiếu.
“Có người!”
Cố Thất Thiếu thấp giọng, từ từ nheo hai mắt lại.
Mộc Linh Nhi giật mình, vội vã hỏi: “Tại sao lại có người đến đây sớm như vậy được?”
Dựa theo tình hình xưa nay, người đặt mục tiêu vào Độc Thú đều sẽ theo dõi người của Y thành, sau khi Độc Thú hôn mê thì mới ra tay.
Năm nay lại là chuyện thế nào chứ?
Nghe được tiếng bước chân đang đi về phía bên này, Cố Thất Thiếu và Mộc Linh Nhi vội vàng trốn vào một cái hang động nhỏ bị lõm lại, thế nhưng, chưa được bao lâu, Cố Thất Thiếu vừa nghe được tiếng nói chuyện quen thuộc, đôi mắt vốn đang híp lại của hắn lập tức phát ra ánh sáng nham hiểm.
“Long… Phi Dạ…”
Trong giọng nói trầm thấp của hắn lộ ra vẻ hả hê, hắn không nghĩ rằng Long Phi Dạ cũng sẽ đến, lần này thì tốt rồi, cơ hội báo thù đã đến.
“Tần vương?” Mộc Linh Nhi rất bất ngờ, ý nghĩ đầu tiên của nàng chính là Hàn Vân Tịch cũng đến đây sao?
Mắt thấy Long Phi Dạ và Đường Li sắp đến nơi, Cố Thất Thiếu càng hạ thấp giọng của mình xuống: “Linh Nhi, có Phí Nhiệt Tán không?”
“Huynh muốn làm gì?” Mộc Linh Nhi rất khiếp sợ, Phí Nhiệt tán không phải là thứ gì tốt lành cho lắm, thuốc này tương đương với thuốc kích thích, cho dù là người hay là động vật sử dụng đều sẽ hưng phấn ngay lập tức, tinh thần và sức lực sẽ gấp đôi lúc bình thường, tuy nhiên, một khi dược tính vừa hết, thân thể sẽ lâm vào trạng thái ngủ say vài ngày.
“Có hay không?” Cố Thất Thiếu đã hết kiên nhẫn, Mộc Linh Nhi vội vàng lấy ra cả một bình lớn.
Ai ngờ, Cố Thất Thiếu vừa nhận lấy, liền lặng lẽ bỏ bột thuốc vào khe hở bên cạnh chân mình, phải biết rằng, dưới khe hở này chính là Xà Quật của Nhãn Kính Vương Xà.
Lúc nãy bọn họ đạp vào một cái cơ quan ở phía trước, rơi vào Xà Quật, mà do Xà Quật đã mở ra nên mới có những khe hở ở bốn phía như thế này.
Có trời mới biết Cố Thất Thiếu đã dùng bao nhiêu thuốc, Phí Nhiệt tán vừa được bỏ vào Xà Quật, trong lúc nhất thời, tất cả Độc Xà bên trong Xà Quật đều dựng đứng lên, thở hồng hộc rồi phun ra cái lưỡi màu đỏ tươi, tràn ngập lực tấn công.
May là chỗ này rất tối tăm, bằng không nếu thấy được cảnh tượng dưới chân mình, đừng nói đến người có hội chứng sợ mật độ cao, cho dù là Mộc Linh Nhi và Cố Thất Thiếu không bị gì thấy được cũng sẽ nổi hết cả da gà, thực sự là quá kinh khủng, tình cảnh này giống như là thế giới đã bị loài rắn chiếm giữ vậy!
Vào lúc này, Long Phi Dạ đã dừng lại.
Tiếng động của Nhãn Kính Vương Xà lớn như vậy, nếu còn không phát hiện ra, Long Phi Dạ cũng không phải là Long Phi Dạ.
“Có cơ quan.” Đường Li thấp giọng.
“Rắn?” Long Phi Dạ vuốt nhẹ cái găng tay chỉ bạc bên tay phải, vẻ mặt cẩn thận.
Dọc theo đường đi, hắn và Đường Li đã gặp được hơn mười cái cơ quan ám khí nhưng cũng không hề bị thương, tất cả đều là do sự cẩn thận của Long Phi Dạ, và cái găng tay chỉ bạc bách độc bất xâm mà mẹ đẻ của hắn để lại.
Hai người đồng thời dừng lại, lẳng lặng nghe tiếng động ở phía trước, mà cùng lúc đó, Cố Thất Thiếu đang trốn ở cách đó không xa lại nở một nụ cười lạnh đầy nham hiểm, thình lình hô lên một tiếng: “Độc nha đầu, cẩn thận!”
Lời này vừa nói ra, Long Phi Dạ đã lấy tốc độ nhanh như chớp của mình mà bay về phía trước, Đường Li theo sát phía sau, tức giận: “Hàn Vân Tịch, ngươi đang ở đâu?”
Ai ngờ, vào lúc Long Phi Dạ bay đến đỉnh của Xà Quật, Cố Thất Thiếu đột nhiên đá một cước lên trời, dùng sức đá vào bụng của Long Phi Dạ, khiến cả người Long Phi Dạ rơi xuống.
Đường Li đang muốn giúp đỡ, Long Phi Dạ lại lạnh giọng nói: “Ngươi đi tìm Hàn Vân Tịch!”
Hắn nói xong, liền rút ra cây roi dài màu máu đang nhét ở bên hông, bỗng dưng đánh về phía Cố Thất Thiếu, lập tức cuốn vào cái eo của Cố Thất Thiếu, hắn không cho Cố Thất Thiếu có thời gian để giãy dụa, mặc dù hắn đang rơi xuống, cũng muốn kéo Cố Thất Thiếu rơi theo.
Trong sự tối tăm, Cố Thất Thiếu đã bị trói buộc, hắn cười cực kỳ diễm lệ, không những không giãy dụa, ngược lại còn đè nặng Long Phi Dạ hơn, cứ như vậy, hai người đồng thời đụng vào cơ quan, té vào Xà Quật của Nhãn Kính Vương Xà.
Bọn họ vừa rơi xuống, tất cả các cửa ra vào liền bị Nhãn Kính Vương Xà chiếm giữ, một đống lít nha lít nhít, nhìn từ xa cứ như là một nồi rắn đang sôi vậy.
Mộc Linh Nhi đang đứng sững sờ ở một bên lúc này mới tỉnh táo lại, lập tức khóc: “Thất ca ca, mấy con rắn kia đã ăn Phí Nhiệt Tán, thuốc trong tay chúng ta không chế ngự được bọn chúng nữa!”
Lúc nãy bọn họ dùng thuốc đối phó với Nhãn Kính Vương Xà ở trong Xà Quật, nhưng bây giờ những con rắn này đã ăn Phí Nhiệt tán, thuốc không những không giết chết được chúng nó, thậm chí còn không làm bọn chúng hôn mê được nữa, đám Độc Xà khắp Xà Quật này sẽ nóng nảy đến mức phát điên thôi.
Bởi vậy cũng có thể tưởng tượng được, người rơi xuống đó sẽ nguy hiểm đến cỡ nào.
Vừa nhìn thấy Mộc Linh Nhi, Đường Li sững sờ trước rồi lập tức tỉnh táo lại: “Sao ngươi lại ở đây?”
Mộc Linh Nhi không biết Đường Li là ai, Đường Li lại chú ý đến thiên tài dược tề sư như Mộc Linh Nhi lâu lắm rồi, lần này hắn còn rất mong chờ được nhìn thấy nàng điều chế thuốc để chế ngự Độc Thú nữa cơ.
Mộc Linh Nhi đâu có rảnh để ý tới Đường Li nữa chứ, nàng lao ra, nhẫn tâm nhảy vào trong Xà Quật.
Đường Li không hề biết bên trong Xà Quật nguy hiểm đến mức nào, cũng không biết thứ “Phí Nhiệt tán” mà Mộc Linh Nhi vừa nói là thứ gì, hắn tìm khắp nơi vẫn chưa tìm được Hàn Vân Tịch, liền gấp gấp đuổi theo.
Bên trong Xà Quật, đám Độc Xà đã điên cuồng từ lâu, chúng quấn quanh nhau, lại giống đám kiến ăn thịt người vậy, lấy tốc độ nhanh như chớp của mình mà nuốt hết tất cả mọi người đang rơi xuống.
Đột nhiên, một ánh kiếm chợt hiện ra, làm cho cả Xà Quật tối tăm đột nhiên sáng ngời, chỉ thấy bên trong một góc của Xà Quật, một đám Độc Xà đã bị bổ ra, máu tươi văng tung toé.
Long Phi Dạ liền thoát ra khỏi đám Độc Xà này, hắn đang muốn chạy trốn, ai ngờ Cố Thất Thiếu đang ở một bên đột nhiên đè lại bờ vai của hắn bằng một tay, chặn hắn lại.
“Hàn Vân Tịch ở đâu?” Long Phi Dạ lạnh giọng chất vấn.
Vào lúc này rồi mà tên này vẫn còn lo lắng cho nữ nhân kia?
Đáy mắt của Cố Thất Thiếu xuất hiện sự phức tạp rồi chợt biến mất, thay vào đó là sự vô tình và lạnh lẽo, hắn lạnh lùng nói: “Chính là ở đây!”
Long Phi Dạ, lần này bổn thiếu gia không cần khí tiết nữa, chúng ta phải thanh toán rõ ràng nợ cũ năm đó thôi!
Giết không tha, bổn thiếu gia cũng biết!
Long Phi Dạ luôn luôn đa nghi lại không hề hoài nghi Cố Thất Thiếu, hắn đột nhiên động một cái, không chỉ đánh đám Độc Xà đang nhào đến văng ra, cũng đánh Cố Thất Thiếu văng ra ngoài.
“Hàn Vân Tịch, nàng đang ở đâu?” Tiếng nói của hắn lạnh đến mức đáng sợ, thế nhưng lại lộ ra sự sốt ruột hiếm thấy.
Cố Thất Thiếu bị văng ra rất xa, Độc Xà nhanh chóng nhào vào người hắn, hắn cũng không thèm để ý đến, lại thuận tay cầm một đống Độc Xà lên, đột nhiên ném về phía Long Phi Dạ…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!