Thanh Xuân Không Nuối Tiếc - Chương 201: Ngoại truyện 6: Lục Tuyết Nhi - Hoàng Bạch Phong
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Thanh Xuân Không Nuối Tiếc


Chương 201: Ngoại truyện 6: Lục Tuyết Nhi - Hoàng Bạch Phong


Sau buổi trưa ngày hôm ấy, tôi lại trở về cuộc sống bình thường, coi như chưa từng nghe những lời nói kia, chưa từng có hành động gì cả. Tất cả mọi thứ, cơ hồ đều như trước đây.

Nếu có thay đổi, thì có lẽ là tôi đâm đầu vào công việc nhiều hơn, ăn uống điều độ hơn, sau khi tan ca, tôi sẽ dành thời gian đi tập gym hay là học thêm về kiến thức ngành thiết kế.

Cuộc sống chầm chậm yên bình trôi qua.

Cho tới một tháng sau, cái người mà tôi đang cố quên đi, người mà như đã bốc hơi khỏi cuộc sống của tôi một tháng trời, lại đột nhiên xuất hiện.

Hôm ấy, tôi tăng ca ở công ty tới tám giờ tối, sau khi nộp sau bản báo cáo vào mail cho trưởng bộ phận, lúc ấy ở công ty cũng chỉ còn lại vài ba người.

Tòa soạn của chúng tôi đang chuẩn bị cho bài phỏng vấn một người khá quen thuộc với tôi, đó chính là mẹ chồng của Tiểu Tịch, cô Diệp Linh Hồng.

Cô ấy là một người vô cùng đáng kính, thanh tao nhãn nhặn. Dù cho trong mắt của mọi người, cô ấy là một ngôi sao sáng chói trong làng thời trang không chỉ trong nước mà còn trên quốc tế nữa.

Thế nhưng, đối với hậu bối như chúng tôi, cô ấy lại không hề tỏ ra xa cách hay làm cao, trái lại cực kỳ hòa đồng và dễ gần, đôi khi tôi cảm thấy, cô Diệp rất đáng yêu nữa ấy chứ.

Thấy bạn thân của mình tìm được một người chồng tốt, một người mẹ chồng dễ tính như vậy, tôi thật sự mừng thay cho Tiểu Tịch. Mà cũng có một chút ghen tị, chỉ mong sao tương lai, cuộc sống của tôi có thể bằng một nửa cậu ấy.

Mà hình như, Hoàng Bạch Phong là con trai nuôi của cô Diệp, trước đây chúng tôi tụ tập ở nhà Thiên Vũ vài lần, lúc ấy tôi đã để ý tới cách xưng hô của cậu ta rồi. Hoàng Bạch Phong gọi cô Diệp là mẹ nuôi, chắc là thân thiết với Thiên Vũ rồi.

Tắt máy tính, dọn dẹp lại bàn làm việc đang chất đầy những bản báo cáo và kế hoạch dự thảo, tôi cầm túi xách lên, ra về.

Vừa ra khỏi tòa nhà, tôi đã nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, hình như đó là xe của Hoàng Bạch Phong thì phải. Nhưng cho dù có là xe của cậu ta cũng đâu có liên quan đến tôi đâu?

Tôi tự giễu mình một cái, sau đó đứng vẫy xe. Tôi có xe riêng rồi, nhưng hôm nay lại không tự lái đi làm. Cũng chẳng biết bị làm sao nữa.

Nhưng mà số tôi cũng chẳng may mắn gì cho vừa, trên đường không có lấy một bóng xe taxi. Vaaky nên lại phải đứng đây đợi thôi.

Đúng lúc ấy, một giọng nói ấm áp gọi tên tôi: “Tiểu Tuyết Nhi!”

Nghe tiếng nói này, tôi có cảm giác lông tơ trên người mình dựng thẳng hết lên, trái tim cũng đập nhanh hơn một nhịp. Đúng là mối tình thanh xuân sẽ ám ảnh cả đời mà, câu nói này rất hợp với tôi, mặc dù đó cũng chẳng được coi là một mối tình đúng nghĩa.

Cố nặn ra một nụ cười, tôi quay về hướng phát ra âm thanh kia. Đợi đến khi Hoàng Bạch Phong còn cách tôi ba bước thì tôi mới hỏi:

“Ồ? Hoàng phó tổng trở nên rảnh rỗi từ khi nào vậy? Hôm nay lại có nhã hứng tới đây đi dạo thế này?”

Hoàng Bạch Phong mỉm cười. Tôi vẫn luôn biết cậu ta cười lên rất đẹp trai, nhưng đêm nay lại đẹp đến lạ lùng, dường như do ánh đèn đường hắt xuống, khiến một bên sườn mặt của cậu ta chìm trong bóng tối, một bên lại ở bên khoảng ánh sáng.

“Tôi nghĩ mình đã thông báo với em từ trước rồi mà nhỉ? Tiểu Tuyết Nhi của tôi nhanh quên đến vậy sao?”

Tôi nhíu mày, cậu ta có ý gì vậy?

“Cậu đang nói gì đấy? Tôi quên cái gì cơ?”

Hoàng Bạch Phong tiến lên một bước, tôi lại lùi một bước, cả hai đứa cứ một tiến một lui. Cho đến khi lưng tôi đập phải thân cây phía sau mới dừng lại. Nụ cười trên môi cậu ta càng mê hoặc lòng người hơn, từ trong cổ họng phát ra âm thanh dụ hoặc.

“Cần tôi phải nhắc lại lần nữa sao?”

Tên này đúng là hết nỏi nổi mà. Bỏ đi biệt tăm một tháng không thèm liên lạc gì với tôi, cứ cho là trước kia thì một hai tuần vẫn nhắn tin gọi điện hỏi thăm nhau một hai câu. Còn hiện tại một tháng trời không nói gì với nhau cả, đột ngột xuất hiện trước mặt tôi nói nhăng nói cuội, mối tình đầu của tôi đúng là có bệnh về thần kinh thật.

“Tôi không hiểu cậu đang nói gì cả.”

Hoàng Bạch Phong thế mà lại không tức giận vì lời nói của tôi, cậu ta cúi xuống, ghé sát vào tai tôi, hơi thở nóng ấm vương mùi rượu thơm tho luẩn quẩn trong không khí, trực tiếp phả lên da thịt tôi.

“Vậy hôm nay tôi sẽ nói một lần nữa, cũng là lần cuối cùng, em hãy nghe cho rõ.”

Lúc này tim tôi như ngừng đập, cũng chẳng dám thở mạnh. Tôi không hiểu mình đang hồi hộp gì nữa.

“Tôi sẽ theo đuổi em.”

Không để tôi mở miệng phản bác, Hoàng Bạch Phong đã di chuyển tới, chiếm lấy môi tôi. Nhiệt độ ban đêm ở đây đã giảm thấp, môi của cậu ta cũng lành lạnh, phủ lên đôi môi nóng ấm của tôi như đang giảm lượng nhiệt.

Tôi muốn kháng cự, nhưng vừa mở miệng ra, lưỡi của cậu ta đã theo cơ hội đó mà đi vài khoang miệng của tôi, trêu đùa tôi, khiến dây thần kinh đang căng thẳng của tôi dần thả lỏng. Cuối cùng trở thành buông bỏ mọi thứ, đón ý hùa theo hành động càn quấy của cậu ta.

Thời gian như dừng lại, trong đầu tôi là hình ảnh tua ngược khi tôi còn học cao trung. Ký ức về mối tình đơn phương thời thiếu nữ mới lớn như một lần nữa được tái hiện. Ký ức mà tôi tưởng chừng đã quên đi mãi mãi, cho đến cuối đời cũng không nhớ lại nữa.

Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy?

Đến khi xuống khỏi xe của Hoàng Bạch Phong, bước chân vào nhà của mình, tôi vẫn như người mất hồn.

Trong đầu tôi chỉ còn câu nói: “Tôi sẽ theo đuổi em” của Hoàng Bạch Phong.

Đêm hôm ấy, tôi mất ngủ, một đêm thức trắng.

***

Sáng ngày hôm sau, tôi rời giường từ sớm, thay quần áo rồi đi chạy bộ.

Vừa khóa xong cửa thì một bóng người cao lớn xuất hiện trước tầm mắt tôi.

“Chào buổi sáng, đêm qua em không ngủ được à?”

Hoàng Bạch Phong!

Tất cả là do anh mà tôi không ngủ được đó!

“Chào buổi sáng! Còn chưa tới sáu giờ, sao anh đã ở đây rồi?”

Hoàng Bạch Phong nhíu mày:

“Cả đêm qua tôi đều ở trước nhà em.”

Tôi quét mắt từ đầu tưới chân anh ta, lần này đến lượt tôi nhíu mày:

“Anh bị điên à? Có nhà mà không về.”

“Về làm gì, cũng không ngủ được.”

Tôi nghi hoặc hỏi:

“Không ngủ được?”

Anh ta gật đầu, vẻ mặt vô cùn nghiêm túc:

“Nhớ em, không ngủ được.”

Tôi cười lạnh:

“Chiêu này mà áp dụng lên các mỹ nữ khác thì sẽ thành công đấy, nhưng tiếc quá, tôi là thiên thần nên không dính thính đâu. Hôm nay nói rõ một chút nhé. Đừng phí công vô ích với tôi nữa, chúng ta… không hợp nhau. Hơn nữa, tôi biết anh chỉ muốn chơi đùa một chút thôi. Mà tôi không phải đối tượng phù hợp để chơi đùa tình cảm. Tôi đã bị chơi một lần rồi, canh bạc này, tôi không muốn, mà cũng không dám chơi. Vậy nên, coi như chưa có chuyện gì xảy ra cả, hai chúng ta vẫn là bạn học cũ, vẫn sẽ liên lạc như cũ. Thế là được rồi.”

Cả đêm hôm qua tôi đã suy nghĩ kỹ rồi. Theo đuổi sao? Tôi không tin là thật lòng. Có lẽ Hoàng Bạch Phong chỉ là trêu chọc tôi một chút thôi. Chơi đùa với tình cảm, tôi không dám làm, mà cũng chẳng có đủ tình cảm để chơi đùa. Tôi nghĩ, có lẽ cả đời này nên độc thân thôi. Tôi không hợp với yêu đường. Mà nếu có kết hôn, cũng chỉ là một người cực kỳ cực kỳ bình thường.

Nói xong, tôi không nhìn anh ta lấy một cái, đeo tai nghe lên rồi chạy bộ.

Hoàng bạch Phong không đuổi theo tôi.

Đó, suýt chút nữa thì tôi đã tự mình đa tình rồi.

Thật may vì đã nói rõ ràng.

Tình cảm đối với tôi còn quan trọng hơn cả sự nghiệp, nhưng phải là đúng người,

Còn đây, định trước là không tới được với nhau.

Tôi chỉ muốn giữ lại những kỷ niệm đẹp đẽ giữa tôi và Hoàng Bạch Phong tới cuối đời mà thôi.

Đoạn tình cảm ấy, chỉ mình tôi biết là được.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN