Bệnh Chiếm Hữu
Chương 51-4: Bệnh tâm thần
Editor: Sel
Trong thang máy, Trần Trì nắm chặt tay của Thời Ôn, sắc mặt vô cùng khó coi:
“Em không nghĩ tới mình cũng có thể bị thương à?”
Thời Ôn nhìn chằm chằm mũi chân: “Em không kịp nghĩ nhiều như vậy.”
Cậu môi mỏng khẽ mở, nhàn nhạt phun ra một câu:
“Vậy lần sau em đẩy anh ra là được rồi.”
Ngón tay Thời Ôn hơi cong, níu lấy tay cậu, nói thầm: “Không được đâu.”
Ánh mắt Trần Trì nặng nề nhìn cô một hồi, cuối cùng cái gì cũng không nói, chỉ là tay nắm càng thêm chặt.
Thời Ôn còn cho rằng cậu sẽ cầm tay cô cả đoạn đường về nhà, không ngờ vừa ra đến đường lớn cậu liền buông tay ra.
Cô nhìn bàn tay bị vắng vẻ.
Cũng đúng, bị người quen bắt gặp không tốt.
Cô tiếp tục đi về phía trước, lại phát hiện không thấy cậu đâu.
Thời Ôn hoảng sợ nhìn đông nhìn tây, xuyên qua cửa sổ sát đất, cô thấy Trần Trì đang đứng bên cửa hàng tiện lợi.
Cô nhẹ nhàng thở ra, có chút bất mãn, chạy chậm tới chỗ cậu, đúng lúc cậu cũng mua xong đồ.
Thời Ôn: “Em còn tưởng không tìm được anh đâu.”
Giọng nói của cô rất nhẹ, mềm mại mượt mà, âm cuối kéo dài, mang theo chút giận dỗi, nhưng lại càng giống như đang làm nũng.
Trong lòng Trần Trì nhộn nhạo: “Xin lỗi, lần sau anh sẽ nói với em một tiếng.”
Thời Ôn ngoảnh mặt, coi như bỏ qua.
“Anh mua cái gì vậy ạ?”
Cô vừa hỏi, mặt đã bị cậu nâng lên, sau đó bị thứ gì che lại, cố định ở sau tai.
Nhận thấy là khẩu trang, cô mới nhớ tới miệng của mình.
Cô có chút xấu hổ, hai người đứng ở trước cửa hàng tiện lợi, người đi đường thỉnh thoảng lại đánh giá vài lần.
Thời Ôn không được tự nhiên mà đẩy đẩy cậu:
“Chúng ta mau đi thôi!”
Nhưng Trần Trì cũng không chớp mắt, nghiêm túc giúp cô chỉnh lại khẩu trang cùng tóc mái.
Rốt cuộc, cậu giống như vừa lòng, cầm chặt tay cô tiếp tục đi.
Lòng bàn tay ấm áp, cô nhẹ nhàng cầm lấy tay cậu, khoé miệng dưới khẩu trang cũng giơ lên.
Một đường đi tới tiểu khu, đến nơi, hai người buông tay ra. Thời Ôn đi trước, Trần Trì theo sau.
Đi đến nhà của Thời Ôn, trong lúc ấn chuông cửa, cô chạy lại chỗ cậu, nhanh chóng ôm lấy cậu một chút liền tách ra. Tiếng chuông vừa dứt, thay vào đó là thanh âm của mẹ Thời:
“Tiểu Ôn về rồi sao?”
Cô lại nhanh chóng trở về, cửa vừa mở, Thời Ôn cũng không quay lại, mà đi thẳng vào nhà.
Trần Trì đứng tại chỗ nhìn thân ảnh của cô biến mất mới quay người rời đi.
Cậu không về nhà, mà đến K.
Bữa tiệc sinh nhật còn chưa kết thúc, đêm đã khuya, đây mới chính là thời điểm phóng túng nhất ở K.
Sắc mặt Trần Trì cũng không đẹp, rất nhiều người đã được nghe nói chuyện xảy ra hồi chiều, nhưng cũng không có can đảm tới hỏi, đành giương mắt nhìn cậu đi tới một góc trong ghế sopha.
Trương Diệu cùng Lưu Cánh thấy cậu, liền vỗ vỗ Nhậm Xích chơi đến điên đảo bên cạnh.
“Sinh ca tới kìa.”
Nhậm Xích uống cũng không ít, tuy nhiên qua nhiều năm mài giũa, vẫn giữ được thanh tỉnh. Hắn híp mắt nhìn qua, hừ một tiếng, ra hiệu cho bartender:
“Tới chỗ cậu ta, cậu ta muốn uống bao nhiêu liền cho ngần đấy.”
Hắn lại cầm ly rượu đi qua, một ly để trước mặt Trần Trì:
“Bảo cậu có rảnh thì tới quán bar chơi, ai ngờ chỉ khi tâm trạng không vui mới đến. Kìa, nhanh nhìn xem, trong vòng 3m có ai dám gần cậu không? Suốt ngày vác cái bộ dạng nửa chết nửa sống, còn không phải là một đứa con gái thôi à, hiếm lạ cái gì?”
Cậu lạnh lùng giương mắt, biểu tình vô cùng bực bội.
Nhậm Xích “xuỳ” một tiếng, cũng không muốn gây sự:
“Thôi được được, tôi không được phép nói không hay về bạn gái nhỏ của cậu.”
Nói xong liền rời đi.
Trần Trì cầm lấy ly rượu trên bàn, một hơi uống cạn.
Cậu xoay xoay ly rượu trong tay, dưới ánh đèn, thuỷ tinh như phát sáng, không tự chủ được mà nghĩ tới đôi mắt của cô.
Tầm mắt lệch về một bên, cậu nhìn đến vết thương trên tay, không biết nứt ra từ khi nào, có máu chảy ra.
Cậu hơi thất thần, rút giấy ăn cùng cồn trong túi ra.
Đây là Thời Ôn đưa cho cậu.
Chất lỏng kích thích miệng vết thương, đau đớn bén nhọn xuất hiện, Trần Trì nghĩ, nếu lúc này là Thời Ôn, tay nhỏ của cô sẽ cẩn thận đỡ lấy tay cậu, nhẹ nhàng mà nghiêm túc giúp cậu xử lí, còn cẩn thận nâng mắt nhìn phản ứng của cậu.
Cậu vo tờ giấy lại, ném vào thùng rác.
Lại có máu chảy ra, cậu không kiên nhẫn ấn giấy ăn vào.
Bên cạnh có người đi qua, lại lùi trở về.
Trần Trì cũng không quan tâm, tiếp tục lăn lộn với tay của mình.
Chai rượu “phanh” một phát bị ném lên trên bàn.
Sau đó, là một giọng nói đã say khướt:
“Cậu có bệnh!”
Động tác trên tay của Trần Trì dừng lại, lạnh nhạt nhấc lên mí mắt.
Một nam sinh đeo mắt kính, mặt đỏ bừng, trên người nồng nặc mùi rượu gay mũi.
Nam sinh đứng không vững, đỡ bàn nói tiếp:
“Tôi cũng có bệnh!”
Trần Trì mặt vô biểu tình nhìn hắn.
“Thế giới này…không ai nguyện ý tiếp thu những người có bệnh cả. Giống như cậu, giống như tối, loại người như chúng ta sẽ không có ai chào đón…”
Nam sinh đạp đổ chai rượu, trực tiếp đặt mông ngồi xuống cạnh Trần Trì:
“Cậu biết không? Tôi đã học lớp 12…học 3 năm rồi. Nhưng tôi vẫn không thi đỗ đại học…Vì sao? Vì sao tôi nỗ lực như vậy vẫn không bằng những kẻ được gọi là thông minh kia? Bọn họ nhẹ nhàng liền qua, mà tôi…không chỉ có ngu ngốc mà còn bị người người ghét bỏ…Ngu dốt giống như tôi, bệnh tâm thần thích tự ngược như cậu, sẽ không một ai trên thế giới này thật lòng với chúng ta cả…”
Ánh mắt Trần Trì nhàn nhạt, nhìn chằm chằm vụn thuỷ tinh trên bàn.
Nam sinh mệt mỏi bò lên bàn, híp mắt cười cười nhìn Trần Trì:
“Cậu biết SM không? Tôi cảm thấy cậu chính là…cậu lớn lên đẹp trai như vậy…chắc chắn không ít nữ sinh thích cậu…nhưng vô dụng thôi, ba mẹ các cô ấy chắc chắn sẽ không đồng ý…cậu từng nghĩ tới muốn chết chưa? Tôi đã từng thử rất nhiều lần rồi, còn nghiên cứu một chút hắc hắc…”
Trần Trì rót một ly rượu, lạnh lẽo liếc nam sinh một cái:
“Đã bao lâu mày chưa ngủ ngon rồi?”
Nam sinh đổi một tư thế nằm bò:
“Lâu lắm rồi…lại sắp thi đại học…”
Trần Trì đứng lên, xách lấy cổ áo của hắn, nhàn nhạt phun ra mấy chữ:
“Không cần cảm ơn tao.”
Nói xong liền vung tay lên, một quyền đánh thẳng vào mặt nam sinh.
Nam sinh ngã vào trên sopha, đau đến mức che mặt lại.
Trần Trì không biểu tình nói:
“Răng mày rụng rồi kìa, yên tâm tao sẽ tiêm thuốc tê cho mày. Tốt nhất đừng có tỉnh lại, cẩn thận không đi ra ngoài được.”
Nam sinh giống như nghe thấy, rầm rì vài tiếng, chậm rãi không có động tĩnh.
Trương Diệu đứng từ xa thấy được, rượu trong miệng lập tức phun ra:
“Chỗ Sinh ca có chuyện gì vậy? Tên tiểu tử kia trêu chọc anh ấy à?”
Trần Trì: “Để ý nó một chút, đừng để tao đấm một quyền mà đã chết!”
“Cmn!!!”
Trương Diệu bán tín bán nghi, duỗi ngón tay để dưới mũi nam sinh.
Không, không hô hấp?
“Đm! Lưu Cánh mau lại đây! Nhanh lên!!!”
Trần Trì đem ly rượu uống cạn, xoay người rời khỏi quán bar.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!