Nam Việt Đế Vương
Chương 325: Ngao Hoàng mạnh đến bậc nào?
Keng!
Tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên chát chúa, mà vẻ mặt của Ngao Kim Luân cũng trầm xuống, cũng biến thành trạng thái Bán Nguyên Thủy, Cốt Đao lần nữa trảm xuống.
Bành!
Gã kêu rên lên một tiếng đau đớn, cổ tay rung lên bần bật, suýt chút nữa là đánh rơi Cốt Đao. Ngao Hoàng một quyền phản lại cực kì hung mãnh, uy lực hùng hồn, vượt lên hắn ba bốn phần!
Long Nhãn Minh Kính Chiếu! Bách Nhãn Long Quang!
Đồng Lâm Sơn bốn con mắt mở ra, theo đó sau lưng cả trăm mặt kính lóe sáng, hóa thành vô số đạo Long Quang xuy xuy cắt tới, trực tiếp chấn bay Ngao Hoàng!
Cùng lúc này, Huyễn Thanh Vân hai tay kết ấn, theo đó con Long Tinh Bát cấp gào thét, trong miệng một đạo Long Quang phun trào, quét bay Ngao Hoàng. Ngay lúc này cô nàng lập tức trốn đi, bởi Long Tinh Bát cấp đã thóat khỏi khống chế, cái đuôi khổng lồ của nó ầm ầm vung tới, suýt nữa đánh trúng cô nàng.
Ngao Hoàng trúng chiêu thì thoáng lộ ra vẻ giận dữ, năm ngón tay xoay đều, xương cốt biến đổi, máu thịt biến hóa, biến thành một đạo Chân Long Chung, tiếp chuông đinh đang không dứt, trực tiếp đánh bay Ly Tiểu Diêu đang lao tới, lại nghiền nát phân nửa số Minh Kính của Đồng Lâm Sơn.
“Ngay lúc này!”
Trần Phong nheo mắt, Kim Long Luân xoay tròn, ầm ầm cắt tới Chân Long Chung. Chân Long chung uy năng cực lớn, lại có thể công kích tinh thần, tuy nhiên sau khi gõ lên chín lần sẽ khựng lại một nhịp.
Leng keng leng keng!
Kim Long Luân cắt vào trong Chân Long Chung nửa bàn tay liền ngừng lại, không thể tiến thêm nổi nữa. Trần Phong thấy vậy liền biến chiêu, tay trái lật ra, theo đó Kim Tiễn xoay tròn, trực tiếp bắn thủng Chân Long Chung.
“Vẫn còn sao?”
Ngao Hoàng lui lại, thu hồi Long thuật, chỉ thấy bàn tay hắn ta rớm máu, hiển nhiên thân thể vững chắc như Long Bảo đã bị đánh xuyên.
“Lạc Long Thị từ lúc nào lại có cao thủ trẻ tuổi như thế này? Ta có lời khen đấy.”
Ngao Hoàng mỉm cười, theo đó vết thương trên tay rất nhanh đã liền lại, bàn tay trắng trẻo như cũ.
“Xem ra không đánh thật thì không thể xử lí được các ngươi rồi.”
Hắn ta thở dài, đột nhiên dẫm ra một bước, Long uy khủng khiếp bạo phát mà ra, đồng thời thân hình như tên bắn vọt tới, phút chốc đã đứng trước mặt Ngao Kim Luân.
Ngao Kim Luân chỉ kịp nâng lên Cốt Đao thì đã cảm thấy một cỗ áp lực kinh hồn đè xuống, đánh bay gã thẳng vào lòng đất.
“Muốn hạ sát hắn? Ngươi mơ đi!”
Đồng Lâm Sơn quát lên, Minh Kính lóe sáng, từng đạo Long quang du động cắt tới, chặn đứng Ngao Hoàng. Nhưng gã chẳng buồn quan tâm, thân hình như đạn pháo vọt xuống, quyết tâm đánh chết Ngao Kim Luân.
Nhưng lúc này Ly Tiểu Diêu đã vọt tới, thân hình nhẹ nhàng uốn lượn, theo đó một quyền của Ngao Hoàng bị đẩy ra. Mà lúc này một đạo Kim Long Luân đã cắt thẳng vào eo của hắn ta.
Ngao Hoàng gặp nguy không nản, Long trảo vươn ra, không ngờ lại trực tiếp chặn đứng Kim Long Luân, trảo còn lại vươn xuống, xé tan thân pháp của Ly Tiểu Diêu, chụp lấy cổ cô nàng, nhưng rất nhanh phát hiện điều không đúng.
“Là bẫy! Con ả Huyễn Long tộc kia thật khó chơi.”
Ngao Hoàng chợt tỉnh, liền rống lên một tiếng phá vỡ ảo cảnh, chỉ thấy bản thân đang túm lấy sừng của con Long Tinh bát cấp. Con kia thấy vậy thì cực độ tức giận, trong miệng phun ra từng viên Long Đạn, nổ ầm ầm lên cơ thể gã.
“Hay lắm!”
Huyễn Thanh Vân nhảy cẫng lên sung sướng, đột nhiên từ trong vụ nổ một bóng người trực tiếp bắn ra, một quyền chém xuống, may mà Ly Tiểu Diêu đã đứng trước, nhẹ nhàng đẩy một chiêu này ra.
Trần Phong cùng Ngao Kim Luân từ hai bên vọt tới, dùng xu thế kìm kẹp đánh xuống, nhưng không ngờ công kích vừa chạm vào gã liền nổ tung, mà vị Long Hoàng kia đã bước tới trước mặt Ly Tiểu Diêu, rống lớn.
Ngaooo.
Ly Tiểu Diêu thất hồn lạc phách, hai tai liền có máu tươi chảy ra, ngã khụy xuống.
“Nguy!”
Huyễn Thanh Vân đang định thi triển ảo thuật thì Ngao Hoàng cười khẽ, đôi Long nhãn sáng rực lên xuyên phá ảo thuật, hóa thành một đôi Long quang cắt ngang eo cô nàng.
“Chữ Nhu cùng chữ Huyễn, hai người các ngươi học được rất tốt. Đáng tiếc, gặp phải ta.”
Ngao Hoàng nâng chân lên đang định nghiền nát hai nàng thì Đồng Lâm Sơn đã nhào tới, bốn cánh tay vung lên, trực tiếp đánh lui gã.
“Là Chữ Nhãn bên trong Long Hình sao?”
Ngao Hoàng ổn định lại thân hình, cười to:
“Ta cần gì phải biết nhiều như vậy? Một chữ Mãnh là đủ!”
Bành!
Đồng Lâm Sơn dính trọng kích, lập tức bay như đạn pháo, thẳng vào một ngọn núi.
Mà cùng lúc này, Ngao Kim Luân đã lần nữa vung lên Cốt Đao, Đao quang hiện ra đầy trời, hóa thành mảnh đại dương đao quang chôn vùi vị Ngao Hoàng này.
“Cương, chưa đủ, chưa đủ!”
Ngao Hoàng phá vỡ Đại dương, thân hình tựa như thiên thạch lao tới, trực tiếp va chạm với Ngao Kim Luân, chấn cho long cốt của gã gã răng rắc!
Trần Phong lúc này cũng đổ mồ hôi lạnh, cảm giác sợ hãi dần dần sinh ra. Nhưng Khoai đã ngồi sau lưng hắn, quát lớn:
“Là dị tượng! Tên kia dùng Long Hoàng uy mới khiến các ngươi bị thế này! Hắn còn xa mới mạnh được như thế!”
Trần Phong tỉnh ra, Kim Tiễn xoay tròn, trong đầu lúc này chỉ còn một chữ:
Điểm!
Ầm ầm!
Kim Tiễn thoáng chốc vút đi, bắn thủng bả vai Ngao Hoàng. Gã ta ngạc nhiên, rút ra Kim Tiễn, nói:
“Dưới Long Hoàng uy mà ngươi vẫn giữ được mười phần chiến lực?”
“Lúc này thì là vậy, giờ thì không chỉ ta.”
Trần Phong mỉm cười, chỉ thấy Ly Tiểu Diêu đã khôi phục, dưới sự hỗ trợ của Huyễn Thanh Vân mà tiến sát lại bên Ngao Hoàng, đôi bàn tay ngọc ngà uyển chuyển di động, điểm lên các huyệt đạo của hắn ta.
Đồng Lâm Sơn từ trong lòng núi đã chui ta, dồn hết sức còn lại hóa ra Bách Long Nhãn Minh Kính thuật, trùng kích lên vết thương của Kim Tiễn gây ra.
“Oaa!”
Ngao Hoàng không nhịn được mà phun ra một ngụm máu tươi, cười lớn.
“Tốt, rất tốt.”
Gã ngẩng đầu lên, chỉ thấy một thanh Long Cốt Đại Minh Đao đã cắt tới, trực tiếp trảm lên đỉnh đầu gã.
Keng!
Cốt Đao vậy mà không thể chém vào dù chỉ một chút!
Ly Tiểu Diêu thấy vậy liền biến sắc, cao giọng quát:
“Lui!”
Năm người bọn hắn không chút chậm trễ lui lại, mà thân thể Ngao Hoàng rung lên bần bật, từng khiếu huyệt bị Ly Tiểu Diêu phong ấn lại được mở ra, Kim Tiễn cùng Nhãn quang bị gã trục xuất khỏi thân thể.
“Vô Nhập Chân Long Thân, Ngao Hoàng thật sự quá cường đại.”
Ly Tiểu Diêu ảm đạm thốt lên, bọn hắn đã toàn lực tấn công gã, nhưng Ngao Hoàng thật sự quá khủng bố. Gã tu luyện chính là Vô Nhập Chân Long Thân, loại luyện thể này cực kì cao thâm, chỉ cần tu nhập đến Đại Thành thì thân thể dù gặp công kích nào cũng có thể đẩy ra ngoài, đảm bảo cơ năng luôn ở trạng thái tốt nhất!
Đao Quang của Ngao Kim Luân có tính sát phạt cực cao, tuy nhiên khi gặp Vô Nhập Chân Long Thân thì lại gặp vô số khó khăn.
Bởi Vô Nhập Chân Long Thân, chính là do Ngao Hoàng kết hợp từ năm loại Bí tự, Mãnh – Cương – Nhục – Chuyển – Động.
Vương cấp, chính là đem trí thức cả một đời cô đọng lại, hóa thành từng chữ, hóa thành Bí thuật. Mà Hoàng cấp, chính là đem những chữ, những Bí thuật đó tổng hợp lại, hóa thành một hệ thống riêng của bản thân. Ví như Ngao Hoàng, gã đã đem sở học cả đời ngưng tụ lại, hóa thành Vô Nhập Chân Long Thân. Trong đó, ẩn chứa đầy đủ một hệ thống tu luyện, từ Luyện khí, Luyện Hồn, Luyện thể, chế tạo Long Bảo, công kích Hồn phách, phòng thủ, thân pháp, công pháp thu nạp thiên địa linh khí,…
Cái này gọi là, Đại nhất thống công pháp.
Đó cũng là lí do mà cùng cảnh giới, Long Hoàng chuyển sinh gần như là vô địch. Bọn hắn đã có kiến thức từ kiếp trước, kinh nghiệm nhiều không đếm xuể, lại có Đại Nhất thống công pháp, tất cả một thể. Mỗi một quyền của bọn hắn, uy lực, tốc độ, lực đạo,…đều có một hệ thống rõ ràng.
“Ta thật sự có lời khen. Thế hệ trẻ của Long tộc thời đại này quả thật có chút tài năng.”
“Ngao Hoàng quá khen.” Huyễn Thanh Vân cười hì hì, lại nói:
“Ngài biết đấy, giờ chúng ta có chiến đấu tiếp cũng chẳng có ích gì. Bên nào thắng cũng sẽ tàn tạ, chỉ có con Long Tinh bát cấp kia là được hưởng lợi.”
Nói rồi cô nàng chỉ tay về phía xa xa, nơi đó Long Tinh Bát cấp đang đứng nhàn nhã nhìn sang bọn hắn. Với trí tuệ của nó thì con Long tinh bát cấp này hiểu rằng, bản thân chỉ cần đứng nhìn đám Long tộc này chém giết lẫn nhau, sau đó đi thu thập tàn cuộc là được.
Ngao Hoàng nhíu mày hồi lâu rồi gật đầu, đáp:
“Đồng ý.”
Nói rồi hắn ta xoay người rời đi, hóa thành một vệt sáng nơi chân trời. Mà năm người bọn hắn cũng thở phào nhẹ nhõm. Ly Tiểu Diêu lau sạch máu hai bên lỗ tai, chậm rãi nói:
“Các vị bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng rồi.”
Tất cả đều im lặng không đáp, bởi bọn hắn đều biết rõ bản thân đã không dùng toàn lực trong trận chiến này, bởi vậy mới bị Ngao Hoàng chiếm thể thượng phong. Nếu bọn hắn thật sự làm như kế hoạch, chỉ sợ Ngao Hoàng hôm nay không chết cũng trọng thương. Nhưng bọn họ đều là người dưng nước lã, không quen biết nhau, thậm chí còn có thể xem là đối thủ, chỉ vì có Ngao Hoàng mới kết thành đồng minh mà thôi. Loại đồng minh dựa trên lợi ích này sớm muộn rồi cũng sẽ sụp đổ.
“Các vị, ngày mai là ngày thứ ba rồi, lúc đó Long bảng sẽ hiện ra, các vị nếu không dùng toàn lực thì cũng chẳng còn thời điểm nào để dùng nữa rồi.”
“Còn bây giờ, con Long Tinh Bát cấp này thì các ngươi có dự định thế nào?”
Ngao Kim Luân nâng lên Cốt Đao, chỉ phun ra một chữ:
“Chém.”
Trần Phong, Đồng Lâm Sơn, Huyễn Thanh Vân đồng loạt gật đầu hưởng ứng, theo đó cả năm đồng thời ra tay, công hướng về phía con Long Tinh Bát cấp!
Mà theo đó là mười mấy tòa Long trận cũng vận chuyển, ầm ầm nghiền ép phía con Long Tinh bát cấp này!
Hết chương 235
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!