Nghịch Ngợm Cổ Phi - Chương 37: Bổn cô nương là con gián đánh không chết
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
112


Nghịch Ngợm Cổ Phi


Chương 37: Bổn cô nương là con gián đánh không chết


Phượng Thiên Vũ nghe được một đầu hắc tuyến. Nhưng nhìn đến nha đầu này giống như là con gián đánh không chết, còn vui vẻ hát ca. Hắn lại hơi cảm thấy buồn cười, nử tử cổ quái như vậy hắn là lần đầu tiên gặp được, khóe môi hơi nhếch lên, ánh mắt màu xanh như biển rộng phát ra một tia sáng.

Nha đầu này gợi lên cho một trò chơi đầy thích thú..,

“Ha ha, tiểu nha đầu, về sau cuộc sống của chúng ta còn dài, bản thân ta muốn nhìn thấy con người thật của ngươi” Hắn bỗng nhiên cảm thấy tương lai đã tràn ngập chờ mong thật lớn!

Rồi hắn cúi đầu hôn trên môi Vân Mặc Dao: “Đi thôi, ái phi. Bổn vương dẫn ngươi đi tới mấy nơi chơi đùa.”

Ánh mắt Vân Mặc Dao sáng lên. Bởi vì Phượng Thiên Vũ đối với mấy người thị thiếp của hắn luôn luôn cực kỳ lạnh nhạt, chỉ lấy các nàng làm cái công cụ tiết dục, không nghĩ tới hôm nay đối với nàng thể hiện ra nhu tình như vậy!

Hay là, hắn thật sự thích mình? Như vậy, địa vị Cửu vương chánh phi của ta chỉ sợ cũng không còn xa nữa.

Vân Mặc Dao vui sướng rồi lại bất an, ân cần đỡ lấy cánh tay Phượng Thiên Vũ, đi một mạch.

Long Phù Nguyệt thấy đoàn người của hắn đi xa, thầm mắng một tiếng: “Thối biến thái, đồ gay, dám biến đổi biện pháp để ép buộc ta! Hừ, tối hôm nay cô nãi nãi bỏ chạy, xem ngươi có thể làm gì ta!

Đã là canh hai, ánh trăng chỉ lộ ra nửa gương mặt đang đắc ý.

Long Phù Nguyệt đem ra chỗ quần áo đã giặt xong đưa cho Lục nhi, để nàng kiểm tra những quần áo mà mình đã giặt.

Lục nhi thấy nàng phơi nắng các màu quần áo vạn quốc kỳ giống nhau, không phân biệt cấp bậc màu sắc, không khỏi có chút buồn bực, tiểu nha đầu này làm sao có thể giặt nhanh như vậy, nàng còn tưởng rằng là nha đầu kia chỉ qua loa ứng phó, không ngờ khi đến kiểm tra tất cả các kiện quận áo, tất cả đều sạch sẽ như mới.

Nha đầu kia không phải đã có thần tiên trợ giúp chứ? Tại sao lại giặt nhanh như vậy! Nàng còn tưởng rằng nha đầu kia sẽ giặt mãi đến hừng đông ngày mai đi. Tìm không ra sơ hở, Lục nhi liền giáo huấn nàng hai câu, đơn giản chính là nô tỳ phải có bộ dạng của nô tỳ, phải giữ bổn phận…… Đại loại là những lời như vậy.

Long Phù Nguyệt cũng không biết có nghe hay không, cái đầu nhỏ của nàng giống như gà con mổ thóc. Lục nhi vốn đã buồn ngủ vô cùng, giáo huấn hai câu, liền cho nàng đi ăn cơm.

Long Phù Nguyệt sớm đói bụng đến đòi mạng, cũng không coi xem cơm này có phẩm chất hay không, liền ăn hết.

Nàng nằm ở trong một căn lều giản dị, lẳng lặng dưỡng thần một hồi. Lúc nghe được mọi người đều đã ngủ say, nàng lúc này mới xoay người đứng dậy.

Từ dưới giường mặt lấy ra một cái bọc nhỏ, chân tay nhẹ nhàng đi tới bên ngoài. Đi đến một chỗ bóng tối, liền đem cái bọc nhỏ kia mở ra, từ trong lấy ra một bộ quần áo. Vội vội vàng vàng mặc lên trên người.

Quần áo này vốn là quần áo binh sĩ bình thường, là nàng trộm ra trong lúc giặt quần áo. Mặc dù là bộ nhỏ nhất, nhưng mặc ở trên người của nàng, vẫn còn có chút lớn. Hơn nữa bởi vì thời gian quá ngắn, còn ướt sũng. Mặc lên người, hàn khí chui thẳng nhập vào thân thể, làm nàng kìm lòng không được rùng mình một cái.

Nàng ôm lấy cánh tay, cũng bất chấp rét lạnh, đi về hướng phía cửa cổng doanh traị.

Nàng tuy rằng vô cùng khẩn trương, nhưng sợ bị hoài nghi, cũng không dám chạy, chỉ có thể bước nhanh đi.

Dọc theo con đường này tuy rằng đụng phải mấy nhóm binh lính tuần tra, nhưng bởi vì nàng sớm có phòng bị, len lén nghe xong khẩu lệnh của bọn họ, lại mặc trang phục của doanh trại, khẩu lệnh giống nhau, thật cũng không có ai hoài nghi nàng. Nàng rất dễ dàng đi ra ngoài.

Doanh trại của Phượng Thiên Vũ xây ở trên một ngọn núi nhỏ ở ngoại ô thành đô.

Núi tuy rằng không cao, nhưng cũng rất ẩn mật, gió đêm thổi qua ngọn cây nghe như giống như đám sói trong đêm đang gào thét. Trong đêm, núi rừng yên tĩnh, âm trầm và khủng bố.

Long Phù Nguyệt chỉ muốn chạy trốn, sợ bị người phát hiện, rừng rậm làm sao để đi. Nàng lại là dân mù đường, đi như vậy được hơn nửa canh giờ, nàng bỗng nhiên rất nghi ngờ rằng mình đã bị lạc đường, nàng muốn đi xuống núi, bò qua một ngọn núi rồi lại đi lên một cái đỉnh núi, làm sao cũng chạy không thoát ngọn núi này……

Hôn mê, nghĩ rằng mình sẽ không đi ở trong này cả đời chứ? Long Phù Nguyệt rùng mình một cái, ôm lấy cánh tay.

Hắt xì! Long Phù Nguyệt hắt hơi một cái thực vang dội cả núi rừng.

A.., lạnh quá! Quần áo ướt sũng thật lạnh, nàng cũng bị đông lạnh bị cảm mất rồi.

Nàng bước cao bước thấp đi tới, chợt nghe sau lưng trong bụi cỏ tiếng “rầm” vừa vang lên, bả vai mạnh bị đè xuống, hai cái gì tròn tròn sắc nhọn liền đè trên bả vai. Một đoàn hơi nóng hầm hập hơi thở phun trên cổ của nàng……

Lông tơ toàn thân Long Phù Nguyệt đều dựng lên!

Có sói! Nếu như nàng đoán không lầm, vật khoát lên trên vai nàng hai chân trước của con sói, mà cái nóng hầm hập hơi thở kia chính là hơi thở của con sói phun ra, nó đang chờ nàng……

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN