Mạc Nghiên Xuyên Sách
Chương 192: Khó coi
Edit & Beta: Su Bà Bà
Thời gian thấm thoát như thoi đưa, bóng cây luồn qua khe cửa, bất tri bất giác liền tới ngày tổ chức Hội đấu giá từ thiện.
Trong đại sảnh xa hoa, 5 người đàn ông hoặc đứng hoặc ngồi, khuôn mặt soái khí như được Thượng đế tinh tế điêu khắc tỉ mỉ, thân hình cao lớn được bao bọc bởi bộ vest phẳng phiu phác họa ra đường cong hoàn mỹ, ngón tay không chút nào để ý mà đùa nghịch di động giống như đang đợi điều gì đó.
Đột nhiên, Tư Đồ Dịch ngẩng đầu nhìn mặt 4 tên bạn tốt rồi nói: “Đã chuẩn bị xong?”
“Ân.. Chờ Nghiên Nhi xuống nữa là được…” Tiêu Mục Thần dựa mình ở trên sô pha. Anh vừa mới dứt lời thì chỉ thấy từ trên thang lầu chậm rãi xuất hiện một đạo bóng hình xinh đẹp. Đáy mắt 5 người đàn ông ở đây đều hiện lên một tia kinh diễm cùng tình yêu.
Cô gái biểu tình đoan trang, ngũ quan tinh xảo như phấn điêu ngọc mài, một thân lễ phục dạ hội hoa lệ màu đen tô điểm thêm cho da thịt trắng sứ mịn màng của cô càng thêm trắng bệch. Dưới tay nghề thủ công cắt may hoàn mỹ, thân mình được bao bọc bởi bộ lễ phục càng thêm có vẻ phá lệ đột ngột và linh lung có hứng thú, mái tóc đai yêu mị bị trâm cài nạm đầy kim cương nhẹ nhẹ uốn lên, vành tai nhỏ xinh đeo hoa tai kim cương lấp lánh. Lớp kim cương trên làn váy óng ánh ánh đèn khiến cả người cô cao quý điển nhã giống như Nữ thần A Tây Na, thần thánh và bất khả xâm phạm.
Diệp Hàn Ngự dẫn đầu tiến lên trước. Anh cầm lấy tay mềm của Mạc Nghiên rồi khoác lên cánh tay mình. Mới đi về phía trước được vài bước thì sắc mặt của 4 người đàn ông còn lại đều ngay lập tức xanh mét.
Nắm tay che đi độ cung khônb vui nơi khóe miệng, Cung Kỳ Diệp ôn nhu nhẹ hỏi: “Bộ này rất khó coi, chúng ta còn có thời gian mà, Nghiên Nhi thử đổi bộ khác xem thử đi?”
Mạc Nghiên nhìn xung quanh một vòng rồi bỗng nhiên nhếch môi đỏ, đuôi lông mày mang chút nồng hậu ý cười: ”Em cảm thấy khá đẹp, giờ thì nhanh đi thôi.”
Lễ phục dạ hội cô đang mặc, nhìn ở chính diện (phía trước) thì giống như là được thiết kế bảo thủ nhưng kỳ thật lại dấu diếm huyền cơ. Mạc Nghiên quay người lại, phía sau lưng xẻ hình chữ V tới tận vòng eo để lộ ra làn da tuyết trắng giống như mỡ dê, cả người cô nhanh chóng biến thành gợi cảm yêu diễm.
Chết tiệt, là ai bỏ cái này vào trong, không phải bọn anh đã chọn sẵn qua rồi sao…
Mạc Nghiên giống như biết được tiểu tâm tư của bọn họ. Cô tươi cười doanh doanh nói: ”Đây là đồ do em nhờ anh Húc đưa tới.”
Sở Cẩn Húc!… Người đàn ông này thật là trời sinh không hợp với bọn họ…
“Haha, anh sợ đến buổi tối thì em sẽ lạnh… Nếu không thì khoác cái áo choàng vào đi…” Mộc Trạch Uyên nhếch cánh môi cười đạm, trong đôi mắt lại hiện lên lửa giận thiêu đốt.
“Em nhớ là bên trong có máy sưởi…” Ngón tay thon dài điểm điểm phần cằm nhỏ xinh, trán hơi ngẩng, thủy mắt chớp chớp mang chút trêu chọc.
“Nhưng vừa ra khỏi nhà thì liền sẽ lạnh. Đến lúc đó nếu em bị cảm lạnh thì sẽ rất khó chịu…”
“Không có việc gì đâu, thân thể của em thực khỏe mạnh. Nếu giờ còn không thì sẽ đến muộn mất…” Mạc Nghiên hờn dỗi nói.
Không ngừng dùng giọng điệu nhỏ nhẹ khuyên can mà cũng không thấy cô gật đầu đồng ý. Hơn nữa lại luyến tiếc hung dữ với cô nên 5 người đàn ông lại chỉ có thể bất đắc dĩ ngầm đồng ý. Thật không có cách nào với cô, đến lúc đó cần phải nhìn kỹ cô để tránh việc cô bị những tên ong bướm khác cuốn lấy.
“Đợi chút… Nghiên Nhi, thay đôi hoa tai này đi, nó thích hợp với lễ phục dạ hội của em.” Tiêu Mục Thần móc một chiếc hộp từ một bên túi ra. Kim cương tinh tế nhỏ xinh biến hóa góc độ theo cường độ ánh sáng, nó lòe ra bảy màu lóa mắt. Thấy cô không hề từ chối nên anh liền tiến lên rồi nhẹ nhàng dỡ xuống đôi hoa tai chướng mắt kia, ngón tay vỗ về vành tai bạch ngọc của cô. Động tác thay hoa tai mềm nhẹ giống như đối đãi với trân bảo chí tôn, đầu ngón tay lùa một sợi tóc trên má cô đi rồi thuận tay vén nó ra phía sau tai cô. “Giờ thì được rồi… Chúng ta đi thôi.”
Trong đại sảnh đường hoàng tráng lệ của Hội đấu giá có treo đèn thủy tinh tinh xảo, trên đèn hơi hơi lập loè ánh sáng, sàn cẩm thạch phối hợp với màn che làm từ nhung thiên nga đang thấp thấp rũ xuống tạo cảnh sắc lung linh huyền ảo. Tất cả khách khứa ra vào nơi đây đều là nhân vật nổi tiếng ở trong giới Chính trị và Thương giới, không khí sôi trào đến cực điểm.
Đột nhiên, một trận xôn xao vang lên từ cạnh cánh cửa lớn, mọi người sôi nổi quay đầu nhìn lại về phía cửa ra vào. Chỉ thấy 5 người đàn ông tôn quý mỗi người mỗi vẻ, tây trang phẳng phiu, mặt mày lạnh lùng cao ngạo, quanh thân tản mát ra một cổ khí thế lạnh nhạt xa cách. Đó là một loại khí thế ưu nhã, tựa hồ là vừa sinh ra thì đã có sẵn làm người khác mới chỉ nhìn thôi mà cũng đã thấy sợ.
Chỉ có điểm bất đồng duy nhất đó chính là người đàn ông đi ở phía cuối cùng, cánh tay anh còn kéo theo bàn tay ngọc mềm mại của một cô gái xinh đẹp. Bộ lễ phục dạ hội phác hoạ ra dáng người quyến rũ của cô gái, lớp kim cương trên làn váy lóe ra ánh sáng chói mắt dưới ánh đèn thủy tinh. Dáng người của cô gái thập phần ưu nhã, cả người mang theo một loại khí chất thanh nhã, cao quý mà không mất trang trọng. Hai tròng mắt long lanh như nước, tựa hồ có thể nhìn thấu tất cả. Da trắng như tuyết, trong tuyết trắng lộ ra phấn hồng, tựa hồ có thể nhéo ra nước, môi đỏ hơi hơi nhếch lên một đạo hình cung.
Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả >< Mấy a cute gê ><
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!