Khom Lưng Vì Anh
Chương 6: Giấc mộng hòe
Mấy ngày nay Dịch Tích đều chăm chỉ ở trong phòng ký túc ôn Toán cao cấp, mấy người bạn cùng phòng của cô thấy dáng vẻ chăm chỉ học tập kia liền bàn tán không ngừng, giống như là mặt trời hôm nay mọc ở hướng Tây vậy.
“Nè, cậu lại chụp hình cho ai coi vậy”, mới sáng sớm Hoàng Vi đã thấy Dịch Tích chụp đề ôn gửi cho người nào đó, dù đã thấy mấy lần nhưng cô vẫn không nhịn được tò mò, “Ở đâu kiếm được quân sư thế, còn để người ta dạy học từ xa nữa”.
Dịch Tích vừa viết bài vừa đáp: “Thầy Từ đó”.
“Hửm?” Hoàng Vi sửng sốt hỏi cô.
Dịch Tích không nhìn cô ấy: “Nói ra thì thầy Từ cũng thật toàn năng, mấy kiến thức về Toán cao cấp học lâu như vậy rồi mà vẫn còn nhớ”.
“Gì? Cái gì? Cậu bắt thầy Từ dạy cậu sao?” Hoàng Vi túm lấy bả vai cô kích động, “Thật mất mặt, nói đi, cậu dùng thủ đoạn gì để thầy đồng ý với cậu”.
“Gì chứ, thầy dạy học trò không phải là chuyện hiển nhiên sao”. Dịch Tích nhìn Hoàng Vi rồi thở dài, “Học sinh bây giờ sao lại thành ra vậy chứ, trong đầu không biết nghĩ gì nữa.”
Hoàng Vi: “Cậu thôi đi, nhất định là cậu yếm bùa thầy rồi.”
Dịch Tích chỉ vào trán cô: “Nghĩ bậy gì vậy hả đồ lưu manh này.”
Dịch Tích tiếp tục giải đề, một lúc sau ngẩng đầu lại trông thấy ánh mắt “lên án” việc thầy Từ dạy học cho cô của Hoàng Vi cùng Tiểu Ngu.
Cô nghĩ một chút, hình như Hoàng Vi không có vấn đề gì đối với việc này.
Hoàng Vi rất hiểu bản thân mình, cô cũng biết rõ nếu cô ấy thích một người nào đó thì nhất định sẽ dùng đủ mọi cách để tóm được người kia.
Nhưng tiếc rằng, lần này Dịch Tích không hề nói dối. Vì cô thật sự không làm gì Từ Nam Nho cả, chỉ đơn giản là quan tâm sức khỏe của anh thôi. Tất nhiên là Từ Nam Nho càng không có gì đối với Dịch Tích, được học sinh hỏi bài, thân là thầy giáo tất nhiên là sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ với học sinh của mình rồi.
**
Dịch Tích cố gắng chiến đấu với đống bài thêm một khoảng thời gian nữa, cuối cùng cô cũng đợi được kỳ thi đến.
Kết quả thi sau 3 ngày liền có, cô đạt được 87 điểm và không rớt môn nào.
Sau khi nhận được kết quả thi, cô liền nhắn tin cho Từ Nam Nho, trong điện thoại cô không ngừng nói bản thân rất cảm kích anh nên muốn mời anh một bữa cơm xem như lời cảm ơn.
Sau 10 phút Từ Nam Nho cũng nhắn lại, trong tin nhắn chỉ vỏn vẹn hai chữ “không cần”.
Một học kỳ nhanh chóng trôi qua, sau khi việc ôn tập Toán qua đi thì cô cũng hiếm khi có cơ hội trò chuyện với Từ Nam Nho, lúc kỳ thi cuối học phần đang cận kề thì cô đã vô cùng nghiêm túc cho việc ôn tập, bỏ sau đầu những suy nghĩ về Từ Nam Nho.
Nói là ôn tập chứ thực chất giống chuẩn bị bài hơn.
Đám học sinh cả một học kỳ không lật nổi cuốn sách ra xem kia, đến lúc kỳ thi đến rồi mới nhanh chóng chạy tới chiếm chỗ ngồi học, vì thế mà chỗ ngồi ở khu tự học với thư viện đều chật ních người.
Học kỳ này Dịch Tích phải thi năm môn, cuối cùng thì cô cũng giải quyết xong bốn môn trong thời gian khắc khổ miệt mài ôn tập kia. Môn Đầu tư học thi vào 2 giờ trưa mai chính là cửa ải cuối cùng của thi học kỳ, tối hôm kia Lâm Mẫn gào thét đòi đi chơi, cô không nhịn được nên đã lén ra khỏi trường đi cùng cô ấy.
Dịch Tích rất nghiêm túc ôn tập môn của Từ Nam Nho, cô chắc chắn rằng ngày mai thi sẽ không rớt được nên tối nay mới dám đi ra ngoài chơi.
Lúc này tại Blue Island.
Lâm Mẫn cùng Dịch Tích vừa đi vào bên trong liền bị bầu không khí ấm áp lại nóng bỏng vây lấy người.
“Chào quản lý La”. Lâm Mẫn tiến về phía quầy bar chào hỏi La Kha đang đứng trò chuyện với khách ở gần đó.
La Kha nghiêng đầu liền nhìn thấy Lâm Mẫn, anh còn bắt gặp Dịch Tích đang đứng ở chỗ bartender đợi lấy rượu.
“Thật ngại quá, thất lễ rồi”. La Kha quay đầu nói với khách.
“Kìa, không phải nói là tối nay cùng nhau uống rượu sao, lời nói vừa rồi không tính nữa sao”. Đám người ban nãy trò chuyện cùng La Kha nói với giọng điệu trêu chọc.
“Ây da, người đến là Dịch Tích đó, cậu ta còn không dám đi sao”.
La Kha bất lực lắc đầu: “Các cậu cũng biết đó, tính tình của đại tiểu thư nhà họ Dịch tớ không dám chọc vào đâu.”
Đám người kia liền cười lớn: “Đi đi đi đi, quản lý La nhà chúng ta xem ra là không qua được ải mỹ nhân rồi.”
La Kha chỉ cười cười đặt ly rượu trên tay xuống, xoay người đi về phía Dịch Tích và Lâm Mẫn.
“Tích Tích, hôm nay làm sao vậy”. La Kha đi đến bên cạnh Dịch Tích, còn thuận tay làm cho cô ly cocktail.
Dịch Tích chỉ về phía Lâm Mẫn: “Hỏi cô ấy đi, tớ đã nói mai tớ còn phải thi mà cô ấy cứ bắt tớ đến cho bằng được.”
Lâm Mẫn trợn mắt: “Cậu đừng nói vậy, do chính bản thân cậu không cầm lòng được lại đổ cho mình”.
Dịch Tích đẩy đẩy cánh tay La Kha: “Cậu xem kìa, cô ấy lại bắt đầu đùn đẩy trách nhiệm”.
“Cậu nói ai đùn đẩy trách nhiệm?”
Dịch Tích: “Chậc chậc, cậu nói vài lời đi A Kha, thi đến nơi rồi mà tớ còn dám đi chơi sao”.
La Kha không muốn tham gia vào cuộc khẩu chiến của hai người, anh nhướng mày tỏ vẻ không biết.
Nhưng Lâm Mẫn lại biết rõ trong lòng tên La Kha này luôn đứng về phía Dịch Tích, nên cô cũng lười cãi nhau với bọn họ.
Tầm khoảng mấy phút sau có một đám người ăn mặc chỉnh tề đi tới, mắt Lâm Mẫn sáng lên lập tức giơ tay gọi: “Này, cậu Chu! Bên này này”.
Nam thanh niên đi đầu tiên trong đám người đó thấy Lâm Mẫn liền đi về phía này: “Thật ngại quá, tôi không đến trễ chứ”.
“Trễ mấy phút rồi”.
“A, tôi đáng chết, chút nữa sẽ uống rượu phạt!”
“Cũng không nhất thiết phải làm vậy”.
Sau đó Lâm Mẫn kéo Dịch Tích đến giới thiệu: “Đây là bạn em Dịch Tích, ngồi bên cạnh cô ấy là quản lý ở đây, La Kha”.
“Dịch Tích, La Kha, người này là anh Chu Hưng Trạch, anh ấy mới về nước không lâu nên vẫn còn lạ lẫm chỗ này”.
Chu Hưng Trạch bắt tay với La Kha, sau đó lại xoay người sang Dịch Tích: “Cô Dịch, tôi vẫn thường nghe Lâm Mẫn nhắc đến cô”.
Dịch Tích nhìn Lâm Mẫn một cái: “Hai người quen biết nhau lâu rồi sao?”
Lâm Mẫn: “Năm đó chính vì cả hai cùng ở Mỹ nên mới quen biết nhau, cũng được một khoảng thời gian, đúng không”.
Chu Hưng Trạch gật đầu cười cười.
“Này, đừng đứng đây nói nữa, chúng ta qua bên kia chơi chút đi”.
“Được”.
Sau khi hai người Lâm Mẫn Chu Hưng Trạch kéo nhau đi thì Lâm Mẫn cũng không quên quay đầu lại gọi: “Mau qua đây đi Dịch Tích”.
“Biết rồi”. Dịch Tích nhìn La Kha, “Mấy chai rượu ngon này cứ tính cho tớ”.
La Kha gật nhẹ: “Được”.
Dịch Tích cũng được xem là người khá hòa đồng, nếu Lâm Mẫn đã nói đó là bạn cô ấy thì cô cũng không có ác cảm gì với người ta.
Uống được vài ly thì Lâm Mẫn kề tai cô thì thầm, gần đây trong nhà cô ấy có chút chuyện làm ăn với cha của Chu Hưng Trạch nên cha cô đã dặn dò cô đi chơi với Chu Hưng Trạch vui vẻ một chút.
Chính vì thế mà Dịch Tích còn nhiệt tình tiếp rượu cho Chu Hưng Trạch hơn ban nãy.
“Nhìn tuổi tác thì cô còn khá trẻ, vậy mà có thể uống nhiều như vậy?” Chu Hưng Trạch nhìn Dịch Tích, “Cô còn là… sinh viên sao?”
Dịch Tích lại rót thêm một ly cho Chu Hưng Trạch: “Gì mà sinh viên hay không chứ, ra ngoài chơi thì ai quan tâm nhiều vậy đâu chứ”.
Chu Hưng Trạch cười lớn: “Đúng đúng, cô nói có lý”.
Lâm Mẫn đột nhiên ôm lấy bả vai Chu Hưng Trạch: “Nè anh Chu, anh đừng có mà coi thường cô Dịch đây nhé, người ta tuy trẻ tuổi nhưng mà thực lực không hề yếu”.
Chu Hưng Trạch nhìn Dịch Tích, hơi híp mắt nói: “Anh đương nhiên không cám coi thường Dịch Tích…”
Lời còn chưa nói xong đã bị tiếng chuông di động cắt ngang.
Chu Hưng Trạch nhìn màn hình rồi nhìn Lâm Mẫn nói: “Anh còn có một người bạn, cậu ấy đến trước cửa rồi, anh đi tiếp cái đã”.
Lâm Mẫn: “Được được”.
Chu Hưng Trạch đứng lên rời đi, Dịch Tích lại ngồi cạnh Lâm Mẫn: “Không phải cha cậu muốn ghép đôi cậu với Chu Hưng Trạch chứ, sao lại để cậu dẫn anh ta đi chơi?”
Lâm Mẫn cười ha ha: “Trong mắt cha tớ chỉ có một chữ tiền, nếu như được thì ông ấy cũng muốn đưa tớ đến tận giường của Chu Hưng Trạch rồi”.
Dịch Tích: “Ồ, tớ hiểu rồi, chút nữa cho anh ta uống chết”.
Chu Hưng Trạch quay trở lại sau 3 phút.
“Ngại quá, để mọi người đợi lâu rồi”.
Lâm Mẫn: “Đây là bạn anh sao?”
“Tới rồi, còn không phải người này sao”.
Chu Hưng Trạch vừa dứt lời, một người từ chỗ ngoặt đi tới. Bởi vì ánh sáng không tốt lắm, Dịch Tích chỉ mơ hồ nhìn thấy dáng vẻ của người kia, chỉ biết rằng người đó rất cao.
“Này… Chút nữa tớ phải về rồi, tối nay tớ không thể về trễ”. Dịch Tích thấp giọng nói với Lâm Mẫn.
Nhưng không ai trả lời cả.
Dịch Tích kéo kéo vạt áo Lâm Mẫn: “Có nghe rõ không?”
“Gì chứ, đẹp trai quá đi”. Cặp mắt Lâm Mẫn phát sáng nhìn về người kia.
“Giới thiệu một chút, người này là bạn tôi, Từ Nam Nho”.
“A… Chào anh Từ”. Lâm Mẫn gỡ tay Dịch Tích ra, “Ngồi đi ngồi đi”.
Lần theo động tác của Lâm Mẫn, tầm mắt của Dịch Tích cũng chuyển đến gương mặt người kia.
Phong cách quần áo cũng không khác biệt gì nhiều so với lúc bình thường, vẫn là áo sơ mi quần tây, chẳng qua là lúc ở phòng học thì có dáng vẻ nghiêm túc, còn bây giờ ở quán bar thì có dáng vẻ cấm dục.
Dịch Tích sợ hãi đứng dậy, cùng lúc đó tầm mắt của Từ Nam Nho cũng lướt về phía Dịch Tích.
Dịch Tích hơi hơi hé miệng, cô cảm thấy không xong rồi.
Lâm Mẫn vẫn còn đang nhiệt tình tiếp đãi Từ Nam Nho nên lúc này không phát hiện ra biểu cảm kỳ lạ của Dịch Tích, cô còn mời Từ Nam Nho ngồi xuống.
“Ngồi đi, đừng khách sáo, bạn của anh Chu cũng chính là bạn của tôi vậy, tối nay mọi người làm quen với nhau một chút”. Ánh mắt của Lâm Mẫn vẫn còn dán chặt trên người Từ Nam Nho, “Sao từ trước đến giờ tôi chưa gặp anh Từ lần nào hết, chắc đây là lần đầu tiên anh đến đúng không?”
Từ Nam Nho thu lại tầm mắt, khách sáo gật đầu đáp lại Lâm Mẫn.
“Cậu ta rất ít đến những chỗ như vậy, nếu như không phải vì đón tiếp tôi hôm nay thì cậu ta cũng không đặt chân tới đâu, tôi nói đúng chứ?” Chu Hưng Trạch cười nói.
Từ Nam Nho tiếp lời anh ta: “Lần này trở về dự định ở bao lâu?”
Chu Hưng Trạch cợt nhả nói: “Lần này về là vì có mấy hạng mục cần giải quyết, đoán chừng không thể về sớm rồi”.
“Vậy sao!” Lâm Mẫn nhiệt tình nói, “Vậy thì quá tốt rồi, anh Chu sau này có việc gì cần em giúp đỡ thì cứ nói nhé”.
Chu Hưng Trạch: “Còn không phải sao, anh với em cần gì khách sáo”.
Lâm Mẫn ở bên kia trò chuyện rôm rả cùng với Chu Hưng Trạch, còn Dịch Tích bên này như đứng đống lửa ngồi đống than. Lâm Mẫn thậm chí còn xếp chỗ ngồi của Từ Nam Nho bên cạnh cô.
Chết thật, ngày mai thi mà tối nay còn bị thầy giáo bắt gặp tại quán bar, thi đậu hay không là một chuyện khác, còn thái độ học tập mới là chuyện lớn.
Đúng là xui xẻo…
Cô ngàn lần không ngờ tới sẽ gặp phải Từ Nam Nho tại Blue Island.
“Ôn xong hết rồi sao?”
Được, cái gì đến thì cứ đến đi.
Dịch Tích liếm liếm môi, vô cùng lo lắng: “Cũng ôn được nhiều rồi…”
Người trong quán hoặc là uống rượu hoặc là trò chuyện rôm rả, nên không hề chú ý đến hai người họ, đương nhiên là nếu có người chú ý thì cũng không nghe được bọn họ đang nói gì.
Từ Nam Nho cũng đoán được phần nào rồi, anh xoay đầu nhìn sang cô, khóe môi cong lên: “Xem ra em rất tự tin”.
Nụ cười này có chút thâm trầm.
Dịch Tích nghiêm túc nói: “Em nhất định thi đậu”.
“À! thật không?”
Thấy dáng vẻ không tin tưởng của anh, cô nóng nảy: “Thật, nếu không thì em cũng không dám đến đây chơi”.
Khoảng cách của hai người khá gần nhưng Dịch Tích sợ anh không nghe thấy, cô còn đặc biệt thì thầm vào tai anh: “Thầy à, nếu mà không đậu, thì em để thầy tùy ý xử lý có được không?”
Dưới ánh đèn mờ, giọng nói trong trẻo mang theo chút hờn dỗi của cô thì thầm vào tai anh.
Từ Nam Nho đứng hình vài giây, sau đó liền bình tĩnh kéo xa khoảng cách giữa hai người.
Trên tai Từ Nam Nho còn lưu lại khí nóng phả ra từ lời nói của cô, Từ Nam Nho hơi chau mày, nhàn nhạt nói: “Thi rớt là chuyện của em”.
Dịch Tích chán nản “ờ” một tiếng, lúc vừa muốn nói gì đó đã bị giọng nói của Lâm Mẫn che lấp: “Này, hai người làm quen nhanh thật”.
Dịch Tích: “……”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!