[Chuyển Ver] [ VKook] Ác ma chi sủng
Chương 128A
Nghe vậy, Vũ Văn Lạc nhìn về phía bụng Tuấn Chung Quốc, trong lòng có chút chua sót. Tuấn Tịch Nhan nhìn sắc mặt Vũ Văn Lạc khó coi, hai tay căng thẳng, tươi cười trên mặt càng thêm mất tự nhiên.
Tuấn Chung Quốc chỉ là gật gật đầu, có chút nhàm chán ôm cánh tay Kim Tại Hưởng chờ người Hắc Diễm bang xuất hiện. Lúc nãy mấy người kia tiến vào xem xét đã phát hiện một ít khác thường, cho nên có thể khẳng định người Hắc Diễm bang không có bỏ qua cơ hội lần này. Hơn nữa Trịnh Hạo Thạc cũng đã nhận được tin gián điệp truyền tin tới.
Nước trái cây bưng lên, Kim Thạc Trấn đang muốn kiểm tra một chút thì Tuấn Chung Quốc kêu: “Hưởng,…”
Kim Tại Hưởng trực tiếp phân phó: “Sữa!”
Tuấn Tịch Nhan đang muốn cho người đi chuẩn bị nhưng đã có người U Minh Điện tự mình hành động!
Ôm sữa, Tuấn Chung Quốc cảm thấy mỹ mãn uống. Một đám người trầm mặc, thật không thú vị. Tuấn Chung Quốc đem sữa uống sạch, sau đó nhìn về phía Kim Tại Hưởng: “Hưởng, chúng ta trở về đi!” Không biết người Hắc Diễm bang khi nào mới tới!
Vẻ mặt Tuấn Tịch Nhan giãy dụa. Hiện tại Vũ Văn Lạc ở đây, cô không biết có nên giữ Tuấn Chung Quốc lại hay không. Nếu bây giờ cô giữ Tuấn Chung Quốc lại, Vũ Văn Lạc khẳng định sẽ hận cô nhưng nếu để nó đi, phải chờ tới khi nào mới có thể tiếp tục có cơ hội?
Kim Tại Hưởng gật đầu: “Được!” Sau đó ôm Tuấn Chung Quốc làm bộ muốn đi.
Nhưng Tuấn Chung Quốc vừa mới đứng lên liền cảm giác bụng đau: “Hưởng…”
Kim Tại Hưởng thấy sắc mặt cậu đột nhiên trở nên tái nhợt, trên trán còn có mồ hôi lạnh thì trong lòng cả kinh: “Làm sao vậy?”
“Đau bụng… Cục cưng…”
Kim Thạc Trấn vội vàng giúp cậu kiểm tra một lượt, sắc mặt trở nên rất khó coi. Sau khi lấy ly sữa kia kiểm tra thì trầm giọng nói: “Trong sữa có độc!” Vốn vì là người nhà chuẩn bị nên cậu mới không có kiểm tra, không nghĩ tới cư nhiên xảy ra chuyện.
Trịnh Hạo Thạc lập tức tìm người lúc nãy rất chủ động đi chuẩn bị sữa nhưng người đó lại sớm không biết tung tích, bên ngoài lại có rất nhiều tiếng bước chân truyền đến. Bọn họ bị bao vây!
Vũ Văn Lạc nhìn về phía Tuấn Tịch Nhan, trầm giọng hỏi: “Sao lại thế này?” Vì sao có nhiều người như vậy? Tuấn Tịch Nhan muốn làm cái gì?
Tuấn Tịch Nhan nắm chặt hai tay, di chuyển ánh mắt không nhìn tới anh ta. Thấy bộ dáng Tuấn Chung Quốc đau khổ, ánh mắt lộ ra một tia sảng khoái! [Mị: Hết thuốc với Nhan tỷ rồi!]
Kim Tại Hưởng nhìn về phía Kim Thạc Trấn, Kim Thạc Trấn lắc đầu. Tuấn Chung Quốc trong lòng trầm xuống, nắm chặt cánh tay Kim Tại Hưởng, ép nước mắt trở lại, trên mặt là biểu tình âm u lạnh lẽo dọa người: “Diệp Hạm! Một người cũng không để sót!”
Nhìn biểu tình khủng bố của cậu, Tuấn Tịch Nhan rùng mình một cái, đột nhiên phát hiện cô giống như chưa từng quen biết Tuấn Chung Quốc. Vũ Văn Lạc cũng nhíu mày nhìn Tuấn Chung Quốc, cho dù là tức giận cũng không có khả năng thay đổi thành như vậy, bộ dáng hiện tại của Tuấn Chung Quốc thật giống như là một sát thần, lãnh khốc vô tình.
Kim Tại Hưởng lo lắng ôm cậu: “Bé cưng…” Giương mắt nhìn về phía Kim Thạc Trấn: “Em ấy có thể có chuyện không?” Đứa nhỏ không có cũng không sao, anh hiện tại lo lắng nhất là cơ thể của Tuấn Chung Quốc.
———————————————————–
_Gần hết truyện rồi mà vẫn biến cho được!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!