Độc Chiếm Thiều Hoa - Chương 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
162


Độc Chiếm Thiều Hoa


Chương 8


Đỗ Nhược rời khỏi đình nghỉ mát, bởi vì đi gấp, tới chỗ Đỗ Dung, trên trán rốt cuộc chảy ra một tầng mồ hôi mỏng.

Đó là chuyện cực kỳ hiếm thấy, Đỗ Dung kinh ngạc nhìn nàng: “Không biết, còn tưởng rằng ai đuổi theo sau lưng ngươi.”

Đỗ Nhược có khổ nói không nên lời, từ trong tay áo lấy khăn ra lau mặt: “Ta là vì vội vàng muốn gặp Mục cô nương” Nàng ngẩng đầu về phía Mục Nam Phong cười, “Mục cô nương, chúng ta đã lâu không gặp!”

Mục gia và Đỗ gia trước kia không lui tới, là sau khi Triệu Kiên tạo phản, Mục gia trở thành tướng soái, mới quen biết. Khi đó Mục Nam Phong đã tập được một thân võ công, Đỗ Nhược lúc trước lần đầu tiên thấy nàng, nàng mặc áo bào màu xanh đậm, tay cầm trường kiếm, lưng đeo chủy thủ, nàng còn cho rằng Mục Nam Phong là một thiếu niên.

Mà nay nàng vẫn là phong tư như vậy, đứng ở ở giữa các cô nương, vẫn không xen lẫn kiều thái của nữ nhi gia, tư thế oai hùng hừng hực, từ nhỏ nàng ấy đã mặc quân trang như vậy.

Trông thấy Đỗ Nhược, Mục Nam Phong cũng cười rộ lên: “Ngày nay hai nước giằng co nhau, có được một chút an bình, ta không đi đánh giặc, liền có thể thường xuyên gặp nhau.”

Đỗ Tú hé miệng cười: “Đến lúc đó chẳng biết có thể có cơ hội lại xem Mục cô nương đánh mã cầu hay không.”

Nam nữ trẻ tuổi dù sao vẫn tìm chút chuyện để vui đùa, đua ngựa, tỷ võ, đánh mã cầu, đá xúc cúc, ngâm thi tác đối, cầm kỳ thi họa, không có thiếu một cái nào, nhưng mấy thứ này, các cô nương có thể thử nghiệm cũng không nhiều, ngược lại Mục Nam Phong, cái gì cũng có thể tham dự, tỷ như có lần trở về đúng lúc các thiếu niên cùng nhau tỷ thí, ai ngờ Mục Nam Phong giữa đường sáp nhập, nhưng lại giành được thứ nhất, vượt lên cả phong đầu.

Chẳng qua khôi thủ lần này, lại là Đỗ Lăng, Đỗ Nhược nghĩ thầm, ca ca nàng, khó trách phụ thân có khi muốn trách cứ hắn, võ công nghiêm chỉnh không sánh bằng Hạ Huyền, nhưng đánh mã cầu, chơi xúc cúc, đã giỏi còn muốn giỏi hơn.

Mục Nam Phong sang sảng nói: “Đánh mã cầu là hay nhất, trở lại cô nương gia chúng ta tụ họp cùng nhau chơi đùa một bữa.” Nàng khoát tay chặn lại, “Đi thôi, đi Tử Vân lâu.”

Mọi người liền hướng Tử Vân lâu đi.

Kiến trúc nguy nga nhất Phù Dung viên chính là lâu này rồi, các cô nương dọc theo thềm đá đi, dựa vào lan can quan sát, chỉ thấy gác đình tạ thu hết vào đáy mắt, nhất thời đều quên tán thưởng, cho đến khi lại có tiếng bước chân truyền đến, các nàng mới bừng tỉnh, lại nói cười.

Đỗ Tú tò mò người đến là ai, nhìn chằm chằm thềm đá kia, chỉ thấy có vị cô nương đi tới, nàng đẩy cánh tay của Đỗ Nhược: “Là Chu cô nương kìa, Tam tỷ, không phải ngươi với nàng thân lắm sao?”

Đỗ Nhược giật mình trong lòng, thân mình có chút cứng lại.

Nhưng thanh âm mềm mại của Chu Huệ Chiêu đã vang lên: “Nhược Nhược, thì ra là ngươi cũng ở Tử Vân lâu nha, ta nói vừa rồi làm sao cũng không tìm được ngươi đây.”

Chu Huệ Chiêu là độc nữ của Phú Xương bá phủ, tính tình ôn hòa, với Đỗ Nhược nhất kiến như cố ( mới quen đã thân), Đỗ Nhược thích nàng vì khéo hiểu lòng người, hai người vốn cùng một chỗ, cho nên trong mộng, nàng mới mời Chu Huệ Chiêu đến vào cung làm khách, nhưng nàng tuyệt không nghĩ tới Triệu Dự sẽ chạm vào Chu Huệ Chiêu, thật đúng là đồ mặt người dạ thú!

Thanh bạch của Chu Huệ Chiêu cứ như vậy bị hắn làm bẩn, nhưng nếu Triệu Dự thích Chu Huệ Chiêu, tại sao không lập nàng chứ? Tại sao phải cường chiếm nàng, Đỗ Nhược nghĩ thầm, may mắn nàng đã biết, nàng nhất định sẽ không để cho chuyện này phát sinh.

Thở sâu một hơi, quay đầu, nàng khẽ mỉm cười với Chu Huệ Chiêu: “Chu tỷ tỷ.”

Dưới ánh mặt trời, nụ cười của tiểu cô nương giống như hoa sơn chi, có tinh khiết và ngọt ngào trời sinh, Chu Huệ Chiêu đi tới khoác cánh tay nàng: “Trước đây lắm lời với ta như vậy, hôm nay cũng chỉ gọi ta một tiếng tỷ tỷ thôi à?”

Khác với Đỗ Nhược, bộ dáng Chu Huệ Chiêu rất nhu nhược, lông mày dài mắt nhỏ, như nhược liễu phù phong (liễu mèm trong gió), vóc người cũng rất yếu ớt, rõ ràng so với Đỗ Nhược lớn hơn một năm, nhưng nhìn qua có chút nhỏ, cổ tay mảnh mai giống như đụng một cái liền gãy.

Đỗ Nhược đứng bên cạnh nàng, cười nói: “Nào có, chỉ là vừa mới nhìn xuống, thật sự quá đẹp, ta cũng không biết nên nói gì, ngươi tới nhìn xem, có đúng không?”

Chu Huệ Chiêu liền cũng đứng ở chỗ lan can.

Các cô nương nhìn xem một hồi mới từ Tử Vân lâu đi xuống, lại đi qua hòn non bộ, đi ngang qua một bãi cỏ lớn xanh biếc, Đỗ Nhược phát hiện có nhiều nam nhân trẻ tuổi đang chơi xúc cúc, một người thân hình cao lớn trong số đó, mặc xuân bào nam nhân màu xanh dương dễ làm người khác chú ý nhất, bởi vì chơi xúc cúc, hắn đem vạt áo vén lên buộc ở bên hông, lộ ra trù khố trắng như tuyết, thoạt nhìn chẳng ra thể thống gì.

Thế nhưng trong lúc di chuyển lại tiêu sái không bị trói buộc, khiến người ta nhịn không được sẽ nhìn nhiều hai mắt.

Chúng vị cô nương cũng đều dừng bước lại, chỉ thấy xúc cúc rơi vào dưới chân hắn, hắn nghiêng người đá đi, xúc cúc không lăn tới chỗ nên đi, mà bay thẳng tới hướng các nàng, Chu Huệ Chiêu sợ tới mức hoa dung thất sắc, lôi kéo tay của Đỗ Nhược tránh qua một bên, song xúc cúc này cũng rất chính xác rơi vào bên chân Đỗ Dung.

Dưới ánh mặt trời, nam nhân trẻ tuổi hai tay chống ngang hông, nhếch miệng cười cười: “Làm phiền cô nương đem xúc cúc trả lại cho ta.”

Đỗ Nhược mới nhận ra hắn là Chương Phượng Dực.

Trong nháy mắt kia, nàng trợn tròn cặp mắt, vẫn cho là Đỗ Dung thích Chương Phượng Dực trước, nhưng hiện tại nàng đang hoài nghi là Chương Phượng Dực câu dẫn Đỗ Dung!

Gương mặt Đỗ Dung đỏ lên, thầm mắng Chương Phượng Dực lỗ mãng, nhưng trong lòng lại cảm giác ngọt ngàovui vẻ, nàng vươn chân mang giầy thêu dùng sức đá một cái, đá xúc cúc về phía hắn.

Chương Phượng Dực tiếp được xúc cúc: “Tạ ơn cô nương.”

Hắn cười rất rực rỡ sáng lạn, Đỗ Dung cũng không dám chờ lâu, xoay người rời đi.

Từ Phù Dung viên trở về, đã là chạng vạng, Đỗ Nhược đi đường rất nhiều, cực kỳ buồn ngủ, xuống khỏi kiệu liền mệt mỏi muốn ngủ, Đỗ Vân Hác nhìn bộ dáng yếu đuối của nàng, lại không nhịn được nói với Tạ thị: “Đều do ngươi nuông chiều, nhìn xem, nếu từ nhỏ học tập võ nghệ cho tốt, không chừng nhà chúng ta cũng có một cái Mục Nam Phong đấy, hiện tại thì sao, vai cũng không thể gánh nổi mười gánh.”

Tạ thị không đồng ý: “Nhược Nhược là tâm can bảo bối của ta, ta chỉ muốn nàng thật vui vẻ là được rồi, làm nữ Tướng Quân cái gì? Nhà chúng ta có lão gia ngươi, có Lăng nhi là đủ rồi.”

“Đúng vậy a, phụ thân, Mục Nam Phong có gì tốt chứ?” Nghĩ đến trang phục nam nhân của Mục Nam Phong hắn cũng rất không thích, “Cô nương nên có bộ dạng của cô nương.” Đỗ Vân Hác liếc mắt  nhìn hắn một cái: “Mã cầu của ngươi đã từng thắng được nàng chưa!”

Đỗ Lăng lại bị vạch trần vết sẹo, mặt không nhịn được đỏ lên.

Trên đời này có Hạ Huyền thì thôi, còn có Mục Nam Phong, thật không biết một nữ nhân như nàng hiếu thắng làm cái gì, chức trách của nữ nhân nên là giúp chồng dạy con, mà không phải giống như nam nhân ra sân giết địch, hắn rất là bất mãn: “Nàng lợi hại thì như thế nào, cũng không người nguyện ý cưới nàng.”

Sợ phụ thân trách cứ, hắn nói xong câu đó liền co cẳng bỏ chạy.

Đỗ Vân Hác quả nhiên dựng râu trợn mắt: “Ngay cả nữ nhân cũng không sánh bằng, hắn cũng không biết xấu hổ.”

Tạ thị thiên vị nói: “Tính tình Lăng nhi thế nào ngươi không biết sao? Hắn tính tình tiểu hài tử, ai bảo ngươi luôn không biết khen hắn, lão gia, trên đời không có nhi tử nào không mong chờ lời khen ngợi của phụ thân.”

“Vậy hắn cũng phải làm chút chuyện gì đáng để được ta khen đã!” Đỗ Vân Hác phẩy tay áo một cái rời đi.

Đỗ Nhược ở đó cười: “Phụ thân chẳng qua là miệng cứng thôi, cũng không phải thật sự không thương ca ca, không thương đã sớm giống như mấy vị Tướng Quân khác, cầm roi đánh đứa con trai không nghe lời, nhưng phụ thân chưa từng đánh ca ca.”

Tạ thị nói: “Không phải sao, cha ngươi cũng chỉ có thể dùng khuôn mặt đó dọa đám bọn họ sợ.”

Hai mẹ con cười thành một đoàn.

Tranh đấu giành thiên hạ dễ, giữ gìn giang sơn khó, Đại Yến sơ định, Triệu Kiên mỗi ngày lâm triều, cùng các thần tử thương định pháp lệnh Đại Yến, duy trì trật tự, hôm nay lại cho Bát Tiên quan bình an đàn, khẩn cầu năm sau mưa thuận gió hòa, miễn nỗi khổ dân chúng chịu thiên tai. Hoàng đế hắn cũng thật hết lòng hết dạ, cái gì cũng đều suy nghĩ chu đáo.

Cho nên tế đàn lần này cực kỳ long trọng, do quan viên Lễ bộ tham dự chủ trì.

Náo nhiệt như vậy, Đỗ Nhược đương nhiên không thể bỏ qua, ngồi ở trong xe cũng nóng lòng, thấy nàng vui thích như vậy, Đỗ Dung ngầm thở dài.

Nếu nàng cũng mới mười ba tuổi thì tốt biết bao, còn chưa phải suy nghĩ cân nhắc chuyện thành thân, nhưng hiện tại nàng mười sáu rồi, tối hôm qua tổ mẫu lưu nàng lại nói chuyện, đặc biệt nhắc tới chuyện Bao gia, trong lời nói của nàng có ý tứ cự tuyệt, tổ mẫu có chút không vui, cũng không biết có thể thay đổi chủ ý hay không, nàng nghĩ thầm, tốt nhất là Chương gia đề thân thì tốt hơn.

Không biết Chương Phượng Dực có nói với Chương lão gia hay không?

Chẳng qua Chương gia xuất thân là mã phỉ, trong nhà cũng không có chủ mẫu, bên dưới Chương Phượng Dực có ba đệ đệ, toàn là một đám xú tiểu tử, tổ mẫu trước đây cũng đã nói Chương gia không có quy củ, có lẽ hắn tới đề thân, cũng sẽ không đồng ý.

Nàng càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng.

Đỗ Nhược nhìn nàng không nói lời nào, ân cần nói: “Đại tỷ, ngươi làm sao vậy?”

“Không có gì, ta đang suy nghĩ một lát trên tế đàn có thể có quốc sư của Đại Yến chúng ta hay không.” Từ nhỏ Đỗ Dung cũng rất độc lập, không thích kể khổ, nàng cười nói, “Ta nghe nói, quốc sư hơn một trăm tuổi rồi, đã tu luyện đắc đạo, bằng không cũng sẽ không có thiên nhãn, sớm tiên đoán được hoàng thượng sẽ xưng đế đâu.”

Trên đời có người có thể sống lâu như vậy sao? Đỗ Nhược giật mình: “Thật sự sống lâu như vậy ư?”

“Ai biết thiệt giả, dù sao có rất ít người nhìn thấy.”

Đang nói chuyện, xe ngựa đã đến cửa Bát Tiên quan, ba vị tiểu cô nương cùng nhau xuống, chỉ thấy trước mắt ngựa xe như nước, hỗn loạn không chịu nổi, nhất thời đều không biết nên đi hướng nào, vẫn may Đỗ Lăng mang mấy vị hộ vệ mở đường ở phía trước, mãi cho đến chỗ có quan binh đóng, mới có thể tiến vào cửa hông.

Lúc này trong sân đã có mấy vòng dân chúng vây quanh, có ba vị đạo sĩ chậm rãi đi ra phía trước, cầm phất trần trong tay, thanh phong đạo cốt, Đỗ Nhược nhìn sang họ, thấy trong đó có vị râu tóc bạc trắng, diện mạo như sáu mươi, nàng nghĩ thầm chẳng lẽ vị này chính là quốc sư?

Ai ngờ quan viên Lễ bộ vừa mở miệng, tôn xưng hắn là Thanh Huy đạo trưởng, nàng mới biết là không phải.

Thì ra là Trữ Phong cũng không tự mình đến chủ trì tế đàn.

Vậy không tốt rồi, nàng mặc dù tò mò về tế đàn, nhưng nguyên nhân trọng yếu nhất là muốn làm quen với quốc sư, nàng muốn từ trong miệng hắn biết được giải đáp về giấc mơ kia.

Chuyện không thể hoàn thành, nàng không cam tâm, liếc mắt nhìn trái phải tìm kiếm Đỗ Lăng, nhưng Đỗ Lăng vừa mới còn ở bên cạnh, chớp mắt đã không thấy đâu, có thể gặp được hảo hữu, nàng chỉ đành phải nói với Đỗ Dung: “Đại tỷ, ta muốn đi vệ sinh.”

Thật ra cô nương gia vì để thuận tiện, trước khi ra cửa sẽ  không uống quá nhiều nước, Đỗ Dung nhíu mày nói: “Ngươi đặc biệt đến xem tế đàn, sao bây  giờ lại muốn đi vệ sinh?”

Đỗ Nhược nói: “Ta uống nhiều nước quá, ta cũng không muốn a.”

Bộ dạng thực bất đắc dĩ, Đỗ Dung nói: “Vậy ngươi đi nhanh về nhanh, ta ở chỗ này chờ ngươi.”

Đỗ Nhược nói được, xoay người rời khỏi đám người, hai vị nha hoàn đi theo sau lưng nàng, chỉ thấy nàng đi tận chỗ sâu ở chỗ sâu bêntrong, tới chỗ không có bóng người mới dừng lại, nói với Ngọc Trúc: “Ngươi đi hỏi tiểu đạo sĩ đằng trước, có phải quốc sư ở chỗ này hay không.”

Ngọc Trúc kinh ngạc: “Cô nương hỏi cái này làm gì?”

“Bảo ngươi đi hỏi thì cứ hỏi.” Đỗ Nhược đứng ở bên cạnh tường trắng che kín, chỉ thấy nơi này đủ loại trúc xanh, thật là u tĩnh, “Cao nhân đắc đạo thích sống ở loại địa phương này, ở thâm sơn, gọi là tiểu ẩn thì là ẩn ở vùng quê, mà nay Bát Tiên quan này ở tại Đô thành, đó gọi là đại ẩn thì là ẩn ở thành thị, chẳng qua trong xương vẫn không thay đổi, vẫn thích an tĩnh.”

Ngọc Trúc nghe nàng phân tích một phen, trong đầu giống như bị đút bột nhão: “Nhưng cô nương muốn tìm quốc sư làm gì?”

Không phải nàng đến xem tế đàn đấy sao?

“Ta đương nhiên là có chuyện quan trọng… việc liên quan đến thiên cơ, không thể tiết lộ.” Đỗ Nhược thần thần bí bí, “Nhanh đi, ta không có nhiều thời gian chờ đợi như vậy.”

Ngọc Trúc cũng không có cách nào, đang định đi, trong rừng trúc lại đi ra một nam nhân trẻ tuổi.

Đỗ Nhược cũng không ngờ tới có người ở nơi này, nàng ngẩng đầu nhìn về phía hắn, chỉ thấy nam nhân này mặt mày thanh tú đẹp đẽ, khí chất cao nhã, đôi mắt sạch sẽ sáng ngời, giống như mây trắng trên trời xanh, bao phủ xuống, khiến cho lòng người đầy tràn vui vẻ.

Nàng muốn hỏi hắn là ai, hắn lại nói trước: “Ngươi tìm bần đạo… là vì thiên cơ ư?”

Đỗ Nhược nghe vậy trợn mắt há hốc mồm, quốc sư không phải là đã hơn một trăm tuổi sao, nhưng hắn thoạt nhìn còn trẻ như vậy? Nàng không nhịn được bật thốt lên: “Quốc sư ngài thật sự là có thuật trú nhan nha.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN