Mạc Nghiên Xuyên Sách - Chương 121: Quà tặng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
102


Mạc Nghiên Xuyên Sách


Chương 121: Quà tặng


“Lúc nãy, anh và anh Húc đang nói chuyện gì vậy?” Mạc Nghiên nhìn người đàn ông ngồi ở ghế điều khiển.

“Nói về chuyện hồi nhỏ của em. Nghe kể là trước đây em rất thích nghịch ngợm và gây sự?” Diệp Hàn Ngự thỉnh thoảng liếc qua ngắm khuôn mặt xinh đẹp của cô gái ngồi bên cạnh.

“Không phải, hồi nhỏ tôi rất ngoan ngoãn nghe lời, anh đừng nghe anh Húc nói bậy.” Mạc Nghiên ủy khuất mím môi đỏ oán giận, sau đó cô chu cái miệng nhỏ lên.

“Được rồi, Nghiên Nhi của bọn anh ngoan nhất!” Đáy mắt Diệp Hàn Ngự hàm chứa nồng đậm sự cưng chiều, anh ôn nhu mở miệng nói.

“Nói thế thì được.” Mạc Nghiên kiêu ngạo nghênh nghênh khuôn mặt nhỏ, miệng nhỏ ngạo kiều mà hơi hơi vểnh lên, biểu tình trên mặt rất là đắc ý. Đột nhiên, cô lạnh mặt: “Tôi không phải của mấy anh.”

“Dạ dạ, bọn anh là của Nghiên Nhi.” Diệp Hàn Ngự cười cười, anh dùng một bàn tay xoa xoa mái tóc mềm mại của cô. “Đến nơi rồi, bọn mình lên đi!” Không đợi bé con kịp phản ứng, anh bước xuống xe trước rồi xách chiến lợi phẩm (ý là đồ chị Nghiên mua hồi nãy) của cô vào trong.

Ngay khi cánh cửa được mở ra thì liền thấy 4 người đàn ông trong nhà mở to hai tròng mắt thâm thúy giống như đang chờ đợi mà nhìn Mạc Nghiên, còn về phần tên Diệp Hàn Ngự phía sau thì… Xin lỗi! Bọn anh (ý là 4a này bơ a Ngự) không có thấy.

“Nghiên Nhi ăn tối chưa?” Tư Đồ Dịch đi lên trước rồi đưa ly nước cho cô.

“Vẫn chưa, còn mấy anh thì sao?” Mạc Nghiên nhìn 4 người đàn ông và nghi hoặc hỏi.

“Bọn anh cũng chưa ăn. Anh chuẩn bị vào bếp nấu, ăn bò bít tết có được không?” Mộc Trạch Uyên đẩy đẩy mắt kính và nhếch cánh môi.

“Anh biết nấu ăn sao?” Mạc Nghiên kinh ngạc nhìn anh. Cô còn tưởng rằng 5 người các anh chưa từng đặt chân vào phòng bếp chứ đừng nói là chạm vào những thứ đồ dính dầu mỡ.

“Tất nhiên, Nghiên Nhi có thể tìm hiểu anh từng chút một.” Mộc Trạch Uyên cười tươi mê hoặc lòng người rồi nhẹ giọng nói.

“Mấy người còn lại muốn ăn thì vào phụ giúp. Nghiên Nhi, em đi tắm rửa thay quần áo đi, lúc em ra là bọn anh sẽ chuẩn bị xong.” Đáy mắt Mộc Trạch Uyên mang theo không kiên nhẫn nhìn bốn tên bạn tốt rồi mệnh lệnh nói. Còn khi nói chuyện với Mạc Nghiên thì anh lại là dùng giọng điệu rất ôn nhu nhẹ nhàng. Sự đối lập mãnh liệt làm biểu tình của 4 người đàn ông có vẻ có chút dữ tợn và quỷ dị.

“Luật sư Mộc, thực xin lỗi, bọn tôi không biết nấu đồ ăn.” Nhìn Mạc Nghiên đi vào phòng xong, Diệp Hàn Ngự mới ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Mộc Trạch Uyên và đáp trả.

“Mày đây là đang cướp đoạt thời gian bọn tao ở chung với Nghiên Nhi.” Cung Kỳ Diệp nhăn mi, không vui nói.

“Tao rất khó chịu khi thấy bọn mày ở bên cô ấy.” Mộc Trạch Uyên ôm ngực dựa ở bên tường, một chân thon dài hơi tì ở trên tường biểu hiện ra tỉ lệ dáng người cực chuẩn của anh.

Nhìn vẻ mặt mày làm gì được tao của Mộc Trạch Uyên, 4 người đàn ông còn lại liền rất muốn hung hăng đánh anh. Sau đó, Tiêu Mục Thần bất đắc dĩ tiến lên trước và nhắc: “Mau làm thôi, chờ lát nữa Nghiên Nhi ra là có thể ăn.”

——–

“Nga! Mộc Trạch Uyên, anh thật lợi hại, trông có vẻ rất ngon miệng.” Trên bàn bày nhiều dĩa bò bít tết rất tinh xảo, chỉ mới nhìn thôi cũng khiến người ta muốn động đậy tay chân. Mùi hương thức ăn thoang thoảng ở trong không khí đột nhiên dày đặc lên. Khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô bởi vì vừa mới tắm rửa xong nên có vẻ hơi đà hồng, thoạt nhìn giống như một nụ hoa nhỏ xinh đang chuẩn bị nở rộ phơi bày sự kiều diễm.

“Anh cũng có phụ giúp.” Cung Kỳ Diệp thấp giọng nói, hai tròng mắt ngăm đen nhìn chằm chằm Mạc Nghiên giống như đang chờ đợi gì đó từ cô (Diệp ca mún đc Nghiên tỷ khen ý mà ><).

Mạc Nghiên ngẩng đầu nhìn bốn tầm mắt sáng ngời xong cảm thấy thập phần bất đắc dĩ. “4 người các anh cũng đều rất lợi hại.” Nói xong, cô tư cảm thấy cạn lời với câu khen ngợi dối trá của bản thân.

Trong lòng Mộc Trạch Uyên phiên cái xem thường xong tiến lên trước cầm tay cô rồi kéo ghế ngồi cho cô, sau đó thuận thế ngồi ở vị trí bên cạnh cô. Thỉnh thoảng, anh còn rất tri kỷ đưa dao nĩa cho cô, có vài lần còn chủ động đổ rượu vang đỏ cho cô.

Mạc Nghiên ăn uống no đủ xong, cả người giống con mèo nhỏ nằm nhoài trên sô pha. Cô tiếp nhận ly trà hoa từ trong tay Tiêu Mục Thần, cái miệng nhỏ mím nhẹ, biểu tình thỏa mãn chọc người trìu mến.

“Nghiên Nhi có mua quà cho anh không?” Mộc Trạch Uyên cưng chiều nhéo nhéo chóp mũi cô, trên khuôn mặt lạnh lùng treo tươi cười nhu hòa.

“Có mua hết cho mấy anh, đều đặt ở trên ngăn tủ ấy. Bởi vì không biết mấy anh thích cái gì nên tôi đã mua nút tay áo, ở trên có khắc tên tiếng Anh viết tắt dòng họ của mấy anh á!” Mạc Nghiên lười biếng ghé vào trên tay vịn sô pha rồi tú khí mở miệng ngáp một cái.

Khóe miệng của Diệp Hàn Ngự nhịn không được mà nhếch lên. Anh bước nhanh lên trước lấy quà cô chuẩn bị từ trong túi ra. Không ngờ rằng Nghiên Nhi khi đi mua sắm lại sẽ nghĩ đến bọn anh, việc này làm anh vui sướng vạn phần. Anh nhìn chiếc nút áo nạm vàng trong tay, ở trên có phác hoạ ra chữ cái Y đại biểu cho dòng họ Diệp trong tên tiếng Anh. Của Cung Kỳ Diệp là chữ cái G, của Mộc Trạch Uyên chính là chữ M, của Tư Đồ Dịch là chữ S và còn Tiêu Mục Thần chính là chữ X. Tuy rằng với tài sản của bọn anh thì cũng có thể mời thợ thủ công tầm cỡ quốc tế chế tạo ra chiếc nút áo tinh mỹ (tinh xảo + đẹp đẽ) hơn thế này nhưng đây mà phần quà đại biểu cho tâm ý và tình cảm mà bé con dành cho bọn anh nên bọn anh rất trân trọng.

Nhìn biểu cảm khoa trương giống như đang nâng niu bảo bối ở trong tay của 5 người các anh khiến Mạc Nghiên vừa cảm thấy thật bất đắc dĩ vừa rất sung sướng, giữa đuôi lông mày dính đầy nhu tình.

Cung Kỳ Diệp đi vào trong phòng mình rồi ghim nút tay áo ở trên chiếc áo sơmi mình hay mặc thường ngày, thỉnh thoảng còn nhìn trái nhìn phải xem. Sau khi điều chỉnh lại vài lần, anh mới vừa lòng treo sơmi vào trong tủ quần áo. Lúc mới quay lại phòng khách thì liền thấy bé con ngơ ngốc nhìn mình, Cung Kỳ Diệp cười cười cưng chiều bước tới gần cô.” Nghiên Nhi, chúng ta vào trong nghỉ ngơi đi.” Nói xong, anh mềm nhẹ bế cô lên, sau đó đạp bước chân vững vàng chậm rãi đi trở về phòng.

4 người đàn ông còn lại thì lưu luyến không rời mà nhìn bé con biến mất ở trong tầm mắt xong mới bất đắc dĩ cầm phần quà trong tay rồi quay về phòng riêng. Chỉ có chính 4 người các anh mới biết rõ cảm giác khó chịu và chua xót như bị tra tấn trong lòng.

Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả >< Thịt thì ít mà sói thì nhju >< Thấy mấy a cx tội nhưng thôi cx kệ ><

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN