Mau Xuyên: Cứu Vớt Nữ Phụ Xinh Đẹp - Chương 26: Thiên kim tiểu thư bị tài tử vứt bỏ (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
146


Mau Xuyên: Cứu Vớt Nữ Phụ Xinh Đẹp


Chương 26: Thiên kim tiểu thư bị tài tử vứt bỏ (1)


(1)

Vu Yên tỉnh lại, đầu óc đau đớn, cả người ngả ngả nghiêng nghiêng, cảm giác thân mình hòa toàn mất cân bằng, không thể trụ vững.

Chờ cô chậm rãi mở mắt ra, lọt vào tầm mắt là một cái thùng xe lịch sự tao nhã, bên ngoài còn có tiếng đánh xa của mã phu, thỉnh thoảng còn có tiếng chim chóc kêu.

Hệ thống: “Thế giới này tương đối đặc thù có trọng sinh giả tồn tại, ở thế giới này, cô cần hoàn thành nhiệm vụ, đồng thời tìm được nhân vật trọng sinh, ngăn cản đối phương thay đổi hướng đi của thế giới.”

Xoa xoa cái đầu còn choáng váng, Vu Yên cảm thấy thật mệt tâm.

Vu Yên: “Thay đổi hướng đi của thế giới?”

Hệ thống: “Thay đổi triều đại, thiên hạ đại loạn.”

Vu Yên: “……”

Vừa nghe hệ thống này dặn dò cô liền mạc danh cảm giác trọng sinh giả kia không phải người bình thường, càng đáng sợ chính là lấy thân phận nguyên chủ, làm sao ngăn cản hết thảy?

Đây là một cái chuyện xưa cẩu huyết ác tục, nguyên chủ vốn là con gái của quan tri huyện, diện mạo tuyệt mỹ danh chấn Tô Châu, không thiếu công tử vương đệ đến cửa cầu hôn, nhưng nguyên chủ cố tình lại coi trọng một tú tài nhà nghèo.

Nàng thưởng thức chính là tài hoa của tú tài nghèo kia, bất quá, người nọ thật sự có tài hoa, nhưng lại là một tên lòng muông dạ thú. Nguyên chủ bán đi toàn bộ đồ trang sức nàng sở hữu cho hắn thượng kinh đi thi, nhưng đối phương lại leo lên cành cao là nữ nhi Thừa tướng, đâu còn thèm đếm xỉa đến nguyên chủ.

Mà nguyên chủ vẫn luôn chờ tú tài trở về, thẳng đến khi kinh thành tổng tuyển cử, nữ nhi của các quan viên phù hợp với điều kiện tuyển tú đều được đưa đi, nguyên chủ vào kinh thành mới phát hiện đối phương đã cưới thiên kim Thừa tướng, nàng thương tâm muốn chết, hẹn gặp đối phương muốn hắn cho nàng một đáp án, kết quả bị lừa đưa đến một ngôi miếu hoang giết chết.

Tiếp thu xong kí ức của nguyên chủ, Vu Yên hận không thể đem tra nam kia băm thây vạn đoạn, mà tình tiết hiện tại đang ở lúc nguyên chủ đến kinh thành tham gia tuyển tú, nghĩ đến nhiệm vụ vừa được hệ thống thông báo, cô có cảm giác người trọng sinh kia thân phận là một đại lão, muốn một tú nữ nho nhỏ như cô ngăn cản người ta người ta như thế nào?

Đau đầu muốn chết, xe ngựa chợt dừng lại, cô thiếu chút nữa đụng đầu vào vách xe, bên ngoài lại truyền đến giọng nói của nha hoàn Tiểu Lâm, “Tiểu thư, phía trước…… Giống như có người đang đánh nhau!”

Dứt lời, Vu Yên lập tức vén màn xe lên, chỉ thấy phía trước bìa rừng lập loè vài đạo thân ảnh, chớp nhoáng như một ngọn gió, không bao lâu bóng người phía trước lại toàn biến mất.

“Đi xem.” Cô nhẹ giọng nói.

Đây là con đường gần nhất để đi vào kinh thành, không đi đường này, đường vòng thì còn một đoạn xa nữa.

Dứt lời, xa phu mới cho xe ngựa đến gần, bên ngoài một mảnh yên tĩnh, thẳng đến khi xe ngựa chậm rãi ngừng lại, bên ngoài Tiểu Lâm lại sợ hãi kêu một tiếng, “Tiểu…… Tiểu thư…… Có…… Có thật nhiều người chết……”

Nghe vậy, Vu Yên cũng lập tức vén lên màn xe, chỉ thấy bên ngoài đầy đất đều là thi thể, tàn chi đoạn hài một mảnh huyết tinh, mà xa phu tắc đứng ở bên cạnh một khối thi thể hô lên: “Người này còn sống!”

Không có do dự, Vu Yên lập tức nhấc làn váy đi tới, lại thấy Tiểu Lâm đứng ở bên cạnh người kia vẻ mặt si mê, “Trên đời lại có nam tử tuấn tú như thế.”

Vu Yên: “……”

Cô còn tưởng nữ tử cổ đại rụt rè thế nào, nhìn nam tử trên mặt đất, ánh mắt xoay đổi, nhưng cũng không bị sắc đẹp mê hoặc.

“Loại ân oán giang hồ này chúng ta không cần để ý tới.” Cô lạnh nhạt nhìn nam tử trên mặt đất.

Người kia trên ngực áo đen lại, dính nhớt, quanh thân đều là vết máu, thoạt nhìn phá lệ hung hiểm, nhưng nhìn vải vóc may y phục trên người là biết hắn không phải người bình thường, Vu Yên cũng không muốn chọc phải phiền toái.

“Nhưng mà hắn còn thở…” Tiểu Lâm vẻ mặt cầu xin nhìn cô, tựa hồ không đành lòng nhìn người trên mặt đất chết như vậy.

Nhìn bộ dáng không đành lòng của Tiểu Lâm, Vu Yên cũng không biết nên nói gì, quả nhiên vô luận thế nào, ở đâu cũng là mặt mũi đẹp đẽ được ưu tiên.

Vu Yên ngồi xổm bên cạnh hắn, chậm rãi lột y phục nam tử kia ra, chỉ thấy trên ngực có vết thương miệng màu đen, thoạt nhìn như là trúng độc.

Từ trong ngực áo lấy ra một lọ thuốc, cô đơn giản bôi thuốc lên miệng vết thương, “Hắn trúng độc, chúng ta không cứu được hắn, chỉ có thể cho hắn ít thuốc giảm bớt độc tính, còn hắn có thể sống sót hay không còn phải xem số mệnh.”

Vu Yên sờ soạng vải vóc trong tay, càng thêm xác định người này tuyệt đối không phải người trong giang hồ.

“Trúng độc?” Tiểu Lâm vẻ mặt kinh ngạc, lại mang theo đau lòng.

Vu Yên không biết nên nói gì, cô cũng đã tận tình tận nghĩa rồi, đang chuẩn bị đứng dậy rời đi, cánh tay lại bỗng nhiên bị một bàn tay to gắt gao cầm lấy, cô chậm rãi quay đầu lại, lại đối mặt với một đôi con ngươi sâu không thấy đáy.

Tầm mắt mơ hồ, chỉ thấy nữ tử trước mắt da thịt trắng nõn, tư dung xuất chúng, đôi mắt sáng tựa trân bảo mang theo kinh ngạc, Hách Liên ánh mắt mơ hồ nhìn cô, thanh âm yếu ớt, “Đa tạ”.

Vu Yên: “……”

Nhìn này khuôn mặt tuấn tú tuyệt thế thoát tục trước mắt, cô nuốt nước bọt, một bên đem bình thuốc đặt ở bên cạnh hắn, vội vàng nói: “Đại hiệp tự mình thận trọng!”

Nếu là người thường, Vu Yên nói không chừng sẽ cứu hắn, nhưng người này vừa thấy liền không phải người bình thường, bớt một chuyện còn hơn thêm một chuyện.

Đối phương đã hôn mê bất tỉnh, nhưng tay vẫn gắt gao cầm lấy tay mình, Vu Yên chỉ có thể dùng sức đem tay hắn bẻ ra, lui ra phía sau vài bước, nhìn người trên mặt đất hơi thở dài, vẫn là xoay người lên xe ngựa.

“Đi thôi.”

Xa phu đã sớm sợ hãi muốn đi nhanh, Tiểu Lâm tuy rằng cảm thấy cái kia nam tử rất đáng thương, nhưng cũng biết chết nhiều người như vậy này nhất định không phải chuyện nhỏ, lúc này vẫn là chạy nhanh rời đi cho thỏa đáng.

Sau khi xe ngựa chậm rãi biến mất ở trong rừng, chỉ khoảng nửa khắc, xa xa bỗng nhiên truyền đến từng trận tiếng vó ngựa, thẳng đến khi phát hiện cảnh tượng trong rừng, một nam tử chạy lập tức xuống ngựa, chạy tới bên cạnh người đang nằm trên mặt đất, đại kinh thất sắc, “Vương gia!”

Truyện được đăng đầu tiên trên wattpad:icedcoffee0011. Vàowattpad ủng hộ editor www.wattpad.com/user/icedcoffee0011

Không thể cứu người kia, Vu Yên trong lòng rất áy náy, bất quá hiện thực không cho phép cô tùy tâm sở dục, đến lúc vào được kinh thành thì đã là nửa tháng sau, ngồi xe ngựa nửa tháng toàn bộ xương cốt đều mỏi rã rời, bất quá cũng đã tới được kinh thành phồn hoa, trên đường phố bá tánh đều mặc y quan sạch sẽ, tiếng hét to của người bán hàng rong không dứt bên tai, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy mấy người đại phú quý lượn lờ khoe khoang của cải.

Bất quá người trong kinh thành quá đông, cũng chính là kẹt xe, xe ngựa căn bản không qua được, Vu Yên chỉ có thể xuống xe ngựa, mang mạng che mặt cùng Tiểu Lâm đi đến nhà dượng (chồng của dì).

“Tiểu thư, ngài xem kinh thành quả nhiên náo nhiệt.” Tiểu Lâm nhìn cảnh tượng phồn hoa chung quanh, cảm thán một phen.

Người đến người đi trên đường phố, Vu Yên nhàn nhạt liếc nàng, “Dưới chân thiên tử, kinh thành tự nhiên phồn hoa hưng thịnh, không biết dượng có chuyển nhà hay không.”

Dượng của nguyên chủ làm bộ khoái ở kinh thành, lúc trước nguyên chủ cũng từng đi cùng cha mẹ đến thăm, chỉ là không biết qua nhiều năm như vậy đã dọn đến nơi khác hay chưa.

“Này có khó gì, chung quy là ở kinh thành, dù sao cũng sẽ tìm được người.” Tiểu Lâm cười nói.

Vu Yên cười một cái, thanh âm thanh đạm, “Cũng may dượng còn ở nha môn làm việc, nếu tìm không thấy người thì đi nha môn hỏi một chút cũng được.”

Vừa đi vừa nói chuyện, cánh tay đột nhiên bị người đụng vào, Vu Yên theo bản năng nghiêng người tránh đi, bất giác sờ vào cánh tay mình, nhưng nhìn người phía trước, vừa đụng vào cô đã vội vàng bỏ đi, cô lập tức sờ túi tiền bên hông!

“Trộm!” Phát hiện túi tiền biến mất, Tiểu Lâm lập tức gân cổ lên đuổi theo qua đi.

Nam tử kia nghe thấy tiếng Tiểu Lâm hét lên, tự nhiên là điên cuồng bỏ chạy, người đi đường xung quanh cũng sôi nổi liếc mắt nhìn, nhưng không ai muốn đứng ra hỗ trợ.

Nhìn Tiểu Lâm đuổi theo, Vu Yên cũng đành bất chấp cái gì thục nữ không thục nữ, đuổi theo Tiểu Lâm.

Nhân tính là lạnh nhạt, chỉ có số rất ít có tâm thái chính nghĩa. Cô một đường đuổi theo không ai hỗ trợ, ngược lại bọn họ còn nhường đường cho tên trộm kia.

Nhưng mà Vu Yên đã đánh giá cao thân thể này rồi, chỉ chạy được vài bước liền thở hổn hển ngừng lại.

“Đừng…… Đừng đuổi theo nữa.” Cô gọi với theo Tiểu Lâm.

Trong lúc vội vàng, khăn che mặt đã rớt sang một bên, người chung quanh nhìn nữ tử tư dung thoát tục trước mặt, mắt sáng ngời, có chút nóng lòng muốn thử giúp mỹ nhân tìm lại đồ vật.

“Là cái này sao?”

Trước mắt đột nhiên xuất hiện túi quen thuộc, Vu Yên vừa ngẩng đầu, chỉ thấy trước mặt là một nam tử bạch y tuấn dật như tiên tử, tuy người gặp qua trong rừng cây đã là một mỹ nam tử, nhưng Vu Yên không khỏi cảm thán người này khí độ bất phàm, hồi thần, cô chậm rãi duỗi tay nhận lấy.

“Đa tạ công tử.” Dường như phát hiện khăn che mặt rớt xuống, cô vội vàng đưa tay mang lên.

Nàng tựa hồ có chút hoảng loạn kinh hách, nhưng vừa rồi đuổi theo người ta lại rất lớn mật, đối diện với cặp mắt thanh triệt sáng ngời, Hách Cẩn ánh mắt khẽ nhúc nhích, thanh âm thanh đạm, “Không sao.”

“Tiểu thư!”

Tiểu Lâm lúc này cũng thở hổn hển chạy tới, nhìn thấy Hách Cẩn bên cạnh, lập tức mắt sáng ngời, “Tiểu thư, chính là vị công tử này vừa rồi chế phục tên trộm xấu xa kia!”

Dưới chân thiên tử, đại quan quý nhân nhiều, vừa thấy khí độ đối phương, Vu Yên liền biết đối phương không phải là người bình thường, cũng không biết vì sao đối phương lại hảo tâm giúp đỡ mình, nhưng cô vẫn tượng trưng hành lễ với đối phương, “Đa tạ công tử hỗ trợ, tiểu nữ tử còn có việc liền đi trước, cáo từ.”

Nói xong, cô liền mang theo Tiểu Lâm lập tức rời đi, chỉ khoảng nửa khắc sau đã hòa vào dòng người trên đường phố.

Nhìn bích sắc thân ảnh biến mất, Hách Liên Cẩn trong mắt hiện lên một tia dị sắc, tùy tùng bên cạnh vừa thấy thần sắc hắn, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc, “Chủ tử ——”

“Đi xem đây là thiên kim nhà ai.” Nói xong, hắn liền lập tức vào quán trà bên cạnh.

Truyện được đăng đầu tiên trên wattpad:icedcoffee0011. Vàowattpad ủng hộ editor www.wattpad.com/user/icedcoffee0011

Tuy rằng tao ngộ ngoài ý muốn, nhưng đáng được ăn mừng nhất chính là dượng cũng không có chuyển nhà, nhìn thấy Vu Yên đến, cũng là nhiệt tình chuẩn bị rượu và thức ăn cho cô đón gió tẩy trần.

Sau khi tắm gội, thay đổi một thân xiêm y, thời điểm ngồi ăn cơm, dì vẫn luôn ngồi phân tích thế cục trong kinh thành hiện tại cho cô nghe, khiến người cảm thán, quả là một tuồng cung đấu đặc sắc.

“Thiên kim phủ thừa tướng vừa gả cho đương kim Trạng nguyên cách đây không lâu, bất quá thứ nữ phủ bọn họ cũng là một nhân vật lợi hại, nghe nói tinh thông cầm kì thi họa, rất có thanh danh ở kinh thành, bất quá để cho người kiêng kị nhất vẫn là đích nữ phủ thái phó, đệ nhất tài nữ, từ nhỏ đã quen biết với Hoàng thượng, có thế nói là thanh mai trúc mã, đến lúc vào cung rồi nhất định là một nhân vật khó đối phó.”

Trương thị mặt ủ mày ê kẹp đồ ăn bằng đũa gắp vào bát cô: “Tuy dung mạo con tuyệt đối là nổi bật, nhưng Hoàng thượng không gần nữ sắc, hắn thích nhất là tài nữ, đến lúc điện tuyển con nhất định phải bộc lộ tài năng, vô luận là thơ từ ca phú hay cầm kỳ thi họa, không thể để thua kém người ta quá nhiều được, lần này tiến cung sẽ ảnh hưởng đến con đường làm quan tương lai của phụ thân con, lại không thể lui bước, sơ sẩy là sẽ mất mạng, nhất định không thể gây ra sai lầm.”

Phụ thân nguyên chủ đối với chuyện nguyên chủ tiến cung cũng không có yêu cầu gì, chỉ mong nàng cẩn thận, giữ lấy mạng nhỏ là được. Bản thân Vu Yên cũng không nghĩ tiến cung, cô là muốn thay đổi vận mệnh nguyên chủ, nhưng còn người trọng sinh kia, lần này không đi không được.

Lần này tiến cung, còn phải cùng nhiều nữ nhân tranh một nam nhân, nhất định phải cẩn thận một chút.

“Lời dì nói, con nhất định sẽ chú ý, chỉ là thiên kim thừa tướng ia, vì sao sớm như vậy đã chiêu hôn phu rồi?” Vu Yên không chút để ý hỏi.

Nghe vậy, dượng đang uống rượu lại là buông chén xuống, nghiêm trang nói: “Còn không phải đương kim Trạng Nguyên tài hoa xuất chúng đem tâm đích nữ Thừa tướng câu đi, bất quá thành rể hiền phủ Thừa tướng cũng không phải là phúc khí bình thường.”

Vu Yên vẫn luôn thong thả ung dung ăn đồ ăn, nghe vậy trong lòng cũng có chút châm chọc, cái kia tiểu bạch kiểm quán sẽ mê hoặc vô tri thiếu nữ, bất quá nếu tưởng trả thù người này nói, nàng vẫn là đến ngẫm lại khác trừ ra tiến cung phương pháp.

Vu Yên vẫn luôn thong thả dùng cơm, nghe vậy trong lòng không khỏi có chút châm chọc, tiểu bạch kiểm thích đi mê hoặc thiếu nữ vô tri kia, nếu muốn trả thù hắn, cô vẫn là nên nghĩ thêm phương pháp khác một chút.

“Đúng rồi, gần đây Sơn Tây xảy ra nạn trộm cướp, một đường này con đi có thuận lợi?” Lý Nguyên nhấp rượu, rất quan tâm nhìn Vu Yên phía đối diện.

Không đợi người sau nói chuyện, Tiểu Lâm bên cạnh liền nhịn không được cung thanh nói: “Lần này dọc đường đi đích xác gặp người đánh nhau, hơn nữa hôm nay ở trong thành còn gặp ăn trộm, may mắn có người hảo tâm hỗ trợ lấy túi tiền lại.”

Dứt lời, Lý nguyên cũng nhíu mày, “Ngày gần đây kinh thành nhiều biến cố, quan viên trong triều biến động, thủ vệ trong thành khó tránh khỏi lơi lỏng chút, qua đoạn thời gian này là tốt.”

Vu Yên vẫn luôn không nói gì, cô đang suy nghĩ làm như thế nào mới có thể không tiến cung, tuy rằng người khác đều nói đương kim hoàng thượng không gần nữ sắc, nhưng sống trong thâm cung, không phải là chuyện dễ chịu, mặc dù tiến cung, có được địa vị và quyền lực để đối phó với kẻ trọng sinh lần này, như chung quy lại, không phải vào cung vẫn là tốt nhất,

Trăng sáng phong thanh, thời điểm toàn bộ kinh thành lâm vào một mảnh yên tĩnh, ở nơi hoàng cung chí tôn, ánh nến mờ vẫn hắt ra từ cửa sổ ngự thư phòng.

Một người mặc áo đen có kim long năm vuốt ngồi trước án thư, nhìn tờ giấy trong tay, khuôn mặt tuấn dật tựa thiên tiên hiệm lên một mạt khác thường, “Nam huyện tri huyện chi nữ?” (Con gái của tri huyện vùng Nam huyện)

Thị vệ phía dưới trộm nhìn lén thần sắc Hoàng thượng nhà mình, lập tức cung thanh nói: “Hiện giờ Vu cô nương đang ở tại nhà dượng, người này đang làm bộ khoái trong nha môn, Lý nguyên cuộc đời tầm thường vô vi, nói vô công cũng không quá, nhưng người còn tính khéo đưa đẩy, ở trong nha môn nhân duyên cũng coi như không tồi.”

Buông trong tay giấy, Hách Liên Cẩn một tay đặt lên bàn ngón tay gõ từng nhịp trên mặt bàn, khóe miệng gợi lên một độ cung nhàn nhạt, “Tú nữ, như vậy rất tốt.”

*Chào mừng đến với thế giới thứ ba~

Ngày mai thực hiện cách ly toàn xã hội rồi, mọi người ở nhà không có gì làm thì nên lôi truyện ra đọc chứ đừng đi lung tung ở bên ngoài nha, nguy hiểm lắm, phải biết giữ gìn sức khỏe cho bản thân và cả gia đình, xã hội. Mấy nay mình rất tích cực cách ly vì ngoài làm bài tập học kì và edit truyện ra thì chẳng có lí do gì để đi ra ngoài cả.

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ, đọc truyện thấy thích thì hãy vote truyện mà không thích thì cũng nên vote truyện ủng hộ editor nha~ ♥️

(11:20pm 31/03/2020)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN