Thanh Xuân Bắt Đầu Từ Khi Gặp Anh - Chương 242: Tình cờ gặp nhau
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
22


Thanh Xuân Bắt Đầu Từ Khi Gặp Anh


Chương 242: Tình cờ gặp nhau


Editor: Nguyetmai

“Hoắc Miên… tại sao em lại ở đây?”

“Tôi chuyển chỗ làm, không còn làm ở Bệnh bệnh viện Số 1 nữa. Còn anh thì sao? Sao lại tới đây?”

“Cha tôi uống rượu nhiều quá nên bị tắc mạch máu não, đang điều trị ở bệnh viện một thời gian, hồi phục khá ổn, về sau muốn điều dưỡng ở đây. Anh Tôi nghe nói bệnh viện này điều dưỡng giai đoạn sau vô cùng hiệu quả.”

“Đúng vậy, hoàn cảnh ở đây không tệ, coi trọng kết hợp việc ăn uống và thuốc thang, còn có chuyên gia uy tín trong lĩnh vực này, chắc chắn là tốt hơn điều dưỡng ở nhà rồi.”

“Ừ, có điều tôi nghe nói ở đây hết phòng bệnh cho khoa ngoại thần kinh rồi.” Ngụy Đông ngại ngùng gãi đầu.

Từ sau lần không cho Hoắc Miên mượn tiền, Ngụy Đông liền cảm thấy mình rất không đáng mặt đàn ông, nói được mà không làm được, thật sự rất mất mặt. Vậy nên, anh ta không trả lời wechat Wechat của lớp nữa. Sau này, Tần Sở và Hoắc Miên đồng thời thoát khỏi nhóm, anh ta mới cảm thấy dễ chịu hơn. Có điều, Chu Linh Linh biết chuyện nên thỉnh thoảng lại nói móc anh ta vài câu.

Anh ta không ngờ lại tình cờ gặp Hoắc Miên ở đây. Về chuyện cô liên tục bị lên báo, anh ta cũng có thấy tin tức. Nhưng anh ta cũng biết có Tần Sở ở đây, Hoắc Miên sẽ không sao cả.

Sự thật đúng là như vậy, lần nào Hoắc Miên cũng có thể bình an vượt qua.

“Vậy à, anh chờ tôi một lát, tôi đi hỏi lại.” Nói xong, Hoắc Miên trở lại bàn trực gọi điện thoại cho y tá trưởng.

Y tá trưởng nói khoa ngoại thần kinh còn giường bệnh, nhưng phải căn cứ vào thân phận và địa vị của bệnh nhân để bố trí.

Nếu bệnh nhân là người không có thế lực thì bình thường bệnh viện sẽ lấy lý do không có giường bệnh để đuổi bệnh nhân đi.

“Y tá trưởng, cô có thể hỏi giúp tôi không? Bệnh nhân là cha của bạn học tôi, muốn đến đây điều dưỡng di chứng sau khi bị tắc mạch máu não. Ông cụ cũng không dễ dàng gì.”

“Được, để tôi giúp cô gọi điện thoại hỏi bên khoa ngoại thần kinh.”

Cũng may y tá trưởng là người tốt. Không bao lâu sau, cô ấy gọi lại cho Hoắc Miên, nói đã giúp cô đặt được một phòng bệnh.

“Ngụy Đông, tôi giúp anh đặt phòng bệnh số 9 rồi. Anh cứ dẫn cha anh tới đó là được.”

“Thật sao? Cảm ơn em, Hoắc Miên.”

“Không cần, anh mau đi đi. Bệnh của cha anh quan trọng hơn. Tôi làm bên khoa phẫu thuật chỉnh hình, nếu có chuyện gì thì anh cứ gọi điện thoại cho tôi.”

“Được.”

Bởi vì có Hoắc Miên giúp đỡ, nên Ngụy Đông thuận lợi giúp cha nhập viện. Anh ta rất biết ơn cô, đồng thời càng thêm xấu hổ khi đối mặt với cô.

Buổi trưa, Hoắc Miên còn chưa kịp đến nhà ăn, đang xem báo cáo thì Ngụy Đông cầm hộp thức ăn đi tới.

“Tôi mua cơm trưa cho em đây.”

“Không cần khách sáo như vậy.” Hoắc Miên ngẩng đầu cười.

“Đâu có khách sáo, cũng chẳng phải là thứ gì quý. Tôi nhớ thời đi học, em thích ăn sủi cảo tôm. Lúc nãy tôi lái xe ra ngoài mua cơm trưa cho cha, tiện thể mua cho em một suất.”

“Cảm ơn.” Hoắc Miên mỉm cười, nhận lấy hộp thức ăn.

“Hoắc Miên, tôi xin lỗi… về chuyện lần trước.”

“Chuyện lần trước? Không sao, đã qua rồi mà, anh không cần xin lỗi tôi, thật sự không sao đâu.”

Nói thật, Hoắc Miên chưa từng oán hận Ngụy Đông. Có đôi khi, cô còn cảm thấy rất may mắn khi lúc đó anh ta không cho cô mượn tiền. Nếu không thì sao cô và Tần Sở có thể ở bên nhau? Suy cho cùng, Ngụy Đông cũng đã tác hợp cho cô và Tần Sở.

“Nhưng tôi thật lòng với em, chỉ có thể nói… tôi không có phúc cưới được nữ thần.” Ngụy Đông hơi hối hận.

Nếu đối thủ của anh ta không phải là Tần Sở, nếu đối thủ không quá mạnh mẽ, thì anh ta đã không cam lòng buông tay như vậy.

“Cái gì mà nữ thần chứ? Đừng đề cao tôi như vậy, bây giờ tôi chỉ là một cô y tá nhỏ mà thôi.”

Lúc này, điện thoại của Ngụy Đông chợt đổ chuông. Anh ta chào tạm biệt Hoắc Miên rồi ra ngoài nghe điện thoại.

Hoắc Miên mở hộp thức ăn, bắt đầu ăn sủi cảo tôm.

“Vẻ ngoài không ra gì nhưng lại biết dụ dỗ đàn ông.” Tô Ngự vừa khéo thấy cảnh lúc nãy.

Tuy không nghe rõ bọn họ nói gì nhưng anh ta lại thấy người đàn ông đó đưa thức ăn cho Hoắc Miên, cũng thấy Hoắc Miên cười với người đàn ông đó.

Nói thật, trong lòng anh ta hơi ghen tị…

Hoắc Miên ngẩng đầu nhìn Tô Ngự, không hề khách sáo: “Mình là ngựa giống mà còn không biết xấu hổ cười nhạo người khác?”

“Con nhóc thối, cô nói ai là ngựa giống?” Tô Ngự nổi giận.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN