Khi Quân Vi Hoàng - Chương 1: Trước khi chết, trở lại ác mộng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
340


Khi Quân Vi Hoàng


Chương 1: Trước khi chết, trở lại ác mộng


Trước khi chết, trở lại ác mộng.

Bên tai vang lên âm thanh kim loại va vào nhau cùng tiếng ngựa hí vang gào thét. Mũi tên xuyên qua xe tù bằng sắt, bay đến nhắm thẳng phía cổ họng Đào Hoa, nàng vẫn nhìn chằm chằm nam nhân đang bình tĩnh chỉ huy vạn quân, một nam nhân có khí chất của thần.

Chiến bào hắn nhuộm máu tươi lúc chạy về phía nàng, loạn tiễn minh đao xuyên thấu thân thể hắn, nàng chợt nở nụ cười.

Nàng hận người đã giam giữ và ngược đãi nàng mười năm, rốt cuộc trước khi chết cũng nhìn thấy được sắc mặt kinh hoàng cùng đau khổ của hắn, vốn dĩ khi thấy hắn bị thương chảy máu nàng nên cười to sảng khoái, nhưng nàng lại từ bỏ vì đã đạt được ý nguyện.

Trong lúc hắn gào thét đến xé tim gan, nàng chậm rãi nhắm mắt.

Trái tim vốn đã bị hắn giẫm nát khi nàng vẫn còn sống, nếu muốn nói đến ước nguyện lúc này, chính là mong sao không có kiếp sau. Một kiếp này đã trải qua việc bị mất đi đất nước, bản thân sống lưu lạc, bị giam cầm mười năm và làm nô lệ dưới háng của hắn. Tranh quyền đoạt lợi nơi cung đình, mưu tính vinh sủng, nàng đã cực kỳ căm ghét, khóc đến khô cả nước mắt.

Thân thể dần dần mất đi sức lực, dường như có thứ gì đó ấm nóng vừa rơi xuống mặt.

Đó là thứ gì vậy chứ? 

“Đào Hoa, Giang Đào Hoa… Hoa nhi!”

Là ai đang gọi cái tên mà ngay cả nàng cũng sắp quên mất rồi?

Ha, biết được thì có ý nghĩa gì. Dù gì nàng cũng đã là một người đã chết.

Bất luận là công chúa Đại Diễn, con tin liên hôn, nô lệ được hưởng ân huệ, hay là người bị quăng vào lãnh cung cũng không còn liên quan đến nàng nữa rồi. Sau này hắn thống nhất bốn nước, bốn phương tám hướng, đều không liên quan gì đến nàng cả.

Đau, nỗi đau xé da xé thịt khiến Đào Hoa chợt mở mắt ra.

“A!”

Nàng muốn thét chói tai, nhưng lại sợ hãi không phát ra tiếng. Cặp mắt đen nhánh chứa đầy lửa giận đang chăm chú nhìn nàng, giống như muốn lột da rút xương nàng ra.

Sao thế này! Nàng không chết sao? Tại sao việc chết trong tay giặc lại biến thành ban đêm ở nơi như địa ngục nhân gian thế này? Chẳng lẽ nàng bị hắn làm cho dơ bẩn đến nổi âm phủ cũng không thu nhận nàng?

“Tha cho ta đi…”

Đào Hoa vùng vẫy muốn chạy trốn, nhưng mọi chuyện vẫn giống như mười năm trước, hắn dùng bộ phận nam tính của mình như một vũ khí sắc bén, từng cái từng cái mạnh mẽ nện vào thân thể nàng, giống như muốn xuyên qua đâm nát thân thể nàng, hủy đi tất cả danh dự cùng tự do của một nữ nhân.

“Đừng hòng.” Hắn gầm nhẹ giống như dã thú, tình dục bị lửa giận thiêu đốt, động tác dưới thân lại nhanh hơn, mạnh hơn.

Chân tay Đào Hoa bị trói lại, tơ lụa siết chặt làm nàng cực kỳ đau đớn. Nàng bị hắn xâm chiếm không ngừng bị va đầu vào cái đầu rồng được chạm khắc ở thành giường, đầu bị đập đến nỗi tai cũng ù đi.

Bên trong màn sáng sủa ấm áp, Đào Hoa nhớ rõ đây là long sàng của hắn, bản thân thì bị trói hết chân tay, buộc phải mở rộng hai chân để mặc cho hắn cắm vào chiếm làm của riêng.

“Ngươi không có lạc hồng.”

Đột nhiên hắn cúi người, liếm đi nước mắt của nàng sau đó cắn vào cổ nàng, giống như kiếp trước vậy, mỗi một lần như thế chẳng khác nào có lưỡi kiếm sắc bén đang uy hiếp chiếc cổ nhỏ bé kia.

Đào Hoa kinh hoảng, nàng khó khăn ngẩng đầu thì nhìn thấy thân thể của mình phủ đầy vết hôn. Vừa mới đây thân thể này vẫn còn trắng nõn không vết tích, cái bụng bằng phẳng lúc này đang bị cự vật nóng bỏng của hắn làm cho nhô lên rất đáng sợ, lồi lõm phập phồng theo từng nhịp ra vào của hắn, giống như có thể đâm thủng người nàng.

Hai mép thịt mỏng dưới thân đang siết chặt cây gậy th*t đỏ tươi của hắn, chất lỏng trong suốt quấn quanh thân gậy nổi đầy gân xanh, quả nhiên không có chút máu nào cả.

Đào Hoa nhớ rõ, kiếp trước vào lúc này bản thân cô cực kỳ tức giận, dùng việc này làm cớ, miệng không ngừng mắng hắn là một tên hôn quân dâm loạn, ngày cả chiếc giày rách người khác từng hưởng thụ cũng muốn xỏ vào. Lúc ấy nàng chỉ muốn lừa hắn hiểu nhầm nàng đã lên giường với người khác nhưng chưa kịp nghĩ phải làm sao, thì đã bị hắn hung hãn lật người, đạt đến cực điểm bất tỉnh nhân sự.

Đến khi tỉnh lại, chỉ thấy một cái áo lụa, một sợi xích sắt. Từ đó bị nhốt vào lãnh cung làm nô lệ mười năm.

Lúc ấy Đào Hoa chỉ muốn báo thù nam nhân đã cưỡng bức nàng là hắn, cho dù hắn có là đế vương trẻ tuổi nhất của Ngạo Quốc, dù nàng có là công chúa Đại Diễn được gả đến để làm con tin, thì nàng cũng không muốn cam chịu khuất nhục.

Đào Hoa dùng mười năm để đối nghịch với hắn, mà kết quả chọc giận hắn chỉ khiến bản thân nàng có thêm nhiều vết thương, càng bị hắn làm nhục một cách triệt để hơn. Nhưng nàng không cảm thấy chán. Một người nam nhân mà ngay cả khi bị thân tín phản bội hay quân địch xâm lược cũng không hề nhíu mày, lại bị mấy lời nói của nàng làm cho tức điên, nàng cực kỳ mãn nguyện. 

“Trả lời.”

Hàm răng hắn cắm vào cổ họng nàng, đầu lưỡi liếm dòng máu vừa bắn ra, giống như một con rắn độc sắp giết chết nàng, giọng nói khàn khàn kèm theo ham muốn tình dục.

Tất cả đều không thay đổi chút gì cả, kiếp trước lại được lặp lại một lần nữa.

Nhưng… Nàng lại phải trải qua cuộc sống làm nô lệ suốt mười năm một lần nữa hay sao?

Nàng không muốn!

Đào Hoa lấy lại tinh thần, đôi môi bị nàng cắn chặt để không phát ra tiếng rên rỉ khẽ mở, nàng run rẩy dùng đôi môi bị cắn đến bật máu hôn lên khuôn mặt anh tuấn như được điêu khắc của hắn.

“Hoa nhi thật sự không biết là vì sao.” Nàng làm vẻ mặt oan ức chân thật nhất, xé đi lớp ngụy trang run sợ nói: “Cho đến tận bây giờ, Hoa nhi mới được nếm mùi vị hoan ái ở nơi này của bệ hạ.”

Lửa giận trong mắt nam nhân bị dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu của nàng làm dịu xuống, động tác thô lỗ của hắn cũng trở nên nhẹ nhàng hơn. Hắn chiếm lấy môi nàng, liếm đi vết máu trên đó, đầu lưỡi tiến sâu vào trong hấp thu ngon ngọt trong miệng nàng.

Mỗi một tấc trong miệng đều bị hắn chiếm đoạt, Đào Hoa không nhịn được khẽ hí mắt, lá gan to lên hôn đáp trả lại hắn liền bị thứ dưới người cắm vào làm cho bị động, chỉ có thể mặc cho hắn hưởng thụ mọi thứ.

“Ư, a a… Ưm…” Đào Hoa bị hôn đến cả người nóng ran, khoái cảm khác thường thiêu đốt toàn thân.

Nàng nhớ người nam nhân này có rất nhiều thủ đoạn trên giường, mỗi một lần đều khiến cho nàng chảy đầy d*m thủy, chật vật không chịu nổi cầu xin hắn.

“Hoa nhi.”

Vừa kết thúc nụ hôn sâu, hắn hôn lên khóe môi nàng, gò má, khóe mắt, rồi đến trán. Giống như người bệnh lâu năm gặp được thuốc tiên, hô hấp dồn dập.

“Kiếp này nàng đừng hòng thoát khỏi trẫm.”

Đào Hoa nhớ rõ, kiếp trước khi bị hắn chơi đùa đến vô lực, hắn cũng nói với nàng như vậy. Lời nói của hắn chính là thánh chỉ, vô lý nhưng lại ngang ngược giam cầm tất cả của nàng.

“Không trốn.”

Nàng cố gắng nở nụ cười, rõ ràng sợ đến nỗi cả người run rẩy, nhưng lại thử nâng eo tiến sát hắn: “Hoa nhi sẽ đi theo bệ hạ cả đời này, chỉ mong bệ hạ thương xót.”

Nàng trốn thế nào đây? Đã từng trải qua mười năm, cho đến khi chết nàng cũng không trốn khỏi hắn được nửa bước. Sự đói khát của nàng bị hắn nắm trong tay, đau đớn tủi nhục là hắn ban cho, xích sắt trói buộc lạnh thấu xương, chân cũng bị hắn tự tay bẻ gãy, ngay cả việc lật đổ đế quốc, sinh linh đồ thán mà cũng không làm hắn động tâm, thì sao có thể vì một người làm trái thánh ý của hắn mà thương xót cho được.

CHƯƠNG 1.2 

Chạy trốn có ý nghĩa gì không?

Đào Hoa nhìn chằm chằm nam nhân phía trên. Nàng biết hắn có chí hướng to lớn, thông minh gan dạ không ai có thể chạm vào. Sau này hắn sẽ là bá chủ của thiên hạ, thế hà cớ gì nàng phải đắc tội với hắn làm gì.

Đặc biệt là khuôn mặt cực kỳ anh tuấn nhưng lại lạnh lùng như băng tuyết này, vừa khiến nàng e sợ, cũng vừa khiến nàng kinh hoàng.

Nam nhân nhìn chằm chằm nàng với vẻ mặt phức tạp, giống như đang tra xét những vấn đề mờ ám nơi cung đình.

Chân mày hắn nhíu chặt, đôi môi mỏng lạnh lùng nhếch lên, hồi lâu sau mới phát ra một tiếng thở dài.

“Nếu nàng mắc phải tội khi quân…” Hắn xoay lưng nàng lại, ánh mắt rơi vào mái tóc đen đang rủ xuống như thác nước của nàng, trên sống lưng bóng loáng vẫn còn lưu lại vết roi mấy ngày trước. Hắn mở sợi tơ lụa siết chặt tay nàng ra, sau đó hôn thẳng từ gáy đến eo. Khẽ cắn gặm nhấm, giống như đang chơi đùa.

“Sẽ liên lụy đến cửu tộc, Hoa Nhi biết điều đó.” Đào Hoa bị hắn trêu đùa buộc phải khẽ rên, giọng nàng nhỏ nhẹ cực kỳ kiều mỵ, nàng siết chặt áo ngủ bằng gấm có hoa văn hình rồng dưới người, chiếc eo thon nâng lên theo bàn tay của hắn.

“Kể từ lúc Hoa Nhi vào cung thì đã không còn người thân, chỉ có một mình bệ hạ mà thôi.”

Đào Hoa khẽ nói, ngôn từ khéo léo lấy lòng hắn. Một giọt lệ theo khóe mắt nàng chậm rãi rơi xuống, nàng thầm cười nhạo mình trong lòng, tại sao kiếp trước lại ngu ngốc như vậy, mãi đến lúc trước khi chết mới biết được mình cùng phụ hoàng và hoàng huynh đều không cùng huyết thống.

Chẳng trách dù có đưa nàng đến Ngạo quốc làm con tin họ cũng không cảm thấy đau lòng. Nàng vắt óc tìm kế, chịu không biết bao nhiêu là đòn roi cùng nhục nhã mới có thể gửi được thư về, ấy vậy mà thứ nàng nhận được chỉ có bốn chữ “nằm gai nếm mật”.

Nàng cam tâm tình nguyện để cho hắn chà đạp làm nhục, chỉ vì báo đáp Đại Diễn – nơi chẳng phải cố hương của nàng và đã sớm vứt bỏ nàng đi. Thật là buồn cười đúng không.

Trong lòng Đào Hoa vô cùng đau đớn, kiếp trước nàng không biết gì cả, luôn mang tâm trạng sợ hãi. Kiếp này sống lại, nàng đã biết rõ bản thân bơ vơ một mình, không có nơi nương tựa. Thậm chí ngay cả chuyện rốt cuộc mình là ai, nàng cũng không biết.

“Gọi tên ta.”

Thân dưới của hắn chuyển động, vật nam tính cứng rắn như thép khiến nàng run rẩy, nhiệt độ nóng bỏng cùng khoái cảm tê dại làm cho Đào Hoa ứa cả nước mắt.

“Bệ hạ… Không được… Ưm, ha a… Bệ hạ…” Đào Hoa lắc đầu, chẳng qua nàng chỉ dùng sắc đẹp để lấy lòng hắn, cầu xin một chút thương yêu mà thôi, làm sao dám gọi thẳng tôn danh của hắn?

“Nghiêu Huyền.”

Đột nhiên hắn dùng sức đâm một cái thật mạnh, chạm vào nơi mẫn cảm nhất của nàng, quy đầu to lớn không ngừng nghiền ép kích thích, thân thể Đào Hoa co rút lại không ngừng giãy giụa.

d*m thủy của thiếu nữ nương theo mỗi động tác ra vào của hắn không ngừng chảy ra, chân nhỏ của nàng run run dưới ánh sáng nhàn nhạt. Thân dưới bị hắn lấp đầy trông cực kỳ đáng thương, hai mép thịt mỏng manh ngậm chặt cự vật đến sưng lên, mỗi một lần ra vào của hắn thì lại càng có nhiều nước trào ra.

Tới tới lui lui, chỗ giao hợp trở nên cực kỳ dâm mỹ. Nàng đã mềm nhũn như một vũng nước, mặc cho hắn chiếm đoạt, nhào nặn.

“Hoa Nhi, gọi tên ta.”

Hắn lật người nàng lại, rút tơ lụa nàng đang ngậm trong miệng ra, nâng cao một chân của nàng lên đặt trên vai hắn, lại còn cố tình ấn đầu Đào Hoa xuống, để cho nàng nhìn mình bị hắn chiếm làm của riêng như thế nào.

“Đừng…”

Cảnh tượng xấu hổ khiến cho Đào Hoa đỏ bừng mặt, ngón tay đang siết chặt áo ngủ bằng gấm trở nên trắng bệch.

Vật nam tính của hắn ở trong người nàng càng đâm càng sâu, trải qua ân ái cơ thể vô cùng mẫn cảm càng khiến nàng xấu hổ, vật nam tính của hắn lại còn to lớn dọa người, mỗi lần rút ra cắm vào đều phát ra tiếng nước cực kỳ kích thích.

Căng chặt tê dại, nhưng mà… Thật sự rất thoải mái…

Đào Hoa cảm thấy mình gần như lại trở thành nô lệ dưới người hắn, mặc dù hổ thẹn nhưng nàng lại thỏa mãn đến sắp ngất đi.

Hắn khàn giọng uy hiếp: “Gọi tên ta, ta sẽ cho nàng.”

Tại sao lại muốn làm nhục nàng như thế? Đào Hoa ngân ngấn lệ lắc đầu. Sắc mặt hắn lạnh lẽo, đang định rút ra, nhưng cái miệng nhỏ phía dưới lại ngậm chặt hắn không muốn buông, khiến hắn không kiềm được khẽ rên, sau đó liền mạnh mẽ cắm vào.

“Thật sự rất dâm đãng.”

Hắn lại làm nhục nàng bằng những lời nói đó, nhưng âm cuối của câu nói có hàm chứa ý cười, điều đó khiến cho Đào Hoa cảm thấy khoái cảm nhiều hơn. Huyệt đạo vô thức phun ra d*m thủy vì những lời nói kia của hắn.

Hắn thấy nàng không muốn nói, liền dứt khoát nâng hai chân nàng lên tách ra, eo đưa lên cao, buộc nàng phải nhìn bản thân mình phun ra nuốt vào hắn như thế nào.

“Không được… A…”

Thật sự là rất dễ chịu. Thì ra hoan ái với hắn lại thoải mái như thế này, Đào Hoa không kiềm được đưa tay nắm lấy hai cánh tay vững chắc của hắn, quấn quanh đôi chân trên chiếc eo cường tráng của hắn và khóc lóc cầu xin: “Cho ta… Cho ta…”

“Gọi tên ta.”

Hắn cứ thế mà dừng lại. Phân nửa cự vật chôn chặt trong người nàng, Đào Hoa nhìn hắn với đôi mắt ngấn lệ, nhưng hắn vẫn cứ lãnh khốc vô tình như cũ, chi phối tất cả.

Trong mắt nàng lúc này chỉ có tình dục cùng mong đợi, còn mắt hắn chỉ phản chiếu mỗi bóng hình nàng.

“Nghiêu Huyền, cho ta… Ta muốn người…” Giọng nói nàng cực nhỏ.

Ngay sau đó, Đào Hoa thét sung sướng. Toàn bộ phân thân của hắn cằm vào hoa huy*t nàng, khuấy động tình dục, mỗi một chỗ mẫn cảm đều bị hắn ma sát, khiến cho nàng vui sướng khó mà kiềm chế được.

m thanh giao hợp càng phát ra rõ ràng trong đêm, hắn giữ chặt chiếc eo thon của nàng không ngừng ra vào. Nơi đó vô cùng khít chặt và ướt át, hắn cố tình muốn dừng lại chốc lát để cho nàng thư giản, nhưng hoa huy*t của nàng lại không đồng ý.

Cắn nuốt thật chặt, liên tiếp hút chặt hắn đến nơi sâu nhất. Hắn dùng sức cắm vào, mặc dù vậy nơi đó vẫn không hề thả lỏng mà còn siết hắn chặt hơn.

“Nghiêu Huyền, ta không được rồi… Thật sự… A a… Sắp không chịu được nữa…”

“Ừm.” Hắn gật đầu đồng ý, Đào Hoa giống như được cứu vớt, nơi đó không ngừng phun trào.

Một dòng d*m thủy ấm áp phun lên cự vật, hắn cúi người ngậm lấy đỉnh đào của nàng, không ngừng liếm mút: “Có còn muốn không?”

Hắn lại muốn làm nhục nàng…

Đào Hoa rưng rưng gật đầu. Hắn lập tức bắt đầu lần xâm chiếm tiếp theo.

Thị nữ thắp đèn đổi người một lần, Đào Hoa cũng mất đi giọng nói, xương cốt cả người giống như bị hắn tháo ra từng khớp, còn nam nhân kia thì vẫn khí thế bừng bừng, thật là đáng sợ…

Đột nhiên hắn chôn chặt vào chỗ sâu nhất của nàng, bắn ra thật nhiều dịch trắng đậm đặc.

“Ngậm chặt lấy, không được phép để chảy ra.”

Đích thân hắn lấy ra một vật nam tính bằng ngọc cắm vào hoa huy*t nàng, Đào Hoa kinh hoảng luống cuống nhìn hắn kéo chăn gấm che thân thể cả hai lại, cánh tay duỗi ra giữ chặt eo nàng, không thèm để tâm đến lễ nghi quy cũ, cứ thế mà chìm vào giấc ngủ.

Bệ hạ thế mà lại ban thưởng long tinh cho nàng, còn muốn nàng ở lại, chẳng lẽ muốn nàng sinh con cho hắn?

Sau khi hầu hạ xong còn giữ nàng lại long sàn? 

Đào Hoa khiếp sợ không dám cử động dù chỉ một cái. Hồi lâu sau, nàng đưa tay khẽ chạm vào gò má hắn trong khi tim vẫn đập dồn dập, không có mặt nạ da người, làm gì có ai giả mạo được bậc đế vương như hắn. Đúng thật là Tần Nghiêu Huyền, vị đế vương mà cả thiên hạ này cúi đầu.

Chẳng lẽ…

Kiếp này hắn… Điên rồi ư?

***

Nàng không có máu xử nữ là thật, đây là đêm đầu tiên của hai người cũng là thật.

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN