Mạc Nghiên Xuyên Sách
Chương 109: Trà Phổ Nhị
Chap này tặng bạn @phianh1012, @anAnhBiNg, và @LanXuanLe. Cảm ơn 3 bạn đã vote cho mình. Cũng cảm ơn những bạn khác đã tích cực vote cho mình. Thank you >_<
“Nhóc con, cậu này là ai?” Sở Cẩn Húc nhướng mi.
“Anh ấy là….” Mạc Nghiên quay đầu lại trừng mắt nhìn người đàn ông.
Không để Mạc Nghiên kịp trả lời, Cung Kỳ Diệp tiến lên duỗi tay ôm eo cô, mờ ám ghé sát vào mặt cô, âm điệu trầm thấp khàn khàn: “Tôi là Cung Kỳ Diệp – bạn trai của Nghiên Nhi, rất vui khi được gặp anh! Không biết nên xưng hô với anh thế nào?”
“Hóa ra là Cung thiếu, tuổi còn trẻ mà đã trở thành Thượng tướng, nghe tiếng đã lâu, thật ngưỡng mộ anh! Tôi là Sở Cẩn Húc – anh của nhóc con.”
“Anh cũng không tệ lắm! Còn trẻ mà đã là Tổng giám đốc của tập đoàn Mai Sâm ở nước Pháp.”
Hai người đàn ông nhìn lẫn nhau rồi cười nói.
Mạc Nghiên đột nhiên cảm giác được một cổ cảm giác áp bách và căng thẳng rất mãnh liệt, hình như có hai mạch nước ngầm đang bắt đầu khởi động để phân cao thấp ở chỗ cô không thể nhìn thấy. Từ ánh mắt đến hô hấp và cả vị trí đứng đều để lộ ra một cổ nguy hiểm giương cung bạt kiếm.
“Muốn vào nhà ngồi chơi một chút sao?” Cung Kỳ Diệp hơi nhếch môi.
“Tôi đây liền không khách khí.” Sở Cẩn Húc cười khẽ. Trước khi bước vào trong, hắn dùng bàn tay xoa nhẹ mái tóc của Mạc Nghiên rồi ở chỗ cô nhìn không thấy, hắn dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Cung Kỳ Diệp.
Đáy mắt của Cung Kỳ Diệp lập lòe ánh sáng u ám, thân thể tản ra hơi thở dã tính đến cực điểm. Mạc Nghiên cảm nhận được trên người anh phát ra khí lạnh băng hàn, cô ngẩng đầu liếc anh một cái mang theo nồng đậm ý vị cảnh cáo. Sau đó đẩy tay anh ra rồi chuyển hướng vào phòng bếp chuẩn bị trà bánh.
Đáng chết, tại sao Cung Kỳ Diệp lại đột nhiên xuất hiện? Thôi kệ đi, cô cũng không kỳ vọng mấy người đàn ông này sẽ ngoan ngoãn nghe lời cô nói…
“Cung thiếu và Nghiên Nghiên ở bên nhau từ lúc nào?” Sở Cẩn Húc tựa lưng vào ghế ngồi.
“Chắc là khoảng mấy tuần trước, chẳng lẽ anh Sở không biết gì sao? Xem ra là Nghiên Nhi không hề nói bí mật giữa tôi và cô ấy với anh a!” Cung Kỳ Diệp cười khẽ. Nhìn khuôn mặt Sở Cẩn Húc cứng đờ, đáy mắt anh tràn ngập thực hiện được.
Cung Kỳ Diệp 1 thắng, Sở Cẩn Húc 0 thắng.
“Hai người các anh đang nói chuyện gì vậy?” Mạc Nghiên bưng khay lượn lờ đến gần.
“Không có gì, chỉ là anh Sở vừa mới hỏi anh và em ở bên nhau từ khi nào.” Cung Kỳ Diệp nhanh hơn Sở Cẩn Húc một bước, anh đứng dậy bê khay giúp cô.
“Anh lấy nhầm rồi, trà xanh là của anh Húc ca ca, của anh là trà Phổ Nhị.” Mạc Nghiên lấy lại chén trà từ trong tay Cung Kỳ Diệp rồi đưa cho Sở Cẩn Húc.
Cung Kỳ Diệp nghĩ thầm: Anh không thích trà Phổ Nhị…
“Ai nha, thật sự là không uổng công anh thương yêu bé Nghiên! Đã nhiều năm trôi qua rồi mà em vẫn còn nhớ rõ loại trà anh thích.” Nhìn Cung Kỳ Diệp nhíu mi lại, Sở Cẩn Húc nhếch môi sáng lạn cười nói.
Cung Kỳ Diệp 1 thắng, Sở Cẩn Húc 1 thắng.
“Chuyện đó là đương nhiên, haha!” Mạc nghiên cười duyên.
“Đúng rồi, nhóc con thật là khách khí! Sao lại không nói với anh em có bạn trai a?” Sở Cẩn Húc cưng chiều nhìn Mạc Nghiên.
“Chỉ là quen thử mà thôi….” Mạc Nghiên cười gượng.
“Đúng vậy a, dù sao thì cũng phải tìm một người bạn trai thật tốt! Xã hội bây giờ có một đống đàn ông lòng lang dạ sói, Nghiên Nghiên cần phải cẩn thận nha!” Sở Cẩn Húc nói, thỉnh thoảng liếc ánh mắt về phía Cung Kỳ Diệp.
“Em sẽ chú ý!” Mạc Nghiên nhẹ gật đầu.
Cung Kỳ Diệp 1 thắng, Sở Cẩn Húc 2 thắng
Ngay lập tức, nhiệt độ và không khí trong phòng khách nhanh chóng giảm xuống, Mạc Nghiên đạm cười quay đầu lại trừng mắt nhìn Cung Kỳ Diệp. Cung Kỳ Diệp nguy hiểm nhướng mi. “Không biết là lần này anh Sở sẽ ở lại đây bao lâu? Dù sao thì công ty cũng không thể thiếu Tổng giám đốc quản lý a.”
“Không vội, nếu đám cấp dưới không thể xử lý thì tôi cũng liền không cần bọn họ.”
“Chính xác, nhưng nếu bị cấp dưới phản bội thì cần phải xử lý thật tốt a!” Cung Kỳ Diệp nhấp miếng trà, nhăn lại mày kiếm nghĩ thầm: Thật đắng….
“Anh Húc, công ty của anh có sao không?” Mạc Nghiên lo lắng hỏi.
“Đừng lo lắng, anh đã giải quyết xong xuôi tất cả! Nghiên Nghiên có thể pha thêm một ly trà xanh cho anh nữa không?” Sở Cẩn Húc ôn nhu đáp. Nhìn Mạc Nghiên biến mất ở cửa, khuôn mặt hắn nhanh chóng biến thành lạnh lùng, hắn nhìn chằm chằm Cung Kỳ Diệp:” Tôi không biết cậu quen biết với Nghiên Nghiên như thế nào, cũng không biết vì sao cậu và con bé sẽ ở bên nhau, chỉ là có một chuyện cậu phải rõ ràng, đừng coi Nghiên Nghiên như cái loại bạn gái chỉ tùy tiện chơi đùa vui vẻ một chút, Nghiên Nghiên đáng giá được một người đàn ông tốt yêu thương.”
“Anh là đang nói anh sao?” Cung Kỳ Diệp nở nụ cười tà, đôi mắt hẹp dài hiện lên vẻ lạnh lùng.
“A! Có phải tôi hay không thì tôi không biết nhưng bên ngoài có một đám đàn ông nguyện ý nâng niu con bé ở trong lòng. Nếu cậu không thể dành tình cảm thật cho con bé thì tôi khuyên cậu mau chặt đứt đoạn tình cảm này, đừng để con bé chìm sâu xuống.” Sở Cẩn Húc nhàn nhạt nói nhưng trong giọng điệu lại nồng đậm ý vị cảnh cáo.
Cung Kỳ Diệp chỉ cười nhạt không nói, rũ mắt nhìn trà trong chén, sau đó uống một hơi cạn sạch. “Tất nhiên rồi, Nghiên Nhi ở trong lòng tôi có tầm ảnh hưởng rất lớn.”
“Nếu là như thế, tôi đây liền an tâm rồi!” Sở Cẩn Húc nói nhỏ, tuy vậy nhưng hắn lại không dám thật sự thả lỏng cảnh giác với Cung Kỳ Diệp
Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả >< Hầu như all đều nghĩ là anh Tiêu nhỉ, đáp án đúng là Diệp ca nhé, 4a đều mắt đen, chỉ có 1a mắt xanh thôi nhea ><
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!