Bạn Trai Thiên Tài
Chương 6
Edit: Thanh Nhàn
Beta: Chin
Ngày cuối tuần ngắn ngủi trọn vẹn đã trôi qua, một ngày thứ Hai mới đã đến. Nguyễn Manh đến trường từ sáng sớm, sau đó ngồi xuống ghế luyên thuyên với Trần Mặc về những gì đã xảy ra trong bữa tiệc ngày hôm qua.
Trần Mặc vẫn cúi đầu làm bài tập trên cuốn sổ tay, không quan tâm đến cô.
Nguyễn Manh thích thú kết thúc cuộc nói chuyện, sau đó nhanh chóng chuyển sang cuốn truyện cổ tích trong tay cô. Lúc này, Trần Mặc đột nhiên nói: “Cậu không đến.”
“Cái gì?” Nguyễn Manh không hiểu Trần Mặc đang nói đến việc gì.
“Tối qua cậu không đến.” Trần Mặc nói một cách vô cảm.
Nguyễn Manh nhớ ra cái gì đó. Tối thứ bảy, cô đã nói với cậu là sẽ đến tìm cậu vào tối chủ nhật sau khi cô về đến nhà.
Nguyễn Manh chân thành giải thích, “Hôm qua khi nhà tớ trở về đã hơn 8 giờ. Lúc đó tớ vô cùng buồn ngủ, sau đó tắm xong liền đi ngủ nên không có qua nhà cậu, xin lỗi nha”.
Trần Mặc cúi đầu, không nói gì, cậu biết nhà Nguyễn Manh trở về từ khi nào vì cậu có nghe thấy tiếng xe. Cậu nhớ lời hứa của Nguyễn Manh sẽ đến nhà cậu, vì vậy cậu đã đợi cô. Từ “lời hứa” có ý nghĩa vô cùng quan trọng với Trần Mặc. Cậu thích mọi thứ được thực hiện từng bước, theo các quy tắc và quy định, miễn là nhiệm vụ đã đưa ra, nó phải được thực hiện.
Trần Mặc lẩm bẩm liên tục, “Cậu không đến.”
Nguyễn Manh chỉ chỉ ngón tay vào nhau, thừa nhận sai lầm của mình, “Xin lỗi, tớ biết sai rồi. Tối qua cậu đợi tớ có lâu không?”.
Trần Mặc hạ mắt xuống, không nói gì. Nguyễn Manh cảm thấy tội lỗi vô cùng. Đó thực sự là lỗi của cô. (。ŏ﹏ŏ)
Lúc này, tiếng chuông vào lớp vang lên, sau khi tiếng chuông vừa dứt, giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp. Cô thông báo tin, nhà trường sẽ tổ chức một chuyến đi dã ngoại trong hai ngày. Đây là sự kiện mà trường học sẽ có vào mỗi học kỳ.
Học kỳ trước là đi viện bảo tàng. Lần này là một khu vườn thực vật. Nguyễn Manh rất thích các hoạt động ngoài trời, vì vậy cô rất mong chờ đến ngày đó. Các tiết còn lại, Nguyễn Manh đã bắt đầu nghĩ về những đồ vật, thức ăn mà cô cần mang theo khi đi dã ngoại. Vì kỳ vọng rất nhiều vào chuyến đi nên bài học hôm nay cũng không còn khó khăn nữa.
Tiết thể dục, Nguyễn Manh chơi bóng đá với Triệu Văn Hách. Cậu ấy nâng cặp kính dày, phàn nàn,
“Tớ đã đến Vườn Bách thảo nhiều lần rồi, bây giờ lại đi nữa, thật nhàm chán, haizz….”
Nguyễn Manh thì không nghĩ như vậy, “Như vậy còn thú vị hơn suốt ngày ngồi trong lớp học nhiều.”
Triệu Văn Hách suy nghĩ một lúc, gật đầu đồng ý, “Cũng đúng nha, lần này cậu cũng ngồi kế mình đi”.
Nguyễn Manh có chút do dự, nghĩ tới Trần Mặc bình thường không nói chuyện với ai, cô không thể bỏ mặc cậu ấy, hơn nữa cô vẫn cảm thấy có lỗi với cậu vì đã lỡ hẹn.
Cô quay lại nói với Triệu Văn Hách, “Trần Mặc ngồi cùng chúng ta có được không?. ”
” Hừ, cậu làm gì cũng sẽ nghĩ đến bạn cùng bàn của cậu.”
Triệu Văn Hách lẩm bẩm không vui. Trước đây cậu từng là bạn thân của Nguyễn Manh, bọn họ học cùng nhau từ mẫu giáo đến tiểu học, thường chơi mọi thứ cùng nhau. Nhưng từ khi có cậu bạn mới này, sự chú ý của Nguyễn Manh đã bị thu hút. Bây giờ cậu ấy thường chơi một mình, cậu không thích Trần Mặc suốt ngày bám lấy cô bạn của mình.
Sau khi chơi bóng xong, Nguyễn Manh trở lại lớp học. Hiếm khi Trần Mặc không có trong lớp như vậy, trên bàn đặt một cuốn sổ màu đen mà cô chưa thấy qua. Nguyễn Manh đập vào vai bạn bàn trước, “Cậu có thấy Trần Mặc đâu không?”.
“Cậu ấy đi vệ sinh rồi, cậu ấy cũng không phải là một đứa trẻ.”
Nguyễn Manh rút tay lại, vì dùng lực quá lớn, cô vô tình đẩy cuốn sổ trên bàn của Trần Mặc xuống đất, cô nhanh chóng cúi xuống nhặt nó lên. Cuốn sổ bị mở ra nằm sắp xuống đất. Khi cô cầm cuốn sổ lên, thấy trang giấy bên trong được mở ra, nội dung bên trong khiến Nguyễn Manh ngạc nhiên.
Đặc điểm tính cách.
1. Hiếu động.
Nguyễn Manh suy nghĩ, sao giống bản thân mình như vậy, cô tiếp tục nhìn xuống.
2. Lôi thôi lếch thếch. (*)
(*) Bản raw ghi là “不修边幅”.
Nguyễn Manh chạm vào mái tóc đuôi ngựa luôn bị lệch của mình, những sợi tóc con không bao giờ có thể xẹp xuống được trên đầu cô, gật đầu, đây cũng là một hình ảnh đẹp mà nhỉ.
3. Thích ăn đồ ăn vặt, đặc biệt là luôn làm rơi vụn bánh đầy bàn!!!.
Đúng là khi cô ăn đồ ăn nhẹ như khoai tây chiên, chắc chắn cô sẽ làm rơi đầy bàn hoặc trên sách.
Ha ha, chắc đây là lần trước mình đến phòng của cậu ấy, mình đã làm rơi vụn bánh quy lên trên bàn học.
4. Thích nói chuyện.
Ha ha…Đây là chuyện hiển nhiên mà, ai mà không biết.
5. Thích ngủ trong lớp, đôi khi ngủ còn chảy nước dãi.
Nguyễn Manh vô thức chạm vào khoé miệng mình, cô còn không biết khi ngủ mình sẽ chảy nước dãi đâu. ╮(╯_╰)╭
6. Thường xuyên làm mất đồ.
Đồ của Nguyễn Manh vẫn thường xuyên bị cô làm mất. Làm thế nào mà cậu biết điều này?.
Điều cuối cùng.
7. Hay quên.
Ơ… Cái này chắc chắn là đang nói đến cuộc hẹn vào tối hôm trước. Trần Mặc bình thường nhìn như người câm, không ngờ cậu sẽ thầm viết những thói quen xấu của cô trong cuốn sách nhỏ này, quan trọng là hình như không hề có chút thói quen tốt đẹp nào của cô được cậu ghi ra.
Khi Nguyễn Manh đang chuẩn bị đóng cuốn sổ, cô nhìn thấy một dòng các ký tự nhỏ ở góc dưới. Các ký tự này rất nhỏ, có kích thước giống một con kiến, vì vậy cô không nhìn thấy rõ. Cô nhìn gần hơn, thấy được một vài từ trên đó.
Nhiệt tình, lạc quan và tò mò.
Cậu ấy đang nói về mình, phải không nhỉ? Đây có phải là các ưu điểm của cô không? Chính xác, ha ha, nó chính là những ưu điểm của cô đó.
Nguyễn Manh tò mò lật các trang khác, có cả ghi chú quan sát của cậu về những người khác, nhưng cô cũng không thể tiếp tục mặt dày xem trộm nhật ký của người khác, điều này cô được dạy là không đúng.
Trang này chỉ tình cờ xuất hiện khi cô nhặt nó lên. Cuốn sách này giống như cuốn nhật ký của cô, cô chắc chắn không thích có người khác nhìn thấy nó, vì vậy cô đóng cuốn sách nhỏ, buộc mình không được tò mò, không nhìn vào các trang khác. Cô đóng cuốn sổ lại và đặt nó lên bàn, khẽ thở dài. Hóa ra robot cũng báo thù nha.
Lúc này, Trần Mặc bước vào từ cửa lớp, cậu trở về chỗ ngồi của mình với một tốc độ chậm chạp, nét mặt khó chịu như thường lệ. Ngay lập tức sau đó, cậu nhìn vào cuốn sổ đen trên bàn, cau mày. Nguyễn Manh đột nhiên trở nên lo lắng, cậu sẽ không biết mình nhìn trộm đâu, phải không?
Cô thấy Trần Mặc dùng tay để đặt cuốn sổ đen đặt vào giữa bàn một cách tỉ mỉ. Sau đó, cậu đặt cuốn sổ trở lại vào cặp, lấy cuốn sách bài học tiếp theo ra, mở trang giữa.
Nguyễn Manh liếc mắt nhìn cậu, thấy cậu cầm quyển sách đang đặt giữa bàn cho vào cặp. Cô tự hỏi tại sao cậu không để luôn vào cặp mà còn phải đặt lại giữa bàn???
Lúc đấy, cô không biết từ “rối loạn cưỡng chế” có nghĩa là gì, cô chỉ nghĩ rằng con robot này thực sự khác biệt, không giống như con trong nhà mình, ngoại trừ việc trả lời các câu hỏi ra thì không có gì đặc biệt khác nữa.
Nguyễn Manh thử thử hỏi Trần Mặc, “Cậu có thường viết nhật ký không?”
Chen Mo lắc đầu. Vậy sổ tay màu đen của cậu là gì? Nếu nó không phải là một cuốn nhật ký, vậy nó là gì???
Nguyễn Manh:”….”
Vấn đề này vẫn còn chôn vùi trong lòng cô, nhưng mà, những gì mà cậu ghi trong đó thật làm cô buồn muốn chết. ಥ‿ಥ
Sau đó, trong lớp, Nguyễn Manh vẫn thỉnh thoảng quan sát Trần Mặc. Cậu ngồi thẳng người, tập trung vào bài học. Cô không hề thấy cậu bí mật quan sát người khác. Cô đột nhiên nghĩ về <Nhật ký quan sát người máy> của cô, cô cũng ghi lại những thói quen kỳ lạ của cậu.
__________
Chớp mắt một ngày đã trôi qua, chỉ còn một ngày nữa là đi dã ngoại. Sau giờ học, Nguyễn Manh về nhà sớm để soạn túi đi chơi, cô mang theo rất nhiều đồ ăn vặt cho ngày mai, vì cô phải ở bên ngoài cả ngày. Nguyễn Xuân Thu chuẩn bị sushi trước, đóng gói vào hộp ăn trưa sau đó cho vào tủ lạnh. Nguyễn Manh hào hứng chọn quần áo để mặc khi đi dã ngoại, giống như mong chờ năm mới, cô không hề nhớ gì đến bài tập về nhà.
Hơn tám giờ tối, Nguyễn Manh nghe thấy tiếng chuông cửa, cô nghe thấy giọng của dì Tần ở dưới lầu. Cô mở cửa phòng, đi đến cầu thang để nghe bọn họ nói chuyện.
Tần Nam, “Tôi nghe nói Manh Manh và Trần Mặc ngày mai đi dã ngoại. Trần Mặc không nói với tôi, là giáo viên chủ nhiệm gọi điện thông báo.”
Du Hoa: ” Hai ngày trước Manh Manh đã nói với chúng tôi, rất xin lỗi đã không nói cho chị.”
Tần Nam: “Đừng nói vậy, chủ yếu là vì Trần Mặc bình thường không bao giờ nói chuyện với chúng tôi, như vậy rất khó để chúng tôi biết chuyện gì đã xảy ra ở trên lớp. Trần Mặc chưa bao giờ tham gia các hoạt động nhóm nào trước đây cả. Tôi hy vọng ngày mai Manh Manh có thể chiếu cố Trần Mặc hơn một chút.”
“Chị cứ yên tâm, chúng tôi sẽ nói chuyện với Manh Manh”.
“Thực sự làm phiền chị rồi.”
“Đều là hàng xóm với nhau cả, chị đừng khách sáo như vậy chứ.”
Sau khi nghe tiếng Tần Nam đi về, Nguyễn Manh lặng lẽ trở về phòng.
Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Manh dậy thật sớm, mặc chiếc áo màu xanh, đội một chiếc mũ chống nắng màu trắng, đi xuống cầu thang với một cái balo phồng to đầy đồ ăn vặt, vì thời gian đã không còn sớm, Nguyễn Xuân Thu lấy món sushi được làm từ tối qua từ tủ lạnh ra, đưa cho Nguyễn Manh bỏ vào trong túi.
Khi đi ra ngoài, Tần Nam đi ra từ trong nhà, theo sau là Trần Mặc trong bộ đồ nhỏ. Nguyễn Xuân Thu dẫn đầu nói: “Tôi cũng đang định đưa Manh Manh đến trường, nếu chị không ngại thì để Trần Mặc đi chung luôn?”
Tần Nam nhìn vẻ mặt vô cảm của Trần Mặc, ngập ngừng một lúc rồi cuối cùng nói: ” Không cần đâu, để tôi đưa thằng bé đi, nhân tiện gặp giáo viên chủ nhiệm của nó, tôi có một số điều cần nói trực tiếp với cô ấy”.
Nguyễn Xuân Thu cũng không miễn cưỡng, đưa Nguyễn Manh lên xe, Nguyễn Xuân Thu dặn dò Nguyễn Manh trên đường đi, “Con không được tách rời nhóm lớp mình, không được chạy lung tung, không được nói chuyện với người lạ, không được ăn bậy bạ, nghe chưa… ”
Nguyễn Manh cảm thấy tai mình gần như đóng kén, cuối cùng cô cũng đến trường.
Có vài chiếc xe buýt đang đậu ở cổng trường. Nguyễn Xuân Thu kéo Nguyễn Manh đi tìm xe của lớp mình. Nguyễn Manh thấy bên cạnh chiếc xe buýt thứ hai, Tần Nam và giáo viên chủ nhiệm đang nói chuyện. Biểu hiện của Tần Nam khá lo lắng, cô giáo Trương Lâm hình như đang an ủi bà.
Trần Mặc đứng cạnh hai người, không hề nhìn họ, mắt cậu như rơi vào hư vô, không biết cậu đang suy nghĩ gì. Nguyễn Xuân Thu dặn dò Nguyễn Manh thêm vài lời trước khi cho cô lên xe buýt.
Ngay khi cô bước vào, cô thấy Triệu Văn Hách đang vẫy tay với cô ở hàng cuối cùng. Cô bước tới ngồi cạnh cậu, đặt chiếc balo của mình trên ghế cạnh cậu. Lấy thức ăn sáng ra ăn. Triệu Văn Hách hỏi cô: “Cậu mang gì cho bữa trưa vậy?”
Nguyễn Manh: “Bố tớ đã làm sushi, còn cậu thì sao?”
Triệu Văn Hách: “Mẹ tớ làm món trứng cuộn.”
“Tớ cũng thích món trứng cuộn do dì làm nữa. Chúng ta có thể đổi đồ ăn để ăn cùng nhau.” Hai người nói chuyện rôm rả trong lúc ăn sáng.
Lúc này, Trần Mặc bước lên xe, Nguyễn Manh nhanh chóng vẫy tay với cậu, “Trần Mặc, đến đây ngồi đi.”
Trần Mặc liếc nhìn hai người họ, có vẻ do dự. Nguyễn Manh nói, “Đến đây, ngồi vào chỗ này nè!” Cuối cùng, Trần Mặc cũng phải bước đến.
Nguyễn Manh nhặt chiếc balo của cô lên, cầm nó trên tay. Trần Mặc mở túi ra, ngồi cạnh Nguyễn Manh. Nguyễn Manh hỏi cậu,
” Cậu mang gì cho bữa trưa thế?” Trần Mặc lắc đầu, ” Không biết”.
Cậu không quan tâm lắm đến vấn đề này. Buổi sáng, Tần Nam đưa cho cậu hộp cơm trưa, cậu đã trực tiếp để nó vào cặp. Nguyễn Manh và Triệu Văn Hách đang ăn sáng, Trần Mặc ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm mặt cô, giống như một con robot chưa được khởi động.
Triệu Văn Hách hỏi Trần Mặc một cách tò mò, “Tại sao cậu không ăn sáng?”
Chen Mo lắc đầu, không nói gì. Nguyễn Manh nhìn vào đồng hồ, “Bây giờ mới bảy giờ, chưa đến giờ ăn sáng. Cậu ấy thường ăn sáng lúc bảy giờ hai mươi. Mỗi lần cậu ấy ăn sáng đều là bánh mì kẹp thịt gà và sữa, chỉ mất năm phút để ăn xong.”
Nguyễn Manh nói một hơi xong, Triệu Văn Hách nhìn hai người như thể đang nhìn người ngoài hành tinh.
_________
Tác giả có vài điều muốn nói: OCD Trần Mặc đang trực tuyến ~ ~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!