Mạc Nghiên Xuyên Sách - Chương 246: Vương Vũ Viện
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
42


Mạc Nghiên Xuyên Sách


Chương 246: Vương Vũ Viện


Edit & Beta: Su Bà Bà

Một chiếc xe hơi từ từ dừng ở trước cửa ngôi biệt thự xa hoa theo phong cách Châu Âu, người phụ nữ đi giày cao gót chậm rãi bước xuống xe, bàn tay mềm nhẹ nhàng hất hất mái tóc quăn cuộn sóng, trên khuôn mặt chỉ lớn bằng bàn tay treo một nụ cười nhếch.

“Vương tiểu thư, cô đã tới!” Bảo vệ cửa cung kính hơi gật đầu.

“Ân.” Người phụ nữ hừ nhẹ bằng giọng mũi, mắt nhìn thẳng tiếp tục đi về phía trước.

Cửa lớn mới vừa được mở ra thì sắc mặt kiêu căng trong nháy mắt chuyển biến thành bộ dáng nũng nịu, người phụ nữ dẫm từng bước nhỏ chạy tới chỗ ông già ngồi bên trong phòng khách, môi đỏ hơi hơi chu lên.

“Ông nội Tiêu… Cháu tới rồi! Đã nhiều ngày không gặp, cháu nhớ ông muốn chết, có phải ông đã quên Vũ Viện rồi hay không?”

“Ha ha ha, sao ông có thể quên cháu được a, để ông nhìn xem, ân… Hình như cháu gầy đi!” Ông già đầu bạc gật gù, ngón tay nhẹ vê cây gậy rồi vui tươi hớn hở nói.

“Nào có! Rõ ràng là cháu béo ra mà, ông nội chỉ biết dỗ cháu vui.” Vương Vũ Viện hờn dỗi nói, đôi tay không ngừng lắc lắc cánh tay ông già làm nũng.

“Cháu ngốc, ông có dỗ cháu đâu, à đúng rồi, ông nội cháu có khỏe không? Hồi lâu không gặp ông ấy, đúng là nhớ thật.”

“Ông nội cháu vẫn khỏe, ông nội cháu bảo cháu nên tới đây thường xuyên để thăm ông nè!” Vương Vũ Viện tiếp nhận chén trà từ trong tay hầu gái rồi đưa cho ông nội Tiêu xong lại cầm lấy chén trà thứ hai đặt ở trước mặt mình.

Ông nội Tiêu vừa lòng gật gật đầu, con bé này thật không tồi, cũng không biết phải đến khi nào thì tên nhóc (Tiêu Mục Thần) trong nhà kia mới nhận ra tình cảm của con bé này dành cho nó. “Là muốn tới nhìn tên cháu trai nhà ông thì đúng hơn! Ha ha ha.”

“Ông nội!” Màu đỏ hoa mỹ lan tràn trên mặt Vương Vũ Viện, tiếp theo là bên tai, ngay cả cần cổ cũng nhiễm rặng mây đỏ ngượng ngùng. “…… Đâu phải vậy, cháu… Cháu…”

“Nhìn xem, thật đúng là gái lớn phải gả chồng, xem cháu xấu hổ thành như vậy, ha ha ha!” Ông nội Tiêu sung sướng cười to.” À đúng rồi, nghe nói vài ngày trước đó, cháu có chạy tới công ty tìm tên nhóc nhà ông, sao hả?! Nó có hẹn cháu đi ăn bữa tối dưới ánh nến hay không?”

Ông nội Tiêu mới vừa nói xong thì liền thấy khuôn mặt nhỏ của Vương Vũ Viện trở nên uể oải, bộ dáng lã chã chực khóc làm người đau lòng.

“Cháu sao thế? Có phải nó bắt nạt cháu hay không? Nói cho ông nghe, chờ khi nó trở về, ông sẽ giáo huấn nó!” Khí thế cao ngạo bức người hình thành khi ở lâu trên địa vị cao tự phát ra ngoài, khiến người ta không rét mà run.

“Không ạ… Không phải do Mục Thần… Ông nội, ông có tuyển một nữ thư ký cho Mục Thần sao, họ Mạc… Lần trước, khi cháu đi tìm Mục Thần thì thấy cô gái kia ở trong văn phòng của anh ấy, hơn nữa… Hình như Mục Thần có chút ý tứ với cô ấy… Nhưng… Cháu đã hỏi qua nhân viên trong công ty, bọn họ bảo tính cách của nữ thư ký kia… Hình như… Không tốt lắm… Cháu sợ Mục Thần sẽ bị cô gái kia lừa…” Vương Vũ Viện lặng lẽ nhìn khuôn mặt vô biểu tình của ông nội Tiêu, hàm răng khẽ cắn cánh môi xong chậm rãi nói.

“Cháu có nhắc nhở Mục Thần rồi… Nhưng… Anh ấy bảo cháu rời đi… Rõ ràng là trước kia, anh ấy sẽ không làm như vậy… Cháu có cảm giác cô gái kia đã nhân cơ hội nói cái gì đó với anh ấy…Khi cháu chuẩn bị đi vào tìm Mục Thần thì còn bị nữ thư ký kia ngăn lại, cháu… Cháu phải lừa cô ta, cháu nói cháu là vị hôn thê của Mục Thần, nhưng cô ta vẫn không chịu cho cháu vào tìm anh ấy…” Nói xong, nước mắt tràn mi mà ra, bộ dáng chịu nhiều ủy khuất kia làm lòng người cô thành một đoàn.

“Ông nội Tiêu… Thực xin lỗi, cháu đã nói dối gạt người, cháu nói cháu là vị hôn thê của Mục Thần, huhu!”

“Cháu đừng khóc! Không có việc gì, ở trong lòng ông, cháu đúng thật là đứa cháu dâu duy nhất ông thừa nhận, đừng lo lắng về cô gái kia, nhà họ Tiêu chúng ta sẽ không tùy tiện để một người tiến vào! A Công, đi điều tra thử bối cảnh của cô gái kia, những chuyện xảy ra từ nhỏ đến lớn của cô ta tôi đều phải biết.” Ông nội Tiêu thở phì phì gõ cây gậy thật mạnh xuống đất rồi trầm giọng mệnh lệnh cho người đàn ông mặc đồ đen đứng bên cạnh, trong đôi mắt sáng chói hiện lên một tia tinh quang cùng lãnh lệ.

Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả >< người nhà các anh dần dần xuất hiện nhé ><

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN