Ngôi Sao Sáng Nhất Bầu Trời Đêm
Chương 23
Sau khi rửa sạch bát đĩa Hạ Lục lau khô tay rồi đi đến phòng ngủ Đỗ Hành Trí nhẹ nhàng gõ cửa, nghe được thanh âm đáp trả cô mới đẩy cửa đi vào. Ông Đinh có lẽ đã đi tới thư phòng, trong phòng chỉ có một mình bà Đinh.
Sau khi bảo Hạ Lục ngồi xuống, Đỗ Hành Trí đem hai hộp trang sức tinh xảo đặt lên bàn. “Bà muốn tặng cho bạn gái của A Tiềm một bộ trang sức, cháu đến xem thử người trẻ tuổi như cháu thì thích kiểu dáng nào?”
Trái tim Hạ Lục run lên, lập tức hiểu rõ người mà bà đang nói tới chính là Diệp Thanh Nịnh. Hộp trang rực rỡ muôn màu, lóe sáng chọc mù mắt người, trong lúc nhất thời cô có chút hoa mắt.
Đỗ Hành Trí cười nói: “Đều là kiểu dáng đã cũ. Đây là trang sức bà từng đeo lúc còn trẻ, cũng không biết người trẻ tuổi các cháu thích cái gì cho nên mới bảo cháu tới đây giúp bà lựa chọn.”
Làm một thiên kim tiểu thư thời dân quốc, Đỗ Hành Trí lưu giữ vô cùng phong phú các loại trang sức, mỗi món trang sức đều có thể nói cực phẩm.
Hạ Lục nhìn những miếng hồng ngọc cùng ngọc lục bảo được chạm khắc vô cùng tinh xảo, còn có trân châu cùng kim cương, vòng tay phỉ thúy. Trong lòng cô không ngừng cảm thán, tuổi trẻ của bà không biết phải xinh đẹp bao nhiêu.
Cho dù hiện tại đã là gương mặt của một bà lão hiền từ thế nhưng vẫn còn bóng dáng ngũ quan thanh tú của năm xưa. Không hề nghi ngờ, Đinh Tiềm có bề ngoài xuất chúng chính là di truyền từ bà.
Đỗ Hành Trí cầm lấy một chiếc vòng cổ được khảm một viên hồng ngọc, không phải không có tiếc nuối nói: “Vốn dĩ đây là một sợi dây chuyền vô cùng tốt, một viên hồng ngọc lớn như vậy thật sự rất hiếm hơn nữa còn sáng chói như một ngọn lửa, đem tặng cho người khác là thỏa đáng nhất. Đáng tiếc chính là hình thức đã quá cũ, hiện tại cũng không còn lưu hành những kiểu dáng như thế này. Người trẻ tuổi các cháu bây giờ chắc hẳn đều thích kim cương a.”
Buông chiếc vòng cổ xuống Đỗ Hành Trí lại cầm lấy một chuỗi vòng cổ trân châu, mỗi viên trân châu đều lớn giống như hạt sen, thoạt nhìn mượt mà lộ ra hoa hoè bắt mắt. Hạ Lục nghĩ thầm, hạt châu lớn như vậy đeo ở trên cổ ngược lại có vẻ trói buộc.
Cuối cùng, Đỗ Hành Trí cầm lấy một đôi khuyên tai hồng ngọc. “Cái này chúng ta sẽ đổi thành sapphire xanh. Lục Lục, buổi chiều nếu không có việc gì thì cùng bà đi một chuyến tới cửa hàng trang sức.”
Hạ Lục vâng một tiếng. “Sapphire xanh rất tốt. Cháu cảm thấy chị Diệp nhất định sẽ thích…Chú nhỏ cũng sẽ thích.”
Đinh Tiềm thích màu xanh, đặc biệt là màu xanh da trời. Hạ Lục vẫn luôn biết điều đó.
“Cả bà và ông nội cháu đều thích đứa trẻ Thanh Nịnh kia. Chỉ là A Tiềm vẫn không chịu hé răng nửa lời, trước kia nó còn nói với bà là đã có bạn gái. Hiện tại hỏi nó lại không chịu thừa nhận, có lẽ bên kia phát triển không thuận lợi, còn bên Thanh Nịnh nó lại cảm thấy xấu hổ.”
Đỗ Hành Trí sớm nghĩ kỹ rồi, con trai đã sắp xếp chuyến du lịch tới Địa Trung Hải vậy thì nhất định phải mang theo Diệp Thanh Nịnh. Nếu con trai chậm chạp không muốn tỏ thái độ vậy thì bà sẽ tự mình thúc đẩy mọi chuyện.
Xem ra ở trong lòng hai ông bà đều đã nhận định Diệp Thanh Nịnh là con dâu. Bởi vậy bà nội Đinh mới có thể tặng người ta trang sức của bản thân mình, nếu đổi lại là người khác thì làm gì có đãi ngộ như vậy? Lòng Hạ Lục có chút hụt hẫng, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói nên lời, cũng không dám ngẩng đầu nhìn Đỗ Hành Trí. Cô sợ tâm sự của mình sẽ bị bà phát hiện ra.
Đỗ Hành Trí thấy Hạ Lục cúi đầu không nói, liền chủ động nói: “Lục Lục, cháu cũng chọn một cái đi. Nếu tính theo tuổi mụ thì cháu cũng đã 19 tuổi, cũng sắp là người trưởng thành rồi.”
“Không cần đâu ạ, cái này quá quý giá.” Hạ Lục từ chối, không muốn thơm lây.
Đỗ Hành Trí cười cười, bà mở một hộp trang sức rồi lấy một chiếc khăn tay. Sau khi mở khăn tay thì một chiếc nhẫn phỉ thuý xuất hiện trước mặt hai người.
“Cháu đem cái này cầm đi, đây là phỉ thuý Miến Điện. Năm đó ông nội của cháu đi Vân Nam thị sát thì mua được ở trong tay dân bản xứ, bà sợ không cẩn thận sẽ làm hỏng nó cho nên cũng không đeo thường xuyên. Bây giờ bà muốn tặng lại cho cháu.”
Cầm lấy bàn tay của Hạ Lục, Đỗ Hành Trí đem chiếc nhẫn đeo vào ngón tay của cô.
Ngón tay của Hạ Lục trắng nõn lại tinh tế, phối hợp cùng chiếc nhẫn màu xanh lại càng tăng thêm vẻ đẹp của nó.
“Bà nội, cháu thật sự không thể nhận đâu ạ. Cái này quá quý giá với lại đây cũng là vật ông nội mua cho bà. Bà vẫn nên giữ lại cho bản thân thì hơn.” Hạ Lục sốt ruột muốn đem chiếc nhẫn phỉ thúy trả lại.
Đỗ Hành Trí ấn bàn tay của cô, đem lời nói của mình làm rõ: “Trang sức của bà có rất nhiều, tuổi bà cũng đã lớn ngày thường không thế nào mang. Mấy thứ này sớm hay muộn thì cũng sẽ để lại cho con cháu. Tương lai chờ cháu trở thành cháu dâu của bà đến lúc đó bà lại tặng cho cháu thứ tốt hơn.”
Hạ Lục xoát một cái khuôn mặt liền đỏ lên, quẫn bách vô ngữ.
Đỗ Hành Trí cùng những người khác ở Đinh gia đều giống nhau. Tất cả đều xem Hạ Lục và Đinh Ký là một đôi, lão thái thái thậm chí còn nghĩ, mặc kệ tương lai cô ở cùng Đinh Kiêu hay là Đinh Ký thì cô vẫn là người cháu dâu mà bà và người bạn già của mình đã nhận định, nhất định phải đem cô lưu tại Đinh gia.
“Cầm đi, đây là quà sinh nhật tặng cho cháu cũng là một chút tâm ý của bà.” Đỗ Hành Trí cười tủm tỉm. Bà nắm tay Hạ Lục chậm rãi vuốt ve, đứa nhỏ này thật xinh đẹp, một đôi mắt trong trẻo lại linh động. Lúc nhìn người khác ánh mắt của cô toát ra vẻ ôn nhu động lòng người, cháu trai của bà nếu có thể cưới được cô thì đó chính là phúc khí của nó.
Lòng Hạ Lục chậm rãi chìm xuống, chìm vào một cái hố sâu màu đen. Cô không biết nên đối mặt với cục diện này như thế nào chỉ có thể chua xót mà bảo trì trầm mặc. Cô cuộn lại ngón tay để Đỗ Hành Trí không phát hiện ra móng tay của cô đã đâm vào lòng bàn tay.
Thật vất vả mới rời khỏi phòng của bà nội Đinh. Hạ Lục nóng vội đi lên lầu, chỉ là không ngờ cô lại bước hụt một cái lập tức trượt chân ngã trên mặt đất, đầu gối bên trái đau nhức.
Vừa lúc Đinh Ký từ bên ngoài tiến vào, thấy một màn như vậy vội vàng tiến lên đỡ Hạ Lục dậy. Có cậu nâng đỡ Hạ Lục nhịn đau đứng lên.
“Lục Lục, đầu gối của em đang chảy máu kìa. Để anh đi lấy cồn cùng thuốc đỏ tới giúp em xử lý vết thương nhé.” Đinh Ký đỡ Hạ Lục đi vào phòng, chờ cô ngồi vào trên sofa mới nhìn đầu gối trầy xước da của cô.
Chỉ một lát sau, Đinh Ký đã mang theo hộp thuốc gia đình tới. Cậu lấy cồn cùng bông y tế ra rồi đem chân của Hạ Lục đặt ở trên đùi, cẩn thận dùng cồn lau miệng vết thương rồi bôi thuốc đỏ lên.
Hạ Lục nhìn sườn mặt quen thuộc, vốn định giống khi còn nhỏ cho cậu một cái đánh. Thế nhưng bàn tay đưa ra ngoài một nửa lại nhịn xuống.
Đinh Ký cũng không biết tâm tư của Hạ Lục thay đổi, nhìn thấy bàn tay của cô nắm chặt mới cười nói: “Em lại muốn đánh lén anh sao?”
Hạ Lục không nói chuyện, không tiếng động muốn đem chiếc nhẫn trên tay tháo xuống.
Đinh Ký tò mò nhìn hành động của cô, sau đó cầm lấy tay cô nhìn thử. “Đây là nhẫn của bà nội mà, sao nó lại ở trên tay em? Chẳng lẽ là em trộm nó?”
Cậu vẫn không đổi được tính tình, có cơ hội liền trêu ghẹo cô.
“Đúng vậy, em trộm đấy.” Hạ Lục tức giận nói.
Đinh Ký lật bàn tay của cô lại, nhìn thấy lòng bàn tay có vết móng tay thì buồn bực không thôi.
Hạ Lục cũng đã co quắp bất an rút tay trở về.
“Tại sao mọi người lại muốn lớn lên?” Hạ Lục đột nhiên nói.
Đinh Ký nhìn cô. “Không lớn lên chẳng lẽ còn muốn mình mãi là một đứa trẻ?”
Hạ Lục nhịn không được cười một tiếng.
Nhớ tới chuyện cần thêm thức ăn cho long miêu cùng hamster, Hạ Lục đứng dậy tìm thức ăn của thú cưng rồi cầm lấy muỗng nhỏ xúc thức ăn bỏ vào chén nhỏ ở trong lồng.
Lúc này di động lại vang lên, Hạ Lục giật mình hai giây, làm như không có việc gì nói với Đinh Ký: “Anh nghe máy giúp em đi. Mặc kệ là ai gọi tới thì anh cứ nói với họ là em đang bận.”
Đinh Ký ừ một tiếng, trong lòng cũng không nghĩ nhiều. Cậu cầm lấy di động, thấy người gọi là chú nhỏ mới vội nhận điện thoại.
“Sao lại là cháu. Không lẽ cháu đang ở cùng Lục Lục?” Đinh Tiềm nghe được giọng nói của cháu trai thì có điểm ngoài ý muốn lại có điểm bất mãn. Anh chỉ muốn cùng Hạ Lục trò chuyện.
“Lục Lục đang cho long miêu ăn, chú có muốn nói chuyện với em ấy hay không?” Đinh Ký vừa nói vừa đi đến bên cạnh Hạ Lục, hạ giọng dùng khẩu hình nói cho cô biết là chú nhỏ.
Hạ Lục cầm lấy di động đặt trên vai rồi ghé đầu vào cùng Đinh Tiềm tùy tiện hàn huyên hai câu, sau đó còn cố ý nói: “Chúc chú cùng chị Diệp có kỳ nghỉ vui vẻ.”
Nói xong, cô liền đem cuộc trò chuyện cắt đứt, di động ném ở trên bàn.
Đinh Ký cầm lấy di động của cô, lầm bầm lầu bầu. “Chuông di động thay đổi rồi sao?”
Cậu nhớ rõ tiếng chuông di động của Hạ Lục vẫn luôn là 《 đứa bé hoang dã 》, từ khi nào thì đổi thành 《 ngôi sao sáng nhất trong bầu trời đêm 》?
Linh cơ vừa động, cậu lấy di động của mình rồi tìm số của Hạ Lục. Sau khi nhấn gọi thì âm thanh bài hát 《 đứa bé hoang dã 》 vang lên, trong nháy mắt cậu liền hiểu rõ《 ngôi sao sáng nhất trong bầu trời đêm 》 là bản nhạc chuông được cài đặt riêng cho người nào đó.
Hạ Lục bỗng nhiên ý thức được điều gì đó. Cô quay đầu lại ngơ ngác di động đặt cùng chiếc nhẫn phỉ thúy ở trên bàn, vội vàng cầm điện thoại trực tiếp tắt đi.
Đinh Ký đi tới đem di động của mình đưa cho Hạ Lục. “Chú nhỏ nói em tắt máy cho nên đã gọi cho anh. Chú ấy còn nói nếu như em không nghe thì ngay bây giờ chú ấy sẽ mua vé máy bay trở về.”
Hạ Lục nào nghĩ đến Đinh Tiềm sẽ nói như vậy, cũng không muốn gây khó xử cho Đinh Ký đành phải cầm lấy di động. Đinh Ký lặng lẽ lui sang một bên cầm lấy muỗng nhỏ giúp cô cho thằn lằn cùng hamster ăn.
“Câu em vừa nói là có ý gì?” Đinh Tiềm thông qua điện thoại truy hỏi Hạ Lục.
Hạ Lục giả ngu. “Nói cái gì?”
“Làm sao em biết Diệp Thanh Nịnh cùng anh đi công tác? Là ai nói với em?”
Lúc trước Đinh Tiềm cố ý không nói cho Hạ Lục biết anh đi công tác chính là sợ cô sẽ hỏi mình đi cùng ai. Quả nhiên, sau khi tiểu nha đầu biết được liền ghen tị.
“Bà nội Đinh nha…”
Hạ Lục tận lực dùng một loại ngữ khí nhẹ nhàng nói chuyện để giúp Đinh Tiềm ổn định cảm xúc, miễn cho anh lại nổi bão. “Bà nội nói với dì Cầm rằng muốn mời chị Diệp tới nhà ăn cơm, dì ấy mới nhắc nhở bà là chị Diệp đã đi công tác cùng chú.”
Ngữ khí của Đinh Tiềm lập tức hòa hoãn. “Không phải như em nghĩ đâu, anh cùng cô ấy đi với nhau là vì công việc. Công ty đang có một dự án quan trọng mà cô ấy lại là cố vấn pháp luật còn anh là cổ đông cũng là người sáng lập. Bọn anh thật sự chỉ là làm theo phép tắc.”
Hạ Lục không có lập tức trả lời, liếc mắt nhìn Đinh Ký đang cho thằn lằn ăn. Cô không muốn tranh cãi với Đinh Tiềm qua điện thoại rồi khiến cho Đinh Ký lòng sinh nghi ngờ. Cô nhỏ giọng nói. “Cháu đã biết, chú cứ yên tâm làm chuyện của mình đi.”
Ngũ khí nhẹ nhàng bâng quơ của cô làm cho Đinh Tiềm rất không cam lòng. Vì cái gì nha đầu này đối với mình trước sau đều không có lấy một câu nói tri kỷ. Chẳng lẽ anh đi công tác nước ngoài, cách xa trùng dương, cô một chút cũng không nhớ tới anh sao?
“Lục Lục, có lẽ cuối tuần anh mới có thể về nước ——”
Đem trái tim mình bình ổn lại, anh càng gần một bước. “Em có nhớ anh không?”
Hạ Lục nhấp môi, hàm răng cắn cắn môi mới nhảy ra hai chữ. “Không nhớ.”
Ngữ khí khinh phiêu phiêu, Đinh Tiềm nghe ra cô cố ý nói nói mát, cười nói: “Vậy sao em lại ghen?”
“Cháu không… Không ăn.” Hạ Lục đè thấp thanh âm, cô cũng không thể nói mình ghen ngay trước mặt Đinh Ký.
“Em không phải mới vừa ăn cơm xong sao, còn ăn rất nhiều nữa. Bây giờ lại muốn ăn nữa hả?” Đinh Ký bỗng nhiên cắm vào một câu.
Hạ Lục hung hăng trừng cậu một cái.
Đinh Tiềm nghe được trong giọng nói điện thoại, lại một trận cười, chép chép miệng.
Hạ Lục nghe được trong âm thanh rất nhỏ vang lên trong điện thoại, cách vài giây mới phản ứng lại. Cách điện thoại anh đang hôn mình, nghĩ như vậy khuôn mặt của cô nhất thời nóng lên.
Buổi tối, người luôn ngủ ngon giấc như Hạ Lục lại không an ổn. Trong đầu không ngừng nằm mơ, lúc thì mơ thấy Đinh Tiềm, lúc lại mơ thấy Diệp Thanh Nịnh. Mơ thấy mình đi tham gia hôn lễ của hai người bọn họ, mơ thấy mình bị bỏ quên ở trong góc còn mọi người thì đang bận chúc phúc đôi vợ chồng trẻ, không ai chú ý tới cô.
Tỉnh lại, Hạ Lục mở đèn bàn nhìn đồng hồ, mới hơn 3 giờ sáng. Cô tắt đèn nhắm mắt lại, còn nghiêm túc cảm nhận trái tim mình, nói không ăn giấm là giả nói không thích cũng là giả. Trong lòng cô vẫn luôn vướng bận người ở phương xa kia.
Bất tri bất giác Hạ Lục đã ngủ thiếp đi, lúc cô thức dậy đã là hừng đông. Vào sáng sớm cô phát hiện có vô số tin nhắn được gửi tới từ một người, tất cả đều chưa đọc. Cô mở từng tin từng tin một, sau đó mới nhắn lại cho anh một tin.
Sau kỳ thi, Hạ Lục cùng bạn học đi theo giáo viên tới vườn cây ở ngoại thành Nhạn Kinh để tham gia hoạt động thực tế trong kỳ nghỉ hè.
Nơi này có vô số loài thực vật cùng côn trùng khác nhau. Là sinh viên khoa sinh vật học của Nhạn Đại bọn họ cần ở nơi này 5 ngày để quan sát thực tế sau đó hoàn thành bản báo cáo 20.000 chữ.
Vườn cây chiếm một diện tích rất lớn, ban ngày Hạ Lục đi theo mọi người quan sát khung cảnh nơi này sau đó lắng nghe giáo viên phân tích. Chiều tối trở lại nhà nghỉ thì cô bắt đầu sửa lại những gì mình đã ghi chép. Nơi này có vị trí hẻo lánh lại không có gì giải trí, ăn cơm xong mọi người đều nghỉ ngơi sớm.
Hạ Lục mới vừa mở cuốn sổ ghi chép chuẩn bị đem những gì mà mình đã ghi nhập vào máy tính thì Đinh Tiềm gọi điện thoại tới. Anh nói cho cô biết mình đang ở trước cửa khách sạn, bảo cô nhanh chóng xuống dưới.
Sao anh lại tới đây? Hạ Lục một trận kinh hỉ, vội đem di động cùng thẻ phòng cho vào trong túi. Vừa đi tới thang máy thì cô lại nhớ tới gì đó, lập tức trở lại phòng lấy hộp trang sức ở trong balo. Cô lấy sợi dây chuyền mà Đinh Tiềm tặng đeo lên trên cổ, sợi dây chuyền có điểm nặng, cô sợ sẽ bị mất cho nên vẫn không đeo thường xuyên.
Sợ Đinh Tiềm chờ sốt ruột cô vội vàng xuống lầu rồi một hơi chạy đến cửa lớn của khách sạn. Xa xa nhìn thấy anh đứng dưới một cây hoè thật lớn. Cô thở hổn hển, thả chậm bước chân, nhìn không chớp mắt thưởng thức bóng dáng của anh.
Ngày hè kéo dài, những cây hoè toả ra mùi hương. Bầu trời vẫn chưa tối đen, bóng dáng tiêu sái của Đinh Tiềm lặng lẽ đứng yên ở đó.
Cũng không biết anh đang nhìn thứ gì ở trên cây. Lúc Hạ Lục đi đến phía sau lưng thì anh mới xoay người lại. Hai người nhìn nhau, trong lòng sinh ra loại cảm xúc cuồng nhiệt, ngược lại một câu cũng nói không nên lời.
Hạ Lục nhìn anh, không buông tha bất cứ chi tiết nào, trong lòng lại tràn ngập một loại cảm xúc kỳ quái. Một khắc kia, Hạ Lục mới phát hiện ra mình lại nhớ anh nhiều như vậy, nhớ đến mức vừa thấy người liền muốn ôm.
Tóc của Đinh Tiềm đã cắt ngắn, tuy ngắn nhưng lại rất dày, lộ ra cái trán rộng. Đôi lông mày của anh đang nhíu chặt liền giãn ra khi nhìn thấy cô, trong đôi mắt hiện lên một ý cười hạnh phúc.
Nha đầu này lúc ra cửa cũng không biết chải đầu. Đinh Tiềm giúp cô vuốt mái tóc.
“Vùng này phong cảnh không tồi, chúng ta đi dạo một chút nhé.”
Có phong cảnh gì chứ? Bốn phía đều là đồng ruộng thôi mà. Ngày đầu tiên Hạ Lục tới nơi này đã cùng Lư Tiểu Huệ đi dạo trong phạm vi năm dặm, phát hiện ra nơi này ngoài đồng ruộng thì vẫn là đồng ruộng, muốn đi vào trong huyện cũng không dễ dàng.
Hai người đi bộ dọc theo đường nhỏ của đồng ruộng, tại nông thôn có rất nhiều nơi không có ánh sáng, cũng may đường cao tốc ở phía xa có ánh đèn lóe sáng, nơi này mới không đến nỗi tối thành một mảnh.
“Có phải em không vui khi anh tới đây không, như thế nào một câu em cũng không nói?” Đinh Tiềm bỗng nhiên quay đầu lại.
Hạ Lục đang theo ở phía sau thiếu chút nữa đụng vào người anh.
“Không có, chỉ là có chút ngoài ý muốn. Cháu còn cho rằng phải hai ngày nữa chú mới trở về.” Hạ Lục lên tiếng giải thích, còn cố gắng kìm nén cảm xúc ở trong lòng.
Nhìn bóng dáng của Đinh Tiềm trong lòng cô liền có một loại ấm áp và kiên định. Tuy rằng anh chưa nói nhưng cô cũng có thể đoán được anh vừa trở về Nhạn Kinh thì liền tới tìm mình.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!