Anh Ấy Thả Siêu Nhiều Thính - Chương 51
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
46


Anh Ấy Thả Siêu Nhiều Thính


Chương 51


Tần Cần mua xong đồ, lái xe về nhà Hứa Trì. Mặc dù Hứa Trì không ở đây nhưng cô vẫn muốn về nhà anh, nơi đó vẫn còn tồn tại mùi hương của anh.

Nhưng mà, 30 phút sau, Tần Cần đã thấy hối hận với hành động này.

***

Đứng trước cửa nhà, Tần Cần nhập mật khẩu, mật khẩu là sinh nhật của cô, do Hứa Trì cài đặt.

Cô mím môi đẩy cửa đi vào, bật đèn.

Sắp xếp hai túi đồ mới mua được xong xuôi, Tần Cần mới phát hiện thì ra cô quen thuộc với nhà anh như vậy, quen thuộc tới nỗi bột giặt còn bao nhiêu cũng rõ như lòng bàn tay.

Cô thay váy ngủ, ôm gối của anh nằm úp sấp trên ghế salon thở phào một hơi.

Trước đó khi anh chưa xuất hiện, cô vui vẻ bao nhiêu. Bây giờ mới không gặp nhau một lát đã ủ rũ như quả bóng xì hơi.

Tần Cần tìm một đĩa phim phóng sự, làm ổ trên salon hai tiếng.

Nhớ tới anh, Tần Cần lại dúi đầu vào trong chăn ủ rũ gọi. “Hứa Trì ơi!”

Vừa dứt lời, điện thoại Tần Cần đã vang lên tiếng tin nhắn.

Tần Cần giơ tay tìm điện thoại, thấy tin nhắn do Hứa Trì gửi, bắt đầu nghĩ thầm – trùng hợp vậy sao? Mới gọi đã xuất hiện rồi?

[Hứa Trì: Có ở nhà không? Giúp anh giặt bộ đồ ngủ màu xám tro đi, ngày mai nắng rồi.]

[Tần Cần: Ngày mai nắng thì sao…Anh cũng chẳng bên cạnh em.]

Hỏi một đằng trả lời một nẻo.

Tần Cần cầm điện thoại di động đứng dậy đi vào trong phòng ngủ, không thấy bộ đồ ngủ màu xám tro mà anh hay mặc, cô nhìn bốn phía trong phòng, lại gần tủ quần áo.

Hứa Trì ít khi để đồ dùng hàng ngày và quần áo chuẩn bị giặt trong tủ quần áo.

Tần Cần vừa nghĩ vừa kéo cửa tủ quần áo.

Trong tủ quần áo chỉ treo áo sơ mi, quần tây, mấy bộ vest và áo khoác anh hay mặc, được sắp xếp ngăn nắp theo màu sắc, chất liệu, không thấy hình bóng bộ quần áo ngủ đâu.

Khi Tần Cần định gửi tin nhắn cho anh, đột nhiên liếc mắt nhìn ngăn kéo thủy tinh hay để cà vạt, có một hộp trang sức nhỏ màu xanh.

Với trực giác của Tần Cần, khẳng định chắc chắn bên trong là trang sức của nữ.

Còn thứ gì nằm bên trong, cô không dám đoán. Hoặc là nói, Tần Cần sắp đoán được rồi.

Tần Cần đứng ngây ngốc, sững sờ, mãi tới khi điện thoại di động cầm trong tay vang lên mới bình tĩnh lại.

[Hứa Trì: Mở nó ra.]

Tần Cần nuốt nước miếng kéo ngăn kéo thủy tinh, cầm cái hộp trang sức khiến cô ngạc nhiên ra ngoài.

Trong lòng hát Dũng Khí của Lương Tịnh Như một lần mới mở hộp trang sức ra.

Một chiếc nhẫn kim cương nằm ngay ngắn ở giữa hộp trang sức, mặc dù “tên nhóc này” không mở miệng nói chuyện nhưng Tần Cần có cảm giác một giọng nói đang vang lên bên tay – Lấy nó ra, đeo vào! Đeo vào!

Tần Cần “mắt nhìn mắt” với cái nhẫn kim cương mấy giây, vội đóng hộp trang sức lại.

Quá nhanh, chuyện này quá nhanh.

Đúng lúc này, cái tin nhắn thứ ba của Hứa Trì tới.

[Hứa Trì: Chờ anh về.]

Có trời mới biết ba chữ này có bao nhiêu là nghĩa.

Nói tóm lại, Tần Cần ôm hộp trang sức cười vui vẻ cả đêm.

***

Sáng hôm sau, Tần Cần tỉnh lại đúng giờ như mọi hôm, bên cạnh không có hơi ấm của anh

Sáng sớm nay cô nhận được một cuộc điện thoại của anh, nấu cháo điện thoại hơn một tiếng, không biết là do hai người ăn ý hay là do anh quên mất chuyện hôm qua. Không ai nhắc tới, cũng không ai nói.

Trước khi cúp điện thoại, Hứa Trì lại lặp lại ba chữ như hôm qua.

“Chờ anh về.”

Tần Cần để điện thoại bên cạnh bồn rửa chén, mở vòi nước, vừa rửa chén đĩa vừa cúi đầu suy nghĩ.

Tối ngày mai Hứa Trì mới bay, tầm khoảng 11 giờ đêm mới về.

Hôm nay rảnh rỗi, hay là đi tìm Từ Phỉ Na nhỉ? Đã lâu rồi không gặp cô nàng, hôm nay gặp một hôm, đỡ bị cô nàng nói gặp “sắc” quên bạn.

Nghĩ như vậy, Tần Cần nhanh chóng rửa bát đĩa rồi xếp lên giá, lau khô tay rồi gọi điện thoại cho Từ Phỉ Na.

“Haha, Từ đại mỹ nữ, tối nay ăn bữa cơm xem như nể mặt chị đây được không cưng?”

Tần Cần học giọng nói của mấy người theo đuổi Từ Phỉ Na.

“Ôi, đây không phải Tần Cần sao? Để em tính một lát, không đến nửa tháng cũng phải mười ngày tám ngày rồi, đúng không? Lâu vậy rồi không liên lạc với em, hôm nay hẹn em ra làm mẹ gì?”

Từ Phỉ Na cố ý mỉa mai cô, mỗi câu mỗi chữ đều nghe được mùi “giận dỗi”.

Tần Cần cong môi, làm nũng. “Hôm nay người ta chủ động tới chuộc tội với em rồi còn gì? Cưng đi hay không đi?”

Hôm nay là thứ bảy, Từ Phỉ Na không tăng ca, trừ phi là bận xã giao, nhưng nghe cái giọng nói này của cô nàng thì chắc là đang rảnh rỗi.

Hai người buôn chuyện một lát, Từ Phỉ Na mới nói. “Gần đây tớ thất tình, không muốn đi đâu cả. Nếu cậu rảnh rỗi muốn chết thì bây giờ tới tìm tớ đi.”

Thất tình?

Nghe cô nàng nói, Tần Cần ngạc nhiên, đáp lời. “Được rồi, 30 phút nữa tớ tới.”

Tần Cần cúi điện thoại, tới thẳng nhà Từ Phỉ Na.

***

[Cộc cộc cộc –]

Tần Cần gõ cửa ba lần, một lúc lâu cũng không thấy ai mở cửa, khi cô chuẩn bị gõ cửa thêm lần nữa thì cửa mở ra.

Trên người Từ Phỉ Na mặc áo choàng tắm dày, mái tóc dài uốn không đẹp được như thường ngày, còn rối tung rối mù. Sắc mặt cô nàng tái nhợt, trên người còn có cả mùi rượu.

“Tớ nói này…thất tình thật sao? Ai thế? Kevin? Deniel?”

Từ Phỉ Na thở dài một hơi, xua tay. “Không phải.”

“Vào trong rồi nói.”

Từ Phỉ Na đi vào trong ngồi dựa vào ghế salon, ý bảo Tần Cần vào.

Tần Cần đóng cửa lại, tiện tay đặt túi trên tủ gần cửa. Thấy có mấy chai rượu đỏ và lon bia rỗng, bắt đầu nghĩ ngợi rốt cuộc ai lại khiến Từ Phỉ Na đau lòng như thế.

Mượn rượu giải sầu, cái cách ngu ngốc này mà cũng nghĩ được thì chắc chuyện không đơn giản.

Tần Cần vứt mấy lon bia vào thùng rác, vào trong tủ lạnh lấy hai chai nước suối, đi tới salon ngồi cạnh Từ Phỉ Na.

“Nói đi, rốt cuộc là tên nào đáng bị ngàn đao đâm chết? Nhìn cậu đi, tiều tụy thế rồi! Không đẹp chút nào hết.”

Từ Phỉ Na cầm chai nước, dựa vào vai Tần Cần, ủ rũ nói. “Lý Thừa Phàm.”

“Lý, Lý Thừa Phàm? Cấp trên của cậu á?”

Trong ấn tượng của cô, Từ Phỉ Na vẫn luôn có cảm tình với Lý Thừa Phàm, nhưng cô nàng là một giám đốc, yêu đương trong văn phòng không thể dây vào, nếu không…sẽ bị cấp trên và cấp dưới nói này nói nọ sau lưng. Bởi vậy mà Từ Phỉ Na chưa bao giờ muốn phát triển mối quan hệ với Lý Thừa Phàm, cho dù quan hệ ngầm cũng không được.

“Đi, tới nhà cậu thôi.”

Tần Cần chưa bình tĩnh lại, Từ Phỉ Na đã kéo cô đi.

Mặc dù đã lâu chưa về nhà nhưng trong nhà vẫn sạch sẽ, ngoại trừ có chút khó chịu bên ngoài, tất cả đều vẫn như cũ.

Ngay cả tủ rượu đỏ cũng như vậy.

Từ Phỉ Na tới tủ lấy một chai rượu, sau đó tìm đồ nhắm rượu.

“Này! Cậu đừng…” Tần Cần vội vàng ngăn cô nàng lại. “Uống rượu không giải quyết được vấn đề, có chuyện gì thì cứ nói với tớ…”

Từ Phỉ Na ôm bình rượu đỏ, vừa tìm ly thủy tinh vừa nói với Tần Cần. “Có phải chị em không? Là chị em thì đừng nói nhiều như thế.”

Được rồi, một tiếng chị em còn lớn hơn trời.

Tần Cần uống một ly rượu cùng cô nàng, không cho cô nàng rót thêm, nghiêm túc nói. “Tối nay tớ phải gọi video cho Hứa Trì, uống được một ly thôi…”

Ngụ ý là, uống thêm một ly thì Từ Phỉ Na phải nói rõ chuyện thất tình.

Từ Phỉ Na giận trắng mặt, uống một hơi hết sạch rượu trong ly, liếc mắt nhìn cô. “Bác sĩ Hứa nhà cậu không có nhà sao? Chẳng trách cậu lại tới tìm tớ, đồ vô lương tâm.”

Tần Cần hừ một tiếng, giơ ngón trỏ chọc vào trán Từ Phỉ Na. “Còn bảo tớ vô lương tâm, cậu bảo cậu thất tình, tớ chạy tới đây nhanh như gió, còn uống rượu cùng cậu, Hứa Trì không cho tớ uống đâu.”

Từ Phỉ Na nở nụ cười, cười rồi lại khóc.

Tần Cần để chai rượu sang một bên, khẽ ôm vai Từ Phỉ Na, hỏi. “Phỉ Na, cậu và Lý Thừa Phàm sao thế?”

Đôi mắt Từ Phỉ Na đỏ ửng, một lúc sau mới nói. “Thiếu chút nữa….thiếu chút nữa chúng tớ đã bên nhau.”

“Sau đó thì sao?”

“Tớ từ chối.” Từ Phỉ Na che mặt, không biết là cười hay khóc. “Mẹ kiếp, y như trò đùa ấy, vậy mà tớ lại từ chối anh ấy.”

Từ Phỉ Na khóc thật lâu thật lâu, khóc đến không còn sức, ngủ mất.

Tần Cần cầm hai ly rượu rỗng vào trong nhà bếp, thở dài một hơi, lấy hộp trang sức từ trong túi áo ra.

Mở hộp trang sức, Tần Cần nhìn chằm chằm chiếc nhẫn một lúc lâu, xem ra cô không nên nói chuyện này cho Từ Phỉ Na nghe, người thất tình thường rất mẫn cảm.

“Hứa Trì tặng à?”

Nghe giọng Từ Phỉ Na, Tần Cần sợ hãi, vô ý giấu nhẫn ra sau lưng.

Quay người lại thấy Từ Phỉ Na đang tựa vào cửa bếp, Tần Cần nhún vai, giả vờ thoải mái nói. “Ừm, nhưng anh ấy không đưa trực tiếp cho tớ.”

Từ Phỉ Na thấy Tần Cần giống như biến thành một người khác, có chút vui mừng, lại có chút cảm động.

Tần Cần bước lại gần Từ Phỉ Na, chưa mở miệng an ủi đã bị cô nàng kéo tay.

“Tần Cần, tìm một người yêu nhau đã rất khó, mẹ Hứa Trì cũng thích cậu, phải to gan hơn một chút, đừng đứng ở đây suy nghĩ lung tung….đừng giống như tớ.”

Hai người đứng trong bếp nói chuyện một lúc lâu, từ xuất thân của Từ Phỉ Na, tới chuyện mẹ Lý Thừa Phàm tìm mọi cách cản trở hai người, giống như phim truyền hình tám giờ tối, từ khi thông báo tới khi kết thúc đều nhắc nhở Tần Cần quý trọng tất cả điều tốt đẹp trước mắt.

Điều tốt đẹp ấy, bắt đầu từ chiếc nhẫn kia.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN