Mạc Nghiên Xuyên Sách - Chương 95: Sở Cẩn Húc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
83


Mạc Nghiên Xuyên Sách


Chương 95: Sở Cẩn Húc


“Nhóc con, không nhận ra anh sao?” Tiếng cười sang sảng thân thiết hấp dẫn tầm mắt của Mạc Nghiên theo.

Khuôn mặt người đàn ông vốn thanh lãnh tuấn dật khi nhìn đến Mạc Nghiên ngay lập tức bị hòa tan. Một đôi con ngươi đen như mã não kèm theo nụ cười nồng đậm sự cưng chiều lộng lẫy giống sao trời lộ ra làm lòng người ôn nhu, hai hàng lông mi dài cong vút tựa như cánh chim, ngũ quan tinh tế, hơi thở nho nhã như gió xuân vờn quanh bên cạnh hắn, cánh môi hơi mỏng mang chút hồng nhạt làm người ta nhịn không được muốn hôn lên, hắn sung sướng nhếch khóe miệng lên.

Nhìn biểu tình mờ mịt nghi hoặc của Mạc Nghiên, bàn tay anh không khỏi bất đắc dĩ vỗ vỗ trán, thỉnh thoảng than nhẹ.”Đúng là nhóc con không có lương tâm, anh là Sở Cẩn Húc – anh Húc a! Khi còn nhỏ, anh nhìn em ngày một lớn lên nhưng sau đó lại di dân cùng với gia đình đến nước Pháp. Nhóc con, đừng nói là em đã thật sự quên anh rồi nhé?”

“Anh… Húc?” Mạc Nghiên chớp chớp mắt, trong đầu nháy mắt hiện lên một chút đoạn ngắn. Trước lúc gặp Long Ngạo Thiên, cô nhớ rõ rằng là mình thực thích lẽo đẽo theo sau một ông anh. Hồi còn nhỏ, cô là con gái một nhưng lại có được một người anh trai che mưa chắn gió, đó là 1 điều khiến cô kiêu ngạo. Khi Sở Cẩn Húc muốn xuất ngoại, cô khóc thành một bé con đầy nước mắt, thút tha thút thít rất đáng thương. Sở Cẩn Húc cũng đã hứa là sau khi lớn lên thì nhất định sẽ trở về tìm cô.

Nhưng… Ở trong sách không hề miêu tả đến người này. Sở Cẩn Húc rất thương yêu Mạc Nghiên, vậy nên sau khi nguyên chủ xảy ra chuyện thì chắc chắn là hắn sẽ gấp trở về nhưng tại sao lại không hề xuất hiện trong truyện a? Hay là khi đó, hắn đã gặp chuyện không may mà tác giả lại không hề viết?

Không được, cô không thể dùng câu chuyện trong sách để nghiền ngẫm những việc sẽ xảy ra trong tương lai. Nhân vật trong truyện sinh động như thật đứng ở trước mắt cô, đây là một thế giới thật mà không phải đơn thuần chỉ là tiểu thuyết. Sau này, cô chỉ có thể chậm rãi mò mẫm. Cô đã làm lệch lạc nội dung nhiều như vậy thì còn sợ sẽ thảm hại hơn sao?

“Còn nhớ anh không? Là vì vui vẻ đến mức không nói nên lời hay vì đã quên anh thật? Huhu, thật khổ cho anh mỗi ngày mỗi đêm đều nhớ em!” Nhìn Mạc Nghiên vẫn ngốc nghếch nhìn mình, Sở Cẩn Húc xoay người rũ vai, hơi hơi khụt khịt.

“Không phải… Em nhớ rõ anh Húc. Anh đừng khóc, em chỉ là… Quá ngạc nhiên, dù sao thì cũng đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi…” Mạc Nghiên xấu hổ tiến lên kéo kéo quần áo Sở Cẩn Húc rồi an ủi hắn.

“Thái độ của em đối với anh rất rất lạ… Em chắc là mình còn nhớ rõ anh sao?” Sở Cẩn Húc hơi lạnh nhạt liếc nhìn khuôn mặt nhỏ lấy lòng của cô.

“Nhớ rõ, em nhớ rõ! Hồi còn nhỏ, mỗi ngày, em đều ồn ào muốn gặp anh và còn hay lẽo đẽo theo sau anh.” Nhìn khuôn mặt đạm mạc mang biểu tình không tin của hắn, Mạc Nghiên nôn nóng nói:”Hơn nữa, mỗi lần em gặp rắc rối đều là anh Húc gánh tội thay.”

“Cuối cùng em cũng chịu thừa nhận. Điều khiến anh tức giận đến ngứa răng là trước kia, khi em làm vỡ bình hoa có giá ngàn vạn kia, sau đó ở trước mặt anh khóc lóc rất đáng thương, bởi vì sủng em nên anh thay em gánh tội lại bị ba anh quất roi đến mức gần như không lết được ra khỏi cửa được. Vậy mà em lúc ấy lại nói gì ở trước mặt ba anh? Em nói: Là do anh Húc không nghe lời, cứ muốn chơi, cháu đã khuyên anh ấy mà anh ấy không chịu nghe. Em đúng là lấy oán báo ơn. Anh thật hận không thể bắt em tới rồi hung hăng quất đánh một phen.” Sở Cẩn Húc nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ kiều tiếu của Mạc Nghiên, bàn tay to dùng sức xoa xoa đầu cô, mái tóc mềm mại nhanh chóng biến thành một ổ gà.

“Aaaaaaa, đừng xoa, em biết sai rồi! Thực xin lỗi anh!” Mỗi một hành động của Sở Cẩn Húc đều không chút nào che dấu sự cưng chiều hắn dành cho cô. Nhớ lại những ký ức khi còn nhỏ, Mạc Nghiên chu chu môi đỏ, không tự giác hờn dỗi với hắn giống như trước kia, mặc kệ cô gây ra chuyện gì, chỉ cần làm nũng một chút trước mặt hắn thì liền có thể qua cửa.

“Hahaa! Nhìn thấy hai con giống như lúc trước, mẹ liền cảm thấy vui mừng.” Mạnh Hinh cười khẽ, từ ái nhìn cô và hắn cãi nhau đùa giỡn. Con gái bảo bối nhà mình rốt cuộc cũng đã giống một đứa bé. Lúc trước, bà còn lo lắng cô bởi vì chuyện đó mà không thể khôi phục tính cách như cũ.

Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả >< Xin thông báo là có nhiều kịch tính sắp xảy ra, xin đính chính lại là PTT và DL không phải gần kết mới bị xử lý nhé ><

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN