Dâu Tây Ấn - Chương 8: Khối rubic
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
123


Dâu Tây Ấn


Chương 8: Khối rubic


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tổ ba hàng thứ sáu.

Lục Tinh Diên, Thẩm Tinh Nhược.

Thật sự là ngồi cùng bàn.

Thẩm Tinh Nhược nhìn chằm chằm sơ đồ chỗ ngồi ba mươi giây, ánh mắt dời xuống dòng chữ nhỏ bên dưới sơ đồ, (Lưu ý: chỗ ngồi của học kỳ này thay vì đổi mỗi tuần một lần, về sau sẽ di chuyển một loạt, mỗi tổ lần lượt chuyển sang trái theo thứ tự xoay vòng.)

Nói một cách khác chính là: Bớt lấy lý do ngồi đằng sau không thấy bảng, ngồi chỗ này không thấy chữ đến văn phòng lải nhải, mọi người xung quanh có thể ngồi được thì em cũng có thể ngồi được, rất công bằng.

Vừa hay, bạn ngồi cùng bàn trong học kỳ này sẽ không thay đổi 

Sáng sớm thứ hai, còn chưa tới bảy giờ, mặt trời đã chiếu sáng khắp nơi, nắng vàng chiếu rọi, những chiếc lá trên đường Hương Chương bị nắng chiếu lên xanh tươi ướt át, đầu tháng ba ở Tinh thành rốt cuộc cũng đã có dáng vẻ của mùa xuân.

Thẩm Tinh Nhược luôn luôn kiên quyết thi hành triệt để chính sách ngủ đến phút cuối mới rời giường, vô cùng nghiêm túc tính toán thời gian và địa hình đến lớp học.

Về phần bữa dáng, đều đem theo bánh mì và sữa bò, lúc tan lớp tuỳ tiện ăn qua loa một chút, miễn cưỡng đối phó.

Hôm nay khó có được một ngày cô đi học sớm cùng với Thạch Thấm và Địch Gia Tĩnh, nên đi sớm ra khỏi phòng ăn điểm tâm.

Bởi vì cô nghe nói Minh Lễ ngày thứ hai không lên lớp tự học, mà phải xuống sân sinh hoạt đầu tuần. Một lần sinh hoạt kéo dài đến nửa tiếng đồng hồ, nếu như không ăn cái gì, cô không chừng sẽ bị choáng.

Từ lúc ra ngoài, Thạch Thấm không ngừng nói đi nói lại, “Tớ là đã tạo nghiệp gì hay sao mà phải ngồi cùng với cậu ta cả một học kỳ, mỗi ngày ở phòng ngủ nhìn thấy cậu ta là đã phiền phức muốn chết rồi! Các cậu nhìn thái độ sáng nay của cậu ta đi, thiệt tình, cậu ta đêm hôm khuya khoắt gọi điện thoại còn tưởng mình làm đúng hay sao!”

Người mà Thạch Thấm đang phàn nàn chính là Lý Thính.

Tối hôm qua Lý Thính về đến phòng ngủ liền gọi điện thoại với bạn, nói chuyện đến lúc trời rạng sáng, Thạch Thấm đã nhắc nhở cô ấy nhiều lần, bảo cô ấy nói nhỏ nhỏ chút, Lý Thinh mỗi lần nghe xong đều nói “Biết rồi,” sau đó hạ giọng nói nhỏ lại, còn chưa nói được hai câu lại khôi phục âm lượng lúc trước.

Cuối cùng Thạch Thấm chịu không được nữa, từ trên giường bước xuống, tức giận hướng về phía cô ấy quát lớn, “Lý Thính, cậu đừng nói chuyện điện thoại nữa!”

Lý Thính ngay lập tức không vui, che ống nghe, quay lại phản bác: “Không phải tớ đã nhỏ giọng nói chuyện rồi sao? Trước đây cậu bổ sung bài tập làm đến đêm hôm khuya khoắt tớ cũng không nói gì, cậu cố ý gây sự phải không!”

Thạch Thấm: “Lúc tớ bổ sung bài tập đều cố ý kéo màn lại, chỉ làm việc ở bên trong giường, với lại tớ cũng không phát ra tiếng, cậu nói chuyện lớn như vậy có nghĩ đến lương tâm của mình hay không!”

Nhìn thấy chiến sự căng thẳng, Địch Gia Tĩnh nhanh chóng từ trong chăn chui ra, rồi từ từ giảng hoà.

Hai người cũng sợ đánh động đến giám thị ký túc, cuối cùng mỗi người nhường một bước, lúc này mới chắc chắn không có chuyện gì xảy ra lúc nửa đêm.

Kết quả là sáng nay, Lý Thính đúng sáu giờ đã rời giường, ở trong phòng ngủ rầm rầm ầm ầm, cố ý làm động tác rất lớn tiếng, lúc cô ấy ra khỏi cửa các cô còn chưa có tỉnh, cô nàng đóng cửa “Rầm” một cái, làm cho Thẩm Tinh Nhược đang ngủ như chết cũng phải tỉnh lại.

“Lý Thính là có chút tuỳ hứng, cậu cũng đừng tức giận, bình thường con người cậu ấy cũng rất tốt mà.” Địch Gia Tĩnh nhẹ nhàng an ủi.

“Cậu ấy như thế mà là tuỳ hứng sao! Vốn là không thích sống chung, rất là âm dương quái khí, giống như ban một chúng ta đắc tội gì với cậy ấy vậy, cậu ấy cứ thích chơi chung với bọn con gái bên ban ba kia, vậy sao không xin chuyển lớp đến ban ba đi, hai người các cậu dễ tính nên mới chịu đựng được cậu ấy!”

Địch Gia Tĩnh là tính tình tốt, cho dù bị Lý Thính làm ầm ĩ đến không ngủ được thì cô ấy cũng không làm lớn chuyện lên.

Thế nhưng Thẩm Tinh Nhược đơn giản là đã đeo bịt mắt gắn nút bịt tai, cô lại đi ngủ sớm, một loạt động tĩnh như vậy, cô căn bản là không thể nghe thấy.

Ba người vừa đi vừa nói chuyện thì đã đi tới một cửa hàng điểm tâm gần trường học rất được mọi người yêu thích, trong tiệm đã ngồi chật nghẹt, bà chủ còn đang không ngừng thêm bàn ngoài sân.

Thạch Thấm: “Bà chủ, cháu muốn một phần mì xào thịt nấm, thêm trứng bắc thảo nữa!”

Địch Gia Tĩnh: “Cháu muốn một phần mì xào tam tiên, thêm một cái trứng tráng.”

Bà chủ cẩn thận lấy muôi vớt vớt mì, thuận miệng hỏi: “Đều là mì dẹp phải không?”

“Đúng vậy.”

Thẩm Tinh Nhược là lần đầu tiên đến tiệm này, lúc Thạch Thấm và Địch Gia Tĩnh đã gọi món xong, cô vẫn còn đang nghiên cứu thực đơn nên màu đỏ của cửa hàng.

Hai người gọi xong, cô đã chọn được món, “Cho cháu một phần bún gạo xào thịt viên trứng hấp.”

Còn chưa dứt lời, sau lưng vang lên một giọng nói từ xa vọng lại, “Bà chủ, thịt viên trứng hấp, mì vàng.”

Bà chủ ngẩng đầu, “À, thịt viên trứng hấp chỉ còn một phần, bạn học này đã gọi trước, cậu bạn đẹp trai này gọi món khác nhé, những món khác đều còn đủ.”

Thẩm Tinh Nhược quay đầu, vừa đúng lúc đụng phải ánh mắt của Lục Tinh Diên.

Lục Tinh Diên đã sớm nhận ra bóng lưng của cô, thế nhưng tâm tình không động mà vẫn nhìn chằm chằm vào cô.

Thẩm Tinh Nhược cảm thấy có chút không hiểu, nhìn chằm chằm kiểu này là cô sẽ nhường thịt viên trứng hấp cho hay sao?

Không đời nào, đừng có nằm mơ.

Cô thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn về phía bàn của mình.

Đồ tốt chiếm được từ người khác hình như ăn ngon hơn hẳn, Thẩm Tinh Nhược ăn xong, không nhịn được mà trực tiếp đánh giá, “Tiệm này mùi vị không tệ, về sau bọn mình có thể thường lui tới.”

Lục Tinh Diên ngồi bàn phía sau cô, nhường nhịn mà gọi một tô mì thịt bò, vừa nãy còn ăn rất ngon lành, sau khi nghe Thẩm Tinh Nhược nói câu đó, bỗng nhiên khẩu vị bay đâu mất sạch.

Bởi vì ngày hôm nay phải đổi chỗ ngồi, tất cả mọi người đều đến sớm bất thường, trong lớp học vang lên toàn là âm thanh kéo bàn kéo ghế.

Thẩm Tinh Nhược và Lục Tinh Diên ngồi cùng một bàn, hoàn toàn không có khái niệm cái gì mà không khí giao lưu hữu nghị với bạn mới cùng bàn.

Đúng ra mà nói, cô có thể giao lưu thế nào với người suốt ngày châm chọc nói mình giả tạo, rồi cậu ấy làm sao có thể giao lưu với người muốn đốt nhang trên mộ của cậu cơ chứ?

Làm sao mà nói chuyện đàng hoàng lịch sự với người giả tạo được đây, không lẽ nói đến loại nhang nào được âm tào địa phủ ưa thích?

Cả hai đã chán ghét lẫn nhau đến vậy, không bằng khỏi ai nhìn ai.

Ít ra xung quanh vẫn còn có người quen biết.

Hà Tư Việt đổi chỗ được ngồi trước Thẩm Tinh Nhược, Lý Thừa Phàm đổi chỗ ngồi sát vách tổ của Lục Tinh Diên, ở giữa chỉ cách một lối đi nhỏ.

Sinh hoạt dưới sân xong quay trở về lớp học, tiết đầu tiên là Anh văn, cô giáo Anh văn Miss Chu rất yêu thích không khí lớp học sinh động, khi đứng lớp đặc biệt yêu cầu đặt câu hỏi, cũng đặc biệt ủng hộ việc để các bạn học cùng lớp hỗ trợ giao lưu với nhau làm việc nhóm.

Tiết học diễn ra được một nửa, Miss Chu lại vứt ra cái chủ đề “Idol Worship” để hai người ngồi cùng bàn ghép đôi thảo luận với nhau.

Nói đến việc sùng bái thần tượng mọi người đều có lời muốn nói, trong lớp học nhất thời vô cùng náo nhiệt.

Miss Chu còn xuống đến tận chỗ ngồi để kiểm tra, đi đến bên cạnh bàn của Thẩm Tinh Nhược và Lục Tinh Diên, chỉ thấy hai người tô tô vẽ vẽ trên vở của mình, hoàn toàn không thảo luận gì cả, thế là hỏi: “Hai người các em làm sao không thảo luận?”

Thẩm Tinh Nhược trong mắt toàn là “Em cùng cậu ta có thể thảo luận ra cái rắm” hờ hững, lúc ngẩng đầu nhìn về phía Miss Chu, cô đáp: “Chúng em đã thảo luận tốt rồi ạ.”

Miss Chu không nói thêm gì nữa, nhìn hai người bọn họ một chút, tiếp tục đi lên phía trước.

Sau khi thời gian thảo luận kết thúc, cô liền gọi Lục Tinh Diên, hỏi qua quan điểm thảo luận của hai người.

Thẩm Tinh Nhược đầu cũng không ngẩng lên, chỉ đem vở đẩy lên bàn của Lục Tinh Diên.

“Đã thảo luận tốt” là lời cô nói ra, hiện giờ Lục Tinh Diên bị gọi tên trả lời câu hỏi cô vẫn có nghĩa vụ cung cấp một phần đáp án cho cậu ấy.

Cô cảm thấy cơm đều đã nhai đến nát, đút đến bên miệng rồi, chính bản thân mình đã hết lòng làm nghĩa vụ của bạn cùng bàn.

Thế nhưng vạn lần cũng không nghĩ tới, vị thiếu gia này ngay cả nuốt cơm cũng không nuốt được.

“We had a he … head … Cái này là cái gì?”

“…”

Cái này là ba ba của nhà ngươi.

Miss Chu vô thức liếc qua Thẩm Tinh Nhược.

Thẩm Tinh Nhược vẫn rất bình tĩnh, còn đối mắt với Miss Chu, lại nhìn Lục Tinh Diên một cái.

Có thể là do Thẩm Tinh Nhược để lại ấn tượng quá tốt cho người khác, Miss Chu cứ thế từ cái nhìn vô tội của cô mà hiểu ra “Em cũng không biết, rõ ràng là vừa mới thảo luận tốt, có lẽ cậu ấy bị mất trí nhớ chăng.”

Thế là việc này cũng không truy cứu nữa, cứ thế mà cho qua.

Nói đến kỳ lạ, hai ngày nay sau khi đổi chỗ ngồi xong, Thẩm Tinh Nhược cùng Lục Tinh Diên không biết đã tạo nghiệp chuyện gì, tần suất lên lớp bị gọi tên trả lời câu hỏi cao đến mức làm người ta giận sôi người.

Có lúc là gọi Lục Tinh Diên, có lúc là gọi Thẩm Tinh Nhược, còn có tiết cả hai người đều bị đánh úp cùng một lúc.

Cô giáo Ngữ văn Trương Kiều dạy xong tiết học, tiện đường đi đến văn phòng của Tổ Chính trị, thưởng thức trà của Vương Hữu Phúc.

Trà rót xong, cô hình như nhớ tới chuyện gì mới mẽ bỗng nhiên nói ra: “Này, cô bé mới chuyển đến lớp anh, tên gọi Thẩm Tinh Nhược ấy, rất xinh đẹp nha, ngồi cùng một chỗ với Lục Tinh Diên, nhìn vậy nhưng thật là đẹp mắt.”

Cô nhấp một ngụm trà, còn nói: “Mà tên gọi của hai đứa này lại còn đạc biệt khớp với nhau.”

“Đúng không! Lúc tôi xếp chỗ ngồi không dùng phần mềm ngẫu nhiên gì đâu nhà, lúc đầu Thẩm Tinh Nhược là ngồi phía trước Lục Tinh Diên, ha ha! Tôi nhìn thấy tên hai đứa ở cùng một chỗ thật là đẹp mắt, nên xếp lại ngồi chung.”

Vương Hữu Phúc cầm chén trà lên, giọng điệu còn rất tự đắc.

Vừa đúng lúc Thẩm Tinh Nhược cùng với bạn ngồi cùng tiền nhiệm Nguyễn Văn đến văn phòng chính trị có việc, vừa đi đến trước cửa, chỉ nghe thấy nửa câu sau của Vương Hữu Phúc, cả nửa ngày đều không nói gì.

Chạng vạng tối, ánh mặt trời dần tắt nhuộm mọi thứ trở thành màu vàng nâu, gió đêm thổi tới ấm áp.

Ăn cơm tối xong, Thẩm Tinh Nhược cùng Thạch Thấm và Địch Gia Tĩnh cùng nhau quay về lớp học để tự học buổi tối.

Thứ sáu tuần này là ngày Quốc tế Phụ nữ 8/3, mấy năm gần đây không biết xảy ra chuyện gì, đột nhiên thịnh hành Ngày của các cô gái 7/3, rồi sau đó còn có nhiều ngày khác như là Ngày Nữ thần, Ngày Tiên nữ đủ loại.

Thạch Thấm nghe được tin tức ngầm nói mấy bạn học nam bên ban khác chuẩn bị cho mấy ngày của con gái, trên đường đi nói rất là hưng phấn.

Thẩm Tinh Nhuợc nghe câu được câu không, lúc trở lại lớp học nghỉ ngơi một chút, liền bắt đầu làm bài tập.

Lúc chuông reo báo tự học buổi tối, trước mắt cô bỗng nhiên bị một bóng ma âm u bịt kín.

Lục Tinh Diên quay lại.

Hai ngày nay ngồi cùng bàn với cậu ta, Thẩm Tinh Nhược chưa từng thấy qua cậu ta đến lớp tự học buổi tối, cho nên không khỏi nâng hai mắt lên đánh giá người trước mặt.

Hẳn là cậu vừa mới chơi bóng xong, thái dương còn chảy xuống mồ hôi, vừa mới trở về chỗ ngồi liền dựa lưng vào ghế từng ngụm từng ngụm uống nước.

Mặc dù đổ mồ hôi, nhưng trên người cậu cũng không có mùi gì kỳ quái, ngược lại luôn có mùi bạc hà như có như không phảng phất, mùi hương đó ngửi qua rất sạch sẽ.

Thật ra vóc dáng của cậu nhìn cũng rất tốt, trên người luôn có cảm giác một thiếu niên mạnh mẽ tràn đầy sức sống.

Nếu không thì với tính tình xấu xí tới mức không nói nổi của cậu, hẳn là cũng sẽ không có bạn học nữ nào thèm thích.

Nhìn một lúc có hơi lâu, cho đến khi cô hoàn hồn lại, cô mới phát hiện Lục Tinh Diên đang dùng loại ánh mắt “Nhìn cái gì vậy chưa thấy trai đẹp bao giờ sao muốn xích lại gần một chút nhìn cho kỹ hay không” nhìn lại cô.

Sắc mặt cô ngưng trọng, bình tĩnh thu hồi ánh mắt.

Thật ra Lục Tinh Diên không hề muốn đến cái gì gọi là tự học buổi tối, thế nhưng có người đã mật báo cho cậu, tối nay sẽ có người kiểm tra.

Mặc dù cậu không mấy nhiệt tình với học hành, nhưng cũng rất ít khi kiếm chuyện gia tăng gánh nặng cho lớp.

Buồn bực ngán ngấm lật một trang sách ra, cậu thoáng nhìn thấy khối rubic Lý Thừa Phàm đặt ở góc bàn, thuận tay cầm lên.

Lý Thừa Phàm đang xem truyện tranh, cũng không để ý xung quanh.

Mười phút sau, Thẩm Tinh Nhược làm xong một bài, trong lúc lơ đãng ánh mắt lại liếc nhìn Lục Tinh Diên, đột nhiên dừng lại.

Bộ dáng Lục Tinh Diên hờ hững xoay xoay khối rubic chợt nhìn có điểm giống cao thủ ẩn thân thâm tàng bất lộ, thế nhưng cẩn thận nhìn thêm mười giây đồng hồ sẽ phát hiện được ngay – cậu cái quỷ gì cũng không hiểu.

Thái độ Lục Tinh Diên biểu hiện hoàn toàn giống giống nãy, “Nhìn cái gì vậy.”

“…”

“Tôi nhìn khối rubic.”

Tôi nhìn, khối rubic.

Lục Tinh Diên dừng lại động tác trên tay, hướng về phía chân ghế của Lý Thừa Phàm đá đá.

Lý Thừa Phàm giật mình, xem chút nữa tưởng là bị Vương Hữu Phúc bắt được, “Con mẹ nó mày làm tao sợ muốn chết mày …”

Lục Tinh Diên lười nói nhảm với cậu ta, chỉ lắc lắc khối rubic hỏi, “Của mày hả?”

“Không phải nha, tao có điên mới chơi mấy cái này …” Cậu hạ giọng nói, “Mượn của nhỏ ngồi cùng bàn, cái này không phải là tìm cơ hội nói chuyện sao, cậu ấy cũng rất tốt, tao nói muốn chơi một chút cậu ấy liền trực tiếp đưa tao mượn…”

Lục Tinh Diên cũng không nói chuyện, lại đạp chân ghế của cậu ta một cái, sau đó đem khối rubic ném cho Thẩm Tinh Nhược.

Trước đây Thẩm Tinh Nhược có học dương cầm, sau một thời gian thì hoạt động ngón tay như một thói quen, về sau không học nữa, lúc cô viết chữ mỏi tay thì sẽ xoay xoay khối rubic chơi một chút, thư giãn đốt ngón tay một tí.

Cô mới cầm lấy khối rubic từ trên bàn lên, gáim thị trực bạn Từ An Mạnh chắp tay sau lưng, sắc mặt âm u xuất hiện ở cửa phòng học.

Sự tích cực phẩm của Từ An Mạnh không ít, học sinh thường ở sau lưng chọc ngoáy ông ta, lại bởi vì ông ta có cái đầu trọc, có người liền đặt biệt danh cho ông, gọi là “Mạnh đầu trọc.”

Mạnh đầu trọc trực tiếp đi qua, đi đến trước bàn của Lục Tinh Diên và Thẩm Tinh Nhược, lớn tiếng dạy dỗ: “Tôi đứng bên ngoài nhìn chằm chằm hai em! Chơi trọn vẹn mười phút đồng hồ! Bây giờ vẫn còn đang chơi! Hai em ngược lại là chơi rất nhập tâm nha!”

Thật ra lúc ông nhìn vào bên tron chỉ thấy Lục Tinh Diên đang chơi, thế nhưng lúc ông đi một vòng quay lại ban một, khối rubic đã nằm trong tay Thẩm Tinh Nhược, ông liền đem Thẩm Tinh Nhược tính sổ luôn một lượt.

Mạnh đầu trọc là thầy giáo Ban tự nhiên dạy Toán học, dạy mấy ban kia cũng đều là ban thí nghiệm, đối với Ban xã hội thì có chút thiên vị khinh thường, “Chơi thì cũng thôi đi, tôi nhìn từ bên ngoài thưởng thức mười phút đồng hồ cũng không thấy các em xoay ra được đoá hoa, có bản lĩnh thì xoay được ra sáu mặt thì tôi cũng không nói gì nữa!”

Trước kia Lục Tinh Diên có khúc mắc với ông, thêm chuyện này đến cả lông mày cũng không nhăn lại, trực tiếp đứng lên, “Chuyện này không liên quan đến bạn ấy.”

Cậu rất cao, rất tuỳ tiện đứng lên như vậy, Thẩm Tinh Nhược liền bị cậu ta che chở sau lưng.

“Chuyện không liên quan đến bạn ấy, lúc nãy bạn…”

Lời còn chưa dứt, Thẩm Tinh Nhược đột nhiên đem khối rubic để lên trên bàn, cũng đứng lên, “Thưa thầy, xoay xong rồi.”

Mạnh đầu trọc vô thức nhìn xem, chỉ thấy được khối rubic vừa nãy màu mè còn loạn xì ngầu, lúc này sáu mặt đã hồi phục nguyên dạng, yên tĩnh nằm ở trên bàn.

Tác giả có lời muốn nói:

Không biết vì cái gì mà tôi lại thích khối rubic đến như vậy! Phải gọi Chu Tiểu Dạng đến PK với Bạch Khổng Tước một chút mới được!

– Hết Chương 8-

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN