[Chuyển Ver] [ VKook] Ác ma chi sủng - Chương 129A
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
111


[Chuyển Ver] [ VKook] Ác ma chi sủng


Chương 129A


Nhìn hai bên hỗn chiến, đạn bay khắp nơi, sắc mặt Tuấn Tịch Nhan trở nên trắng bệch. Làm sao có thể biến thành như vậy? Cô chỉ là muốn đối phó Tuấn Chung Quốc mà thôi!

Sắc mặt Vũ Văn Lạc đã sớm trở nên rất khủng bố, xoay người nhìn về phía Tuấn Tịch Nhan, giận dữ hét: “Cô cư nhiên hợp tác với người Hắc Diễm bang?” Không cần phải nói anh cũng đoán được Tuấn Tịch Nhan là muốn đối phó Tuấn Chung Quốc!

Hai người này một người bị dọa choáng váng, một người bị giận điên rồi, cư nhiên cũng không biết trốn. Tuy bắn nhau không có lan đến gần phòng khách nhưng vẫn là sẽ có đạn không cẩn thận bay tới.

Tuấn Tịch Nhan bị Vũ Văn Lạc rống phục hồi tinh thần lại, nhìn cảnh tượng hỗn loạn này cảm xúc cũng có chút không thể khống chế. Không nhịn được quát: “Tôi vì sao không thể hợp tác với người Hắc Diễm bang? Chỉ sợ không phải không thể hợp tác với người Hắc Diễm bang, mà là không thể đối phó nam nhân kia đi? Vũ Văn Lạc, đứa con hoang kia rốt cuộc tốt hơn tôi ở chỗ nào? Nó đã có con của người đàn ông khác, nó đã không cần anh vì sao anh còn luôn nhớ tới nó chứ? Bây giờ tôi mới là vợ của anh, vì sao trong lòng anh đều là nó? Tôi làm sao không bằng nó? Tôi muốn nó chết! Tôi muốn làm cho nó chết!”

“Ba!”

Vũ Văn Lạc tức giận tát cô thật mạnh, lực đạo quá mạnh kia khiến Tuấn Tịch Nhan ngã xuống đất. Tuấn Tịch Nhan ôm chặt bụng. Đau quá! Mở to hai mắt đẫm lệ nhìn thảm chậm rãi nhuộm thành màu đỏ, sắc mặt Tuấn Tịch Nhan tái nhợt như tờ giấy, cô cư nhiên mang thai!

Vũ Văn Lạc nhìn vết máu đỏ tươi kia cũng giật mình sửng sốt một chút. Tuấn Chung Quốc nhìn Tuấn Tịch Nhan lại không có chút đồng tình. Nếu cậu không gặp được Vân Phong Khinh, chỉ sợ cục cưng cũng không giữ được. Này chỉ có thể nói là Tuấn Tịch Nhan tự làm tự chịu!

Đột nhiên Kim Tại Hưởng ôm Tuấn Chung Quốc nghiêng người, viên đạn thẳng tắp bay tới đúng lúc bắn trúng giữa lưng của Vũ Văn Lạc. Tức Mặc Diễm đỏ mắt trừng Kim Tại Hưởng, dù sao hôm nay hắn cũng phải chết là không thể nghi ngờ. Như vậy hắn chết cũng muốn kéo Kim Tại Hưởng chôn cùng!

“Lão đại…” Trịnh Hạo Thạc hoảng sợ hô một tiếng. Mọi người đều phát hiện tình huống bên này liền đổi hướng súng bóp cò về phía Tức Mặc Diễm. Tức Mặc Diễm còn chưa kịp bắn phát thứ hai đã bị bắn thành cái sàng.

Tức Mặc Diễm vừa chết, người Hắc Diễm bang lại càng mất đi người tâm phúc. Dưới sự kinh hoảng nên bị giải quyết càng nhanh hơn.

Kim Tại Hưởng nhíu mày nhìn về phía Tuấn Chung Quốc: “Có chuyện gì không?”

Tuấn Chung Quốc lắc đầu: “Không có việc gì!”

“Lạc…” Tuấn Tịch Nhan chịu đựng đau đớn đi qua ôm lấy Vũ Văn Lạc: “Lạc, anh đừng có chuyện gì, là em không tốt. Đều là em không tốt…” Cô hiện tại đã biết cô thương anh ấy, thương con người của anh ấy nhưng cô lại hại anh ấy! “Thực xin lỗi… Thực xin lỗi…” [Mị: Có chút nuối tiếc cho chị Nhan!]

Ánh mắt Vũ Văn Lạc vẫn dừng trên người Tuấn Chung Quốc: “Chung Quốc, thực xin lỗi…” Tuấn Chung Quốc chỉ là thản nhiên nhìn anh ta, cậu tức giận hơn là anh ta muốn đối phó Kim Tại Hưởng!

Khóe miệng Vũ Văn Lạc gợi lên một chút cười khổ, nhìn về phía Kim Tại Hưởng nói: “Kim Tại Hưởng, tôi thừa nhận… Tôi quả thật không bằng anh…” Năng lực không bằng anh ta, yêu Chung Quốc cũng không như anh ta, kỳ thật anh đã sớm hiểu là vì sự ích kỷ của anh mới có thể làm cho anh mất đi Chung Quốc, nhưng anh không muốn thừa nhận, cũng không cam tâm.

Vũ Văn Lạc nghỉ ngơi một lát mới có sức tiếp tục nói: “Chung Quốc, kiếp sau… Anh nhất định sẽ không như vậy… Anh nhất định sẽ yêu em cho tốt…”

Kim Tại Hưởng ôm Tuấn Chung Quốc lạnh giọng nói: “Không cần!”

Ánh mắt Vũ Văn Lạc lộ ra một tia tức giận, Kim Tại Hưởng lạnh lùng nhìn hắn, lời nói ác độc nói: “Tức giận chỉ có chết nhanh hơn!” Nghe vậy, ánh mắt Tuấn Chung Quốc lộ ra mỉm cười.

“Khụ khụ…” Vũ Văn Lạc bị tức không nhẹ, trong mắt xẹt qua một tia bi ai. Anh chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ rơi vào kết cục như thế này.

Tuấn Tịch Nhan mặt đầy nước mắt: “Lạc… Anh đừng chết…” Vũ Văn Lạc nhìn cô, không biết nên nói gì. Không nghĩ tới sau này người ở bên cạnh anh cư nhiên là Tuấn Tịch Nhan.

“Lạc… Lạc…”
————————————————————
_Hắc đạo là vậy, nay sống- mai chết. Tuấn Tịch Nhan và Vũ Văn Lạc đã đi quá xa khi quyết định hợp tác với Hắc Diễm bang, dẫn đến bọn họ tự làm, tự chịu. Vũ Văn Lạc đã không còn, liệu Kiều Tịch Nhan có an phận???

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN