[Chuyển Ver] [ VKook] Ác ma chi sủng
Chương 130B
“Ai…” Kim Diệu Thần đâm miếng bít tết trong dĩa thở dài.
Tuấn Chung Quốc nhìn con một cái hỏi: “Làm sao vậy?”
Kim Diệu Thần mệt mỏi nói: “Baba, mọi người đều có đôi có cặp, con cô đơn chiếc bóng thật đáng thương!”
“Khụ khụ…” Phác Chí Mẫn thực bất hạnh bị sặc.
Mẫn Doãn Khởi đưa tay vỗ lưng Phác Chí Mẫn: “Tiểu Thần, con không phải còn có bốn thủ hạ sao?” Chính là bốn đứa nhỏ da lông ngắn kia!
Kim Diệu Thần vẻ mặt bất đắc dĩ: “Nhưng bọn họ giống như cũng không thích con, người ta bộ dạng rất đáng yêu a! Bọn họ cư nhiên mỗi lần nhìn thấy con đều bỏ chạy!”
Khóe miệng Phác Chí Mẫn run run, là con đem người ta chỉnh thảm a?
Tuấn Chung Quốc chống cằm, nhíu mày hỏi: “Vậy con muốn làm gì?”
Kim Diệu Thần vẻ mặt chờ đợi nhìn cậu: “Baba, con khi nào thì mới có thể cưới vợ a?”
Kim Tại Hưởng hoàn toàn không xen miệng vào, có thể nói chuyện giáo dục Kim Diệu Thần đều là Tuấn Chung Quốc phụ trách. Nhưng cách giáo dục kia thật sự là làm cho người ta không dám khen tặng, Kim Tại Hưởng cũng tùy ý cậu muốn nháo như thế nào liền nháo như thế nào.
Ví như hiện tại, Tuấn Chung Quốc cười nói: “Này có cái gì khó? Con muốn cưới vợ lúc nào cũng có thể a!”
Phác Chí Mẫn và Mẫn Doãn Khởi hoàn toàn im lặng, năm tuổi cưới vợ? Bây giờ đứa nhỏ đều trưởng thành sớm như vậy hay là một quái thai a? Cho dù như thế nào bọn họ cũng rất rõ, dạng này của Kim Diệu Thần đều là công lao của anh dâu nhỏ!
Kim Diệu Thần cười híp mắt, muốn bao nhiêu đáng yêu liền có bao nhiêu: “Cám ơn baba!” Quay đầu nhìn về phía Phác Chí Mẫn và Mẫn Doãn Khởi: “Chú Mẫn, chú Khởi, ngày mai bắt đầu hai người đi cùng con tìm vợ nha!” [Mị: Có tỷ tỷ nà!]
Phác Chí Mẫn và Mẫn Doãn Khởi nhìn về phía Kim Tại Hưởng, Kim Tại Hưởng hoàn toàn không phản ứng, lại nhìn Tuấn Chung Quốc, Tuấn Chung Quốc vẻ mặt đồng ý. Hai người không nói gì nhìn trời xanh!
*****
“Ở nơi này đi! Dừng xe!” Kim Diệu Thần dẫn đầu từ trên xe đi xuống. Ở trước mặt cậu đúng lúc là một cô nhi viện.
“Hừ! Cố Lâm Lâm, tao nói cho mày biết, ở đây tao là lão đại, sau này mày đều phải nghe lời tao, biết không?”
Ba người đi vào liền thấy một đám nhỏ vây quanh một bé trai bốn, năm tuổi. Bé trai kia bộ dáng mập mạp đáng yêu, trên mặt dính một ít bùn đất, hai mắt rưng rưng, nhìn qua rất đáng thương.
Kim Diệu Thần cười cười: “Chính là cậu ấy!”
Khóe miệng Phác Chí Mẫn run run, tên nhóc này xác định là nó muốn tìm vợ sao? Này cũng đùa quá trớn đi? Nhưng đứa nhỏ năm tuổi muốn tìm vợ vốn chính là chuyện rất hoang đường!
Quên đi, coi như là tìm bạn cho nó! Dù sao cũng không phải nuôi không nổi! Tuy ngoại trừ Tuấn Chung Quốc và Kim Tại Hưởng, tất cả bọn họ đều bị tiểu ác ma này chỉnh qua nhưng mọi người vẫn rất thương nó, thực chất là vừa yêu vừa hận!
Nghe được giọng nói khác, tất cả những đứa trẻ ở đây đều nhìn bọn họ. Nhìn Kim Diệu Thần giống như tiểu tiên đồng, trong mắt bọn nhỏ đều là kinh diễm. Một bé gái chạy tới chờ đợi hỏi: “Tôi có thể chơi với cậu không?”
Kim Diệu Thần không để ý đến đứa bé đó mà đi qua kéo bé trai kia đứng lên: “Em kêu là Cố Lâm Lâm?”
Bé trai mím môi gật đầu, nhìn qua rất ủy khuất. Phác Chí Mẫn nhỏ giọng nói thầm: “Không nghĩ tới tiểu ác ma này cư nhiên thích tiểu bạch thỏ!”
Mẫn Doãn Khởi nhíu mày: “Em đã quên sao? Lúc trước lão đại nhặt anh dâu nhỏ về, anh dâu nhỏ cũng là tiểu bạch thỏ!”
“Ách… Này không phải sau này cũng biến thành tiểu ác ma chứ?”
“Chú Khởi, chú Mẫn, chúng ta đi!”
Phác Chí Mẫn liếc mắt nhìn Mẫn Doãn Khởi: “Không cần làm thủ tục sao?”
Mẫn Doãn Khởi nhíu mày nói: “Phiền phức!”
Kết quả là, ba người trực tiếp mang theo bé trai nhà người ta bỏ đi. Một đám nhỏ ngây ngốc nhìn, một đứa hơi lớn một chút đột nhiên nói: “Chúng ta cần thông báo viện trưởng hay không?”
“Đúng! Thông báo viện trưởng! Bọn họ khẳng định là người xấu, phải cho chú cảnh sát bắt bọn họ lại!”
“Chúng ta nhanh đi tìm viện trưởng!”
Một đám nhỏ nói nhao nhao ồn ào xoay người bỏ chạy, Cố Lâm Lâm đột nhiên dừng lại không đi. Sau đó ngồi xổm xuống nhặt một cục đá, xoay người liền ném tới đầu đứa nhỏ lúc nãy bắt nạt cậu, đúng lúc trúng đầu người ta làm cho người ta đầu rơi máu chảy. Cố Lâm Lâm cười cười thè lưỡi với Kim Diệu Thần, vẻ mặt vô tội.
Phác Chí Mẫn và Mẫn Doãn Khởi liếc nhau, vô cùng im lặng. Hóa ra lại là một tiểu ác ma đội lốt bạch thỏ, có thể tưởng tượng cuộc sống sau này của bọn họ khẳng định một mảnh hắc ám! [Mị: ^.^]
_______________ HOÀN VĂN _______________
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!