Mỗi Ngày Đi Ngủ Đều Xuất Hồn
Chương 8: Giải thưởng anh hùng
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mễ Lạp đợi trong buồng WC, cẩn thận chú ý động tĩnh bên ngoài, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng bước chân đi tới đi lui và tiếng nước chảy róc rách.
Ba phút sau, Mễ Lạp xác định mình đang ở trong nhà vệ sinh nam, bởi vì bên ngoài có bồn tiểu, đàn ông đi tiểu sẽ không vào buồng. Xác suất bị sử dụng của cô giảm xuống, nhưng chuyện bi kịch chính là một khi có người đi vào thì chắc chắn là đàn ông, cô phải đối mặt với nửa thân dưới không miêu tả nổi của một người đàn ông!
Mễ Lạp thấy mình không thể ngồi chờ “rắm”, bèn xuất hết sức lực từ thuở hồng hoang tới giờ, muốn di chuyển lên trên những vật khác.
Lăn qua lăn lại bốn năm phút, cảm thấy ý thức thật sự đã xuất hiện biến đổi nhỏ, lòng cô mừng khấp khởi, tiếp tục cố gắng, cuối cùng trước khi kiệt sức, cô đã di chuyển thành công.
*Yeah!* Mễ Lạp mừng đến chảy nước mắt. Nhưng một giây tiếp theo, thực tế tàn khốc đã đưa cô trở lại mặt đất. Cô bi thương phát hiện, bản thân mình cố gắng hết sức, cũng chỉ để đi từ cuộn giấy vệ sinh ở buồng này sang cuộn giấy vệ sinh ở buồng khác.
“Có thể đừng làm tôi hố như vậy được không?!* Mễ Lạp gào khóc bi thảm.
Càng hãm hơn là ngay lúc này bỗng có một người đàn ông bước vào buồng vệ sinh cô đang ở, kéo dây nịt, chuẩn bị ngồi xuống bồn cầu.
*No no no no!* Nội tâm Mễ Lạp tan vỡ, trong tâm trạng xúc động, ý thức rời đi lần thứ hai, lại trở về cuộn giấy ở buồng lúc đầu. Tuy vẫn là giấy vệ sinh, nhưng dầu gì cũng không phải nhìn shit trực diện.
Đây là lần đầu tiên cô bức thiết muốn trở về như vậy, nhưng cô không thể kiểm soát thời điểm mà mình rời đi, chỉ có thể cầu nguyện trước khi đi có thể tự cứu lấy mình.
Đang lúc ngay bờ vực khủng hoảng, nắp gỗ của ngăn giấy đột nhiên bị đẩy ra, toàn thân Mễ Lạp căng ra, khăn giấy lăn một vòng, cạ vào ống giấy, làm cô hự khẽ một tiếng.
Động tác của người đó hơi ngừng lại, nhìn ống giấy một lúc, sau đó lại tiếp tục cởi dây nịt. Ngón tay thon dài lướt qua khoá kim loại, vừa nhàn nhã vừa mạnh mẽ. Hai chân thẳng tắp, vững như cây tùng, dáng người cao ngất.
*Lão Bạch!!!* Mễ Lạp thấy rõ người ấy, kích động đến mức không kiềm chế được.
Tích Bạch Thần mới chuẩn bị cởi quần đã nghe thấy giọng của cô, động tác lập tức cứng lại.
“Cô… là biến thái à?” Tích Bạch Thần kéo chặt quần lại, buộc dây nịt.
*Tôi không phải!* Mễ Lạp vô cùng oan ức, *Anh nghĩ rằng tôi bằng lòng biến thành giấy vệ sinh để lau mông cho anh à?*
Tích Bạch Thần mím môi, xoay người chuẩn bị đi ra.
*Lão Bạch! Anh đừng bỏ tôi lại!!!* Tờ khăn giấy cố rướn ra khỏi ống, vội quấn lấy cổ tay của Tích Bạch Thần, hết vòng này tới vòng khác, mới mấy giây đã quấn tay anh ta to như cái bánh bao.
Tích Bạch Thần cố dằn cảm giác muốn xé đống khăn giấy này xuống, anh ngoảnh mặt lại, trừng mắt liếc cô.
*Lão Bạch ~~ đem tôi đi đi, tôi vừa mềm này, vừa trắng vừa mịn này, ngoài việc lau mông, tôi còn có thể lau miệng lau tay lau bàn nữa, công dụng vô cùng nhiều.* Mễ Lạp dốc hết tâm trí để tự quảng cáo cho bản thân.
Mặc dù Tích Bạch Thần không quan tâm tới ánh mắt của người khác, nhưng ăn cắp giấy vệ sinh công cộng là một chuyện vừa thiếu đẳng cấp vừa low, thật sự anh không làm được.
Đấu tranh hồi lâu, cuối cùng Tích Bạch Thần vẫn không nhẫn tâm bỏ mặc cô.
Lấy hết giấy vệ sinh ra khỏi cuộn rồi quấn lại lần nữa, Tích Bạch Thần mặt ủ mày chau bước ra khỏi buồng vệ sinh, trong ánh nhìn khó diễn tả của người khác, tìm được một dì dọn vệ sinh, tha thiết nói: “Dì ơi, cháu có thể dùng 10 đồng để mua cuộn giấy này không? Cháu có việc cần dùng gấp?”
Dì dọn vệ sinh hơi sửng sốt, ngập ngừng nói: “Thật ra là được, nhưng mà…” 10 đồng có thể mua tới mấy cuộn giấy, tại sao lại muốn mua một cái ở WC công cộng?
Tích Bạch Thần không đợi bà đặt câu hỏi, ngay lập tức đã nhét 10 đồng vào tay bà, sau đó cầm giấy vệ sinh bước vội ra ngoài.
Sau khi rời khỏi WC, Mễ Lạp mới biết hoá ra chỗ này là một trạm xăng, Tích Bạch Thần đúng lúc đi ngang qua, đúng lúc cần giải quyết vấn đề sinh lí, còn đúng lúc vào đúng buồng vệ sinh mà cô ở.
Mễ Lạp phát hiện giữa bọn họ có một mối liên kết không bình thường, bất cứ chỗ nào hay lúc nào, dù cô biến thành thứ gì cũng sẽ gặp được anh ta.
*Anh đang đi đâu vậy?* Mệ Lạp vừa giúp anh ta lau xe vừa nói.
“Về nhà.” Tích Bạch định hút thuốc, nhưng phát hiện gói thuốc đã trống trơn, nên đành thôi.
*Khoan về vội đã, chúng ta đi ăn trước đi, lần này phải tới một nhà hàng cao cấp chân chính.* Mễ Lạp rất muốn cải thiện thói quen ăn uống của anh ta.
“Tôi không thích ăn bên ngoài.” Tích Bạch Thần đưa mắt nhìn cô một cái, “Cô có thời gian thì gửi thêm đồ ăn cho tôi đi.”
*A, được chứ, thỏ ngọc nhỏ tôi làm có ngon không?*
“Ừm, tạm được.” Anh cảm thấy giữa môi và răng dường như vẫn còn một mùi thơm dịu nhẹ.
*Được, có thời gian tôi sẽ gửi cho anh.* Đúng lúc cô cũng muốn biết việc chuyển đồ của hai thế giới liên kết với nhau như thế nào.
“Tôi đi mua gói thuốc.” Tích Bạch Thần đỗ xe ven đường, mới dặn một tiếng đã chuẩn bị bước xuống xe.
*Khoan đã, mang tôi theo với!* Mễ Lạp chợt nhìn thấy một đại lí vé số bên cạnh cửa hàng tiện lợi, suy nghĩ chợt lóe, đột nhiên muốn xúi anh ta mua vé số.
“Mang cô ra ngoài làm gì?” Tích Bạch Thần không bị lay chuyển, nhưng mới đẩy cửa ra, cánh tay đã bị khăn giấy quấn chặt lấy.
*Không mang tôi theo cũng được, miễn là anh đáp ứng một yêu cầu của tôi.*
“Yêu cầu gì?” Tích Bạch Thần nghiêng đầu nhìn cô.
*Mua vé số.* Mễ Lạp nghiêm túc nói, *Số 05 08 10 12 14 19+16*
“Vô vị.” Tích Bạch Thần kéo từng lớp giấy quấn trên cổ tay ra, ném trả lại cho Mễ Lạp.
Xuống xe, anh tới cửa hàng tiện lợi mua thuốc lá, sau khi ra ngoài, liếc thấy đại lí vé số bên cạnh, anh do dự hai giây, cuối cùng vẫn đi mua một tờ vé số, sao ra năm bảng để chẵn 10 nhân dân tệ.
“Vé số của cô này.” Tích Bạch Thần nhét vé số vào ống tròn của cuộn khăn giấy.
*Cảm ơn Lão Bạch ~~* Mễ Lạp mừng khấp khởi cuốn lấy tấm vé số đó, khăn giấy tung bay.
Tích Bạch Thần nghĩ thầm: Coi như đây là quà đáp lễ cho con thỏ ngọc trắng đi…
Lúc Mễ Lạp tỉnh lại đã là chiều hôm sau, lần này ngủ gần hai mươi tiếng, ngay cả đồng hồ báo thức cũng không gọi cô dậy được.
Tại sao lại có sự khác biệt như vậy? Hình như trước và sau khi ngủ không có điều gì đặc biệt xảy ra cả. Khoan đã, không hẳn vậy, đợt xuyên qua này của cô xuất hiện một lần “sực tỉnh” trung gian, sau đó nhảy trực tiếp từ bao bì chuyển phát nhanh sang một cuộn giấy vệ sinh. Đây là một tình huống chưa từng xảy ra trước đây.
Chẳng lẽ vì đợt chuyển phát nhanh?
Nghĩ đến đây, Mễ Lạp lập tức chạy vào phòng bếp, chuẩn bị tốt nguyên liệu nấu ăn, sau đó đem tới trước thiết bị livestream, vừa chuẩn bị bữa tối cho mình vừa tiến hành livestream nấu ăn.
“Tối nay mình sẽ làm một phần thịt sợi sốt sen, một phần cà tím ô long, một phần Tứ Bảo xào chay, một phần canh bí đao tôm, và món tráng miệng ngọt sau bữa ăn là bánh sô cô la cuộn dâu tây.”
Sau khi nghe Mễ Lạp giới thiệu, khung livestream lập tức truyền đến tiếng kêu ai oán cũng những kẻ háu ăn.
*Mới nghe thấy tên món ăn đã đói rồi.*
*Nhìn đồ ăn vừa đẹp vừa ngon nhà người ta, có ăn 20 miếng bánh takeaway cũng thấy thật nhạt nhẽo.*
*Tiểu Mễ, một mình cô ăn nhiều như vậy à?*
“Không ăn hết cũng không sao, tôi có thể chia cho hàng xóm.” Mễ Lạp làm hai việc cùng lúc, hàng động không bị ảnh hưởng, thủ pháp sơ chế nguyên liệu rất linh hoạt và khéo léo, trông vô cùng đẹp.
*Tôi thật sự muốn làm hàng xóm của Tiểu Mễ!*
*Tiểu Mễ sống chỗ nào, tôi sẽ lập tức tới gần nhà bạn mua một căn!*
*Lập nhóm đi chung nào.*
*A a a, dáng vẻ lúc nấu ăn của Tiểu Mễ thật đẹp, quỳ lạy 3600.*
Trong lúc tương tác, Mễ Lạp đã chuẩn bị xong cơm, thịt sợi sốt sen ngon tuyệt, cà tìm ô long the the, Tứ Bảo xào chay thơm ngát, canh bí đao tôm tươi ngon, còn thêm một đĩa bánh sô cô la cuộn dâu tây tinh tế.
Mặc dù không ngửi được mùi thơm của thức ăn trên màn hình, nhưng chỉ nhìn màu sắc của món ăn đã khiến miệng người ta chảy nước miếng, mắt ánh lên vẻ thèm thuồng.
Mễ Lạp chia thức ăn thành vài phần, để cho mình một phần, còn những phần khác đều dành tặng người khác. Bình thường cô cũng hay làm như vậy, hàng xóm ai cũng đã quen, thỉnh thoảng cũng tặng lại cô một ít hoa quả và điểm tâm để đáp lễ, mối quan hệ giữa mọi người trong khu phố rất hài hòa.
Trong tràng tiếng tấm tắc và hú hét, Mễ Lạp mãn nguyện dùng hết bữa cơm của mình, sau đó đóng gói một phần bánh sô cô la cuộn dâu thật cẩn thận, ngày mai sẽ gửi chuyển phát nhanh.
Buổi tối hôm gửi chuyển phát nhanh xong, Mễ Lạp lại ngủ mười mấy tiếng, thẳng đến trưa hôm sau. Trong mơ hình như xuyên qua một lần, nhưng ý thức không rõ ràng lắm, hoàn toàn không nhớ chuyện gì đã xảy ra.
Chiều hơn 3 giờ, Mễ Lạp lại chìm vào giấc ngủ. Ngay lúc ý thức “sực tỉnh”, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là gương mặt đẹp trai của Tích Bạch Thần, cách cô chưa tới một ngón tay.
*Anh nhìn tôi chằm chằm làm gì?* Mễ Lạp lên tiếng hỏi.
Ngón tay của Tích Bạch Thần run lên một cái, kéo dãn khoảng cách ra một chút, bình thản nói: “Cô tới rồi à.”
Đối với sự xuất quỷ nhập thần của cô, về cơ bản, bây giờ Tích Bạch Thần đã có thể đạt tới cảnh giới mà dù núi Thái Sơn có sụp trước mặt cũng không mảy may biến sắc.
*Đúng đó, tôi lại tới nữa rồi.* Mễ Lạp kiểm tra tình huống bây giờ một chút, phát hiện mình đã biến thành một tờ vé số, là cái mà cô bảo Tích Bạch Thần mua.
*Tới giờ xổ số chưa? Tôi có trúng không?*
“Chưa xem” Tích Bạch Thần đặt tờ vé số lên bàn, rút một tờ khăn giấy lau tay.
*Anh xem chút đi, biết đâu trúng thì sao?*
Tích Bạch Thần lấy điện thoại di động ra, xem số mở thưởng hiện tại, anh nhìn vé số, sau đó lại nhìn điện thoại, nhìn qua nhìn lại mấy lần, biểu cảm dần trở nên có chút kì lạ.
*Sao hả?*
“Trúng rồi.” Giọng Tích Bạch Thần vô cùng bình tĩnh, “170 triệu.”
*Trúng thật à?* Mễ Lạp kinh ngạc vô cùng, *Anh mới nói trúng bao nhiêu???*
“170 triệu.”
*Sao lại nhiều như vậy!* Mễ Lạp nhớ tấm vé số của Tiểu Vũ chỉ trúng hơn 30 triệu, điều càng khiến cô ngạc nhiên hơn chính là số trúng thưởng ở thế giới kia, cũng chính là số có thể trúng thưởng ở thế giới này. 170 triệu, đột nhiên có cảm giác cơ thể mình nặng như núi Thái Sơn, đắt giá không tả nổi!
“Tôi sao ra năm bảng.” Tích Bạch Thần giải thích hời hợt.
*Năm bảng!* Lúc mua thì đại ca tỏ vẻ không tình nguyện, kết quả là không nói không rằng mua năm bảng! Người đàn ông này đúng là đồ hay mắc cỡ!
Thật ra là, Tích Bạch Thần chỉ muốn mua cho chẵn, không muốn cầm tiền lẻ mà thôi.
Đối mặt với khối tài sản ngoài ý muốn hơn một trăm triệu, trong lòng Tích Bạch Thần lại chẳng mảy may dao động, chỉ hỏi: “Tờ vé số này là do cô mua, tiền thưởng cũng là của cô, cô định sử dụng như thế nào?”
“Đương nhiên là sống phóng túng rồi!* Mễ Lạp không chút do dự, đáp, *Anh hãy giúp tôi hoàn thành ý nguyện này, hãy thực hiện yêu cầu của tôi, sử dụng số tiền này thật tốt!*
Tích Bạch không đồng ý cũng không từ chối. Nếu quá rắc rối, chắc chắn anh ta sẽ không nghe theo lời cô.
*Sao anh chẳng có chút phấn khởi nào thế?*
“Tôi không thiếu tiền.”
*Ha ha.* Đừng tưởng cô không biết trong thẻ ngân hàng của anh ta còn bao nhiêu tiền. Đối với người bình thường, mấy triệu quả thật đã đủ xài, nhưng anh ta đã xài mấy chục triệu, lấy gì để nói là mình không thiếu tiền?
*Mấy chuyện này nói sau đi, anh đi nhận thưởng trước đi đã!* Mễ Lạp thúc giục.
“Mai đi.” Tích Bạch Thần mở laptop, chuẩn bị gõ chữ.
*Sao lại ngày mai?* Trúng được giải lớn như vậy, không mau đi đổi thưởng mà còn tâm trạng ngồi ở nhà gõ chữ à!
Tích Bạch Thần nhìn cô bằng nửa con mắt, không nói gì.
Mễ Lạp thấy anh ta bất động như núi, quả thật không có cách nào lay chuyển, chỉ có thể dặn đi dặn lại là ngày mai phải nhớ đi đổi vé số.
Ngồi kế bên chờ anh ta gõ chữ 2 tiếng, Mễ Lạp bị hút ra khỏi tấm vé số, trở về bản thể.
Nhận thức được sự ra đi của cô, Tích Bạch Thần cầm vé số lên, cẩn thẩn vuốt thẳng ra. Nếu mà có thể, thật ra anh không muốn cầm nó đi đổi tiền, bởi vì cô từng tồn tại trong đó. Hễ là vật gì bị cô nhập vào, anh đều muốn giữ lại…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!