Long Ngạo Chiến Thần - Chương 47: Bách chiến bảng tấn cấp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
72


Long Ngạo Chiến Thần


Chương 47: Bách chiến bảng tấn cấp


“Long huynh, còn một việc, trước ngươi luyện chế ra Mỹ Nhan Đan đã làm cho Đan Minh cực kỳ không hài lòng, cho nên ngươi phải cẩn thận Đan Minh gây khó dễ.”

“Ta biết rồi.”

Long Ngạo cùng Liễu Mộc nói chuyện một lúc rồi đứng dậy rời đi. 

Phía sau ao hoa sen cách đó không xa, một nơi cực kỳ bí mật, Liễu Cơ lạnh nhạt nhìn thân ảnh dần dần biến mất, trên mặt đầy vẻ tàn độc.

“Hừ, ta sẽ cho ngươi biết trêu chọc vào ta có hậu quả gì.”

Thì ra lúc Long Ngạo mới đi vào phủ thành chủ, Liễu Cơ liền nhận được tin tức, đồng thời đem tin tức phát tán ra ngoài, người thông báo đầu tiên chính là đối thủ một mất một còn của Long Ngạo, Diệp Hạo. 

Rời khỏi phủ thành chủ, Long Ngạo cũng không có nghênh ngang xuất hiện ở Lôi Vân Thành, mà cải trang một chút rồi tìm một nhà trọ không lớn không nhỏ tạm thời ở lại.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra.

Sáng sớm ngày thứ hai. 

Sau một đêm tu luyện, Long Ngạo hung hăng duỗi cái lưng đầy mệt mỏi. Vừa mới bước ra khỏi nhà trọ, liền thấy cách đó không xa có sáu bảy người đi tới, mấy người trong đó cũng được xem như bằng hữu cũ, cũng coi là thân thích, chính là Mộc gia Mộc Phong, Mộc Vĩnh, Mộc Nhất Hàng, Mộc Nhất Hạo, Mộc Dịch Ngôn, về phần còn hai người thanh niên, gương mặt đầy vẻ lạnh lùng, trên người tỏa ra khí tức cường đại Tiên Thiên.

Mộc Hà? Mộc Quý?

Mặc dù chưa từng gặp qua hai vị thiên tài trẻ tuổi của Mộc gia, nhưng Long Ngạo vẫn nhận ra thân phận của hai người, xem ra là đến gây phiền phức. 

“Thật sự là không nghĩ ra, phế vật cũng có thể trở mình. Long Ngạo, ngươi khá lắm.”

“Miệng đầy phân chó.”

“Phế vật, ngươi dám nói chuyện với đại ca như vậy hả?” 

“Sao lại không dám? Người sỉ nhục người khác chắc chắn sẽ bị nhục thôi.”

“Người sỉ nhục người khác chắc chắn sẽ bị nhục thôi? Tốt, đã như vậy, bây giờ ta cùng ngươi công bằng đánh một trận. Nếu ngươi thắng, từ nay về sau chỉ cần ta nhìn thấy ngươi liền đi đường vòng, như thế nào?”

Long Ngạo biết nếu mình không nhận lời đám người trước mặt sẽ không từ bỏ ý đồ. Đã như vậy thì liền đánh một trận. 

“Tốt, ta nhận lời. Chỉ là ngươi không phải là đối thủ của ta, hai người các ngươi cùng lên đi.”

“Ha ha, ngươi muốn cùng lúc khiêu chiến đại ca với nhị ca?” – Nghe được Long Ngạo nói như vậy, tất cả mọi người không kiêng nể gì mà bật cười chế nhạo, giống như nghe được chuyện tình buồn cười nhất trên đời.

Mộc Hà cùng Mộc Quý phất tay, hai người cũng không có giễu cợt chút nào, dù sao đối phương cũng có thể giết chết Long Ngọc Lang cùng Diệp Cô Thành, nếu như không có chân tài thực học(*) thì làm sao có thể. 

Tất cả mọi người đều tản ra bốn phía, trên bãi đất trống cũng chỉ còn lại có ba người Long Ngạo, Mộc Hà, Mộc Quý.

Hai người Mộc Hà và Mộc Quý là thiên tài mạnh nhất của Mộc gia, đương nhiên biết thực lực của đối phương cũng không đơn giản. Thực lực Mộc Quý có lẽ không bằng Long Ngọc Lang, nhưng thực lực của Mộc Hà lại vượt xa Long Ngọc Lang, thậm chí áp đảo phía trên Diệp Cô Thành.

Trong thế hệ trẻ tuổi của Lôi Vân Thành, tổng cộng có hai người tiến vào Bách Chiến Bảng, Mộc Hà là một người trong đó, đứng ở thứ hạng chín mươi lăm trên Bách Chiến Bảng, cao hơn Diệp Cô Thành một thứ hạng. 

Cũng bởi vì vậy, Mộc Hà mới tràn đầy lòng tin để khiêu chiến Long Ngạo, hắn muốn nói cho tất cả mọi người biết, thứ hạng chín mươi lăm trên Bách Chiến Bảng so với thứ hạng chín mươi sáu thì mạnh mẽ hơn nhiều.

“Ra tay.”

Mộc Hà và Mộc Quý ra tay cùng lúc, trái phải cùng tấn công. Mà Long Ngạo cũng không có sử dụng thực lực của Nhất Tuyến Thiên, dùng thực lực của Bách Tán Thiên đối phó với hai người cũng đã dư dả. 

Dường như ba người đều ăn ý không sử dụng binh khí. Trong nháy mắt, ba người đại chiến, ngươi tới ta đi, đã đánh được hơn mười hiệp, bất phân thắng bại.

Vừa ra tay, người trong nghề nhìn đã biết.

Mộc gia đứng xung quanh giễu cợt, cho tới giờ phút này, từng người từng người sững sờ tại chỗ, tất cả mọi người mới phát hiện, tên phế vật của Long gia lại mạnh mẽ đến như vậy, có thể đánh cùng đại ca và nhị ca một trận bất phân thắng bại. 

Mộc Hà và Mộc Quý càng đánh càng ngạc nhiên, đối phương không hổ là người đã giết chết Diệp Cô Thành, vẫn là có chút lực lực. Vì vậy, Mộc Hà và Mộc Quý cũng không chút nương tay, chiêu sau mạnh hơn chiêu trước.

Thực ra với thực lực của Mộc Hà, lấy hai đánh một đã coi như không biết xấu hổ. Dù sao hắn cũng là nhân vật có thứ hạng chín mươi lăm trên Bách Chiến Bảng, chỉ là Mộc Hà biết mình không thể thua nên mới cùng Nhị đệ ra tay.

Thiên Huyền Chỉ, từ khi tu vi Long Ngạo đột phá cảnh giới Nhất Tuyến Thiên đến nay, hắn đã có thể sử dụng Thiên Huyền Thất Biến. Cùng lúc hắn đánh ra bảy đòn Thiên Huyền Chỉ, chỉ lực mạnh mẽ xuyên qua không gian, chính xác đánh trúng vai phải của Mộc Quý. 

Long Ngạo cũng không ra tay quá nặng, nhưng vì tốc chiến tốc thắng(*), lực lượng của một chỉ này rất mạnh, “bịch”, cơ thể Mộc Quý bay ngược lại, được những người khác đón lấy, nhưng Mộc Quý đã mất đi khả năng tấn công, chỉ có thể không cam lòng cố gắng chịu đựng cảm giác đau đớn từ trên vai truyền đến.

Nhìn thấy Nhị đệ bị đánh bại, Mộc Quý sao vậy? Mộc Hà giật mình, không dám tiếp tục do dự, hắn liền sử dụng võ kỹ Tiên Thiên, chỉ là Long Ngạo đã ra tay trước một bước, hai tay đã thi triển Hoàng Tuyền Cửu Liên Kích, đột nhiên đánh ra.

Tốc độ Long Ngạo quá nhanh, Mộc Hà chỉ mới nhìn thấy quyền ảnh thì bản thân đã bị đánh bại, nếu không phải đối phương thủ hạ lưu tình, bản thân chỉ sợ đã bị một quyền đánh chết. 

Cho dù trong lòng Mộc Hà không chút tình nguyện, nhưng hắn vẫn thừa nhận: “Ta thua. Từ giờ trở đi, ngươi chính là người có thứ hạng chín mươi lăm trên Bách Chiến Bảng.”

Long Ngạo đánh bại Mộc Hà, thành công tăng lên một thứ hạng, từ thứ hạng chín mươi sáu tăng lên thành thứ hạng chín mươi lăm. Mà Mộc Hà liền từ thứ hạng chín mươi lăm Bách Chiến Bảng xuống thành thứ hạng chín mươi sáu.

“Ngươi có thiên phú như vậy lại không nỗ lực tu luyện, sợ cả đời này khó có được tiến bộ, hi vọng ngươi có thể không ngừng cố gắng.” – Long Ngạo mở miệng nhắc nhở. Mặc dù hắn không thích đám người trước mặt nhưng dù thế nào mấy người này cũng là thân thích của hắn, coi như nể mặt mẫu thân. 

Nghe được những lời này, thân thể Mộc Hà đột nhiên run lên, dường như đã hiểu ra, hắn cúi người hành lễ, nói: “Đa tạ đã chỉ điểm, nếu như này sau ta có thành tựu chắc chắn sẽ bái tạ ân tình ngày hôm nay.”

Nhìn mấy người Mộc Hà rời đi, Long Ngạo gật đầu khen ngợi, tuy mất bò mới lo làm chuồng nhưng cũng chưa muộn. Nếu Mộc Hà có thể nỗ lực tu luyện, bằng vào thiên phú cường đại của hắn, thành tựu sau này khó có thể đoán trước.

Long Ngạo bất đắc dĩ lắc đầu, mơ hồ tăng lên một thứ hạng, từ thứ hạng chín mươi sáu Bách Chiến Bảng thành thứ hạng chín mươi lăm thật giống từ trên trời rơi xuống. 

“Lục cấp Long gia.” – Nhìn về phía lục cấp Long gia ở xa xa, trên mặt Long Ngạo đầy vẻ kiêng dè cùng lo lắng. Lần này tiến vào Lôi Vân Thành, trong thời gian ngắn không rời khỏi nguyên nhân cũng là vì lục cấp Long gia.

Có ngũ cấp Long gia và hoàng thất Tinh Vân Thành cùng ra mặt, tạm thời không cần sợ Lưu Vân Tông. Nhưng lục cấp Long gia lại khác, bản thân giết chết Long Ngọc Lang, Long Ngạn Thành khẳng định sẽ hận mình tới tận xương tủy, có trời mới biết Long Ngạn Thành và Lục cấp Long gia có đối phó với gia tộc mình hay không. Một khi ra tay, gia tộc chỉ có thể bị diệt tộc, có thể nói là không hề có chút sức chống cự.

Vì vậy, Long Ngạo muốn giải hoàn toàn chuyện ân oán giữa mình và Lục cấp Long gia rồi mới có thể yên tâm rời đi. 

***

(*) Chân tài thực học: Thực lực chân chính.

(*) Tốc chiến tốc thắng: Đánh nhanh thắng nhanh. 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN