Bạn Trai Thiên Tài
Chương 17
Edit: Thanh Nhàn
Beta: Chin
Nhìn Trần Mặc ngồi ở hàng cuối cùng, Nguyễn Manh bước tới hỏi cậu, “Sao cậu ngồi ở đây?”
Trần Mặc suy nghĩ một lúc mới trả lời, “Tôi ngồi quen rồi.”
Cậu đã quen ngồi ở đây, và cũng quen với việc ngồi cùng bàn với Nguyễn Manh.
Nguyễn Manh cũng biết, cậu không muốn mọi thứ bị xáo trộn. Cậu luôn giữ những thói quen cũ, ví dụ như nhãn hiệu quần áo, giờ ăn sáng, bữa sáng,…. những thứ này từ trước đến nay đều không thay đổi, vả lại cô cũng không muốn cậu thay đổi.
Nguyễn Manh đặt cặp sách rồi ngồi xuống. Sau một hồi, cả hai lại trở về chỗ ngồi ban đầu. Lúc sau mọi người cũng chọn xong chỗ ngồi, giáo viên chủ nhiệm bước lên bục giảng.
Bà ta liếc nhìn một vòng, cuối cùng dừng lại ở chỗ Nguyễn Manh và Trần Mặc.
Nguyễn Manh biết, cô giáo không thích cô, bất quá nó cũng chẳng ảnh hưởng gì, thôi thì kệ đi~~~
Giáo viên chủ nhiệm một lần nữa gióng lên hồi chuông cảnh báo cho tất cả học sinh, “Bảng xếp hạng bài kiểm tra giữa kỳ và cuối kỳ trong học kỳ này sẽ bị bỏ, tuy nhiên mọi người vẫn phải chăm chỉ học tập, không được lơ là.”
Giáo viên chủ nhiệm vừa nói xong thì đúng lúc chuông reo, bà rời khỏi lớp.
Nguyễn Manh cũng bắt đầu khóa cặp lại lần nữa. Vừa bước đến cửa lớp, cô đã nhìn thấy Triệu Văn Hách. Cậu ta đến, khoác vai cô, “Tớ thấy lớp cậu xếp hàng để chọn chỗ ngồi, cậu ngồi ở đâu thế?”
Nguyễn Manh nhỏ giọng, “Hàng cuối cùng, vẫn là chỗ trước đây.”
“Chỉ vì cái lớp đặc biệt này mà cậu thay đổi rồi, không giống cậu trước đây chút nào.” Triệu Văn Hách lắc lắc nắm tay, làm động tác cổ vũ, rồi nói với cô gái đáng yêu như búp bê trước mặt, “Manh Manh, đi nào, đứng lên.”
Nguyễn Manh trừng mắt nhìn cậu ta, “Đừng ẻo lả nữa, cậu so với chị Chí Linh(*) còn kém xa.”
(*) Chí Linh tỷ tỷ là ai, mời mọi người tra google nhé.
“Đây không phải là đang khích lệ cậu à?”
Mỗi lần nghe cậu ta dùng giọng điệu như vậy nói chuyện, Nguyễn Manh liền không nhịn được nổi da gà, cô làm động tác lĩnh chỉ của phi tần thời xưa, “Tấm lòng này của người xin nhận bằng cả trái tim.”
Triệu Văn Hách hừ một tiếng, hỏi cô: “Trần Mặc ngồi ở đâu?”
“Vẫn ngồi cùng bàn với tớ.”
Triệu Văn Hách có chút ngạc nhiên, “Tớ không ngờ cậu ấy lại chọn chỗ cũ luôn đấy, tớ cứ nghĩ cậu ấy là một hòn đá không cảm xúc, hai cậu đã ngồi cùng với nhau từ lúc tiểu học đến giờ, cậu không thấy mệt mỏi hay khó chịu sao?”
Nguyễn Manh khẽ nhướng mày, thắc mắc hỏi lại, “Tại sao lại khó chịu?”
Đối với cô, Trần Mặc rất hòa đồng, cậu không có thói quen xấu nào ngoại trừ việc ít nói, vì vậy cô cảm thấy vô cùng thích khi ngồi cùng bàn với cậu lâu như vậy.
Triệu Văn Hách xua xua tay,
“Haizz, quên đi, coi như tớ chưa nói gì.”
Lúc này, Trần Mặc cũng đã ra khỏi lớp, Nguyễn Manh nói với Triệu Văn Hách, “Bọn tớ về nhà đây, tạm biệt.”
Nguyễn Manh và Trần Mặc sánh vai nhau đi xuống nhà xe, Nguyễn Manh lấy xe đạp ra, đi đến cửa hàng sửa chữa xe bên ngoài, sau đó hai người họ mới trở về nhà.
Hôm nay Nguyễn Manh không nhờ cậu dạy kèm. Mặc dù bề ngoài cô luôn tỏ ra thờ ơ, nhưng thực tế, những lời của giáo viên chủ nhiệm vẫn còn đọng lại trong tai, mặc dù cô không sao chép câu trả lời của Trần Mặc, nhưng đúng là cô đã nhờ Trần Mặc dạy cho mình. Cho nên từ bây giờ cô sẽ học hành chăm chỉ hơn, mặc dù sẽ có chút vất vả nhưng cô nên tự dựa vào chính bản thân mình.
Ba ngày liên tiếp, Nguyễn Manh không hề tìm Trần Mặc để hỏi bài.
Trần Mặc, người không bao giờ nghe giảng, nhưng hôm nay đột nhiên lại không làm số độc, ngồi ngay ngắn nghiêm túc nghe giảng.
Sau giờ học, Trần Mặc đột nhiên hỏi Nguyễn Manh, người đang ngủ gà ngủ gật bên cạnh, “Cậu không có gì muốn hỏi tôi à?”
Theo phản xạ Nguyễn Manh ngay lập tức thẳng người, cô nhìn giáo viên lớp vừa bước ra khỏi lớp, trả lời cậu với giọng điệu tự tin, “Tớ sẽ tự mình tìm hiểu.”
Trần Mặc không nói gì nữa, cậu nhìn chằm chằm vào cuốn số độc trên bàn.
_____
Buổi chiều có một tiết thí nghiệm hóa học. Hai người được phân làm một nhóm. Lúc đầu, Trần Mặc và Nguyễn Manh sẽ làm thí nghiệm chung, tuy nhiên, ngay khi bước vào phòng thí nghiệm, Trần Mặc đã được giáo viên lớp kêu lên, đứng trên bục giảng làm để cho mọi người xem.
Nguyễn Manh không có người làm thí nghiệm chung. Cô nhìn các bạn cùng lớp, bối rối một lúc. Cô giáo chủ nhiệm liếc cô, nhưng cũng giả vờ như không nhìn thấy.
Nguyễn Manh nhìn qua, mọi người đã thành lập đội, cô thở dài trong lòng, đi đến hàng cuối cùng để làm thí nghiệm một mình. Trần Mặc đứng trên bục giảng thấy cô đi về phía hàng cuối cùng một mình, cậu chuẩn bị rời khỏi bục giảng đi xuống.
Lúc này, cậu bạn Tần Dương đang đứng ở hàng thứ tư vẫy tay với cô, “Nguyễn Manh, đến đây, chúng ta lập nhóm ba người.”
Nguyễn Manh không biết làm thí nghiệm, tay chân lóng ngóng sợ lại gây họa, cô vừa nghe thấy tiếng gọi của Tần Dương như được ân xá, ngay lập tức đi qua chỗ cậu ta.
Cô, Tần Dương và bạn cùng bàn của cậu ta lập thành nhóm ba người.
Thấy Nguyễn Manh đã tìm được nhóm, Trần Mặc tiếp tục ở lại bục giảng. Trên bục, Trần Mặc thực hiện tỉ mỉ các thí nghiệm theo quy trình, động tác của cậu không nhanh không chậm, tất cả các quy trình hay liều lượng đều chính xác.
Nguyễn Manh nhìn hai người cùng nhóm làm một lần rồi cũng bắt đầu tự mình làm.
Trong lúc làm, Nguyễn Manh lỡ tay đổ ra khá nhiều dung dịch lỏng, Tần Dương nhắc nhở cô, “Chỉ cần 5ml thôi.”
Nguyễn Manh giật mình gật đầu, đổ lượng dư vào bồn rửa, cô thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng hoàn thành thành công thí nghiệm.
Tần Dương không nhịn được cười, “Chỉ làm một thí nghiệm thôi mà sao cậu giống như sắp bị hành quyết tới nơi vậy.”
“Đừng nói nữa, từ lúc học cấp hai tớ đã giở môn này rồi, có một lần tớ vào phòng thí nghiệm, giáo viên của tớ lúc đó muốn giết chết tớ đến nơi rồi.”
Tần Dương cười vì lời nói của cô. Cậu ta có nụ cười vô cùng toả sáng, khí chất ấm áp, làm cho người ta cảm thấy thoải mái. Cậu ta nhìn Nguyễn Manh, khoé miệng vẫn còn ý cười “Cậu thực sự rất khác biệt đó.”
“Đúng là khác biệt, bởi vì đứng cuối lớp đặc biệt mà.”
Tần Dương bật cười, “Cậu vui tính thật đó, đáng yêu quá!”
Đây là lần đầu tiên có một cậu trai khen cô một cách trực tiếp như vậy, ngoại trừ cha mẹ cô nha.
Khi còn nhỏ, tính cách của Nguyễn Manh giống như con trai, nhưng mà cũng không ảnh hưởng đến việc nhân duyên của cô vô cùng tốt, nhưng hầu hết mấy nam sinh này đều rút lui khi cô đưa nắm đấm của mình ra.
Hai ngày qua tâm trạng của Nguyễn Manh không được tốt, đột nhiên có người khen ngợi mình, cô lập tức khôi phục tỏa sáng rực rỡ.
Lúc này, chuông reo, Nguyễn Manh đi ra khỏi phòng thí nghiệm với Tần Dương, hai người trò chuyện rất vui vẻ. Tần Dương là người nói nhiều, cậu ta rất giỏi nắm bắt tình huống.
Nguyễn Manh không hề nhìn thấy Trần Mặc đang đứng đợi cô. Trần Mặc cũng nhận ra Nguyễn Manh không nhìn thấy mình, yên lặng đi theo sau lưng cô.
Cậu nhìn Nguyễn Manh, cô đang thỉnh thoảng mỉm cười. Đột nhiên trái tim cậu dường như bị cái gì đó chèn ép, đau đớn vô cùng, nhưng chính cậu cũng không biết là vì cái gì.
Đến khi trở lại lớp học Nguyễn Manh cũng không hề nhìn thấy Trần Mặc, cô cho rằng cậu là đang đi vệ sinh nên cũng không quan tâm nữa.
Cô trở lại chỗ ngồi, bắt đầu ghi lại các ghi chú thử nghiệm. Đến khi tiết học sắp bắt đầu, Trần Mặc mới trở lại. Nguyễn Manh đang viết lại các công thức, không để ý Trần Mặc đã quay lại và cũng không nhìn thấy được biểu cảm bối rối trên mặt cậu.
Cho đến khi kết thúc tiết học, Trần Mặc cũng không hề nói gì, bất quá bình thường cậu cũng không hề nhiều chuyện nên Nguyễn Manh không cảm thấy lạ.
Sau giờ học, cô khoá cặp, Trần Mặc lặng lẽ theo cô xuống nhà xe. Hôm nay tâm trạng của Nguyễn Manh vô cùng tốt, nhưng khi mà cô nhìn thấy lốp xe của mình lại bị đâm thủng, cô như rơi xuống đáy vực. Cô nhìn quanh, lớn giọng, “Ai lại nhàm chán như vậy, lại đi chơi trò tiểu nhân.”
Mọi người xung quanh ngạc nhiên quay lại nhìn Nguyễn Manh. Ở đây có rất nhiều người, Nguyễn Manh không thể biết được là ai đã làm hỏng xe cô.
Nguyễn Manh đẩy xe đạp, bất lực bước ra khỏi cổng trường. Trần Mặc đề nghị đưa cô về nhưng cô đã từ chối.
Được thôi, ngày mai cô phải bắt cho bằng được kẻ này!!!
Trên đường về nhà, tâm trạng của Nguyễn Manh tệ đến cực điểm, cả hai đều giữ im lặng. Thường thì cô sẽ nói rất nhiều, nhưng hôm nay cô không thể mở miệng nói bất cứ cái gì. Mặc dù Trần Mặc luôn giữ im lặng, nhưng cậu cảm thấy không quen với bầu không khí như vậy.
Sau khi trở về nhà, Nguyễn Manh chỉ ăn vài miếng rồi trở về phòng. Cô lấy sách bài tập ra bắt đầu làm bài. Kể từ khi vào lớp đặc biệt, cô gặp rất nhiều rắc rối, việc học đối với cô trở thành một trở ngại lớn.
Cô bị giáo viên lớp chế giễu, bị đâm thủng bánh xe. Lúc trước không ai dám bắt nạt cô, nhưng bây giờ tất cả vinh quang đều đã biến mất, bây giờ cô ngày ngày phải nỗ lực học tập, cô không muốn bị loại bỏ.
Ngày hôm sau, Nguyễn Manh vội vã rời khỏi lớp học, cô và Triệu Văn Hách quẩn quanh trong nhà xe, nhất định phải tìm ra kẻ nấp trong bóng tối đâm hỏng xe cô.
Nhưng cô chỉ thấy một người đàn ông đi xe điện xuất hiện.
Một buổi sáng trôi qua, không có người khả nghi nào xuất hiện.
Tiết buổi chiều, Nguyễn Manh không thể tập trung được vào lời của giáo viên, cô thấp thỏm chờ đợi đến bãi đậu xe để bắt kẻ đã đâm thủng xe cô sau giờ học.
Trần Mặc gõ nhẹ vào mặt bàn, ý nói Nguyễn Manh tập trung, “Tập trung nghe giảng, lát nữa sẽ đi với cậu.”
Nguyễn Manh đang chuyên tâm đếm giờ ra về, nhưng bởi vì lời nói của Trần Mặc mà đơ ra.
Từ nhỏ đến lớn, Trần Mặc giống như một khán giả ngồi trong rạp xem phim, cậu luôn thờ ơ với mọi thứ. Đây là lần đầu tiên cậu chủ động tham gia chuyện như vậy.
Trần Mặc nói đúng, sau tất cả, cô vẫn phải phân biệt giữa tiểu học và trung học, bây giờ điều quan trọng nhất là học, nếu không cô sẽ bị loại ra khỏi lớp.
Trong thời gian còn lại của tiết học, Nguyễn Manh hiếm khi chăm chú lắng nghe. Cho đến khi kết thúc tiết học, Trần Mặc đứng dậy, cùng Nguyễn Manh đi xuống cầu thang, tìm một nơi tốt để trốn, nhìn về hướng nhà xe.
Vì sợ sẽ có người nhận ra nên cô đội một chiếc mũ màu đen, đeo khẩu trang che gần hết khuôn mặt.
Trần Mặc ngồi đối diện với cô, còn tầm mắt cô nhìn về hướng nhà xe, Nguyễn Manh giả vờ trò chuyện, thực tế, cô luôn chú ý đến động tĩnh phía nhà xe.
Ba phút trôi qua, đột nhiên Nguyễn Manh nhìn thấy một nữ sinh trông hơi quen mắt, cô ta vụng trộm nhìn xung quanh nhà xe, rồi cúi đầu xuống chỗ đỗ xe. Nhìn vào bên trong, cô thấy nữ sinh kia đi đến nơi mình để xe rồi dừng lại, cúi xuống, vươn tay ra lốp sau của chiếc xe đạp. Cô ta định ghim lốp xe bằng cái đinh trong tay.Nguyễn Manh lớn tiếng hét lên.
Cô ta quay đầu lại, ngạc nhiên khi nhìn thấy Nguyễn Manh, phía sau Nguyễn Manh là Trần Mặc, ánh mắt cô ta hiện rõ sự xấu hổ và hoảng loạn.
Nguyễn Manh cuối cùng cũng biết tại sao cô thấy nữ sinh này trông quen mắt. Cô ta là người đã tỏ tình với Trần Mặc.
____________
Bây giờ còn có lịch học online, tôi sắp mệt chết rồi 😩😩
Mọi người bỏ phiếu đi ạ 🙇🙇💜
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!