Ngoan, Dỗ Anh - Chương 12: Thích
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
147


Ngoan, Dỗ Anh


Chương 12: Thích


Edit: Xiao Yi.

“Tôi cho cậu mười phút để thu dọn chỗ này sạch sẽ, nếu không sẽ ghi tội chờ xử lý.”

Cố Ngôn Thanh đứng trước mặt sinh viên nam kia, cao hơn cậu một cái đầu. Khí thế của anh bức người, ngữ khí tuy bình thản mà uy nghiêm.

Sinh viên nam đang tỏ tình cả người như nằm mộng, thấy nến dưới đất đều đã bị dập tắt. Trong lúc nhất thời, lửa giận xông ra, trán cậu ta nổi gân xanh, “Mày dựa vào cái gì mà tắt nến của tao? Có biết ông đây bày nến trong bao lâu không hả?”

Bày nến trên đồng cỏ căn bản là không ổn, cậu ta phải tốn hết mớ khí lực mới có thể bày xong!

Bày tỏ còn chưa thành công đã bị người ta cầm bình chữ cháy phá cho rối mù, lại còn ngay trước mặt nhiều bạn học như vậy. Sinh viên nam kia tức giận không ít, lập tức xảy ra tranh chấp, “Hội sinh viên tụi mày thì có quyền không cho phép người khác tỏ tình sao? Quản rộng quá rồi đấy!”

Cố Ngôn Thanh chỉ vào ngọn nến trên đất, “Cậu bày những những thứ này trên đồng có, nếu nhưa bốc cháu thì cậu có thể gánh nổi hậu quả hay không? Tự xưng là tiền bối năm hai, nhưng cậu lại ngây thơ làm ra chuyện nguy hiểm như vậy. Bởi vì nhu cầu riêng của bản thân mà không để ý tới nguy hiểm của người khác, còn muốn có được tình cảm của nữ sinh sao? Thật là nực cười!”

Sinh viên nam bị nói đến mức chột dạ, nhưng ngoài miệng vẫn khí thế, “Không phải là chưa cháy à? Chưa cháy thì mày quản tao bày cái gì?”

Hàng mày của Cố Ngôn Thanh cau lại, “Trong Nội tuy sinh viên đã viết rõ ràng: thao trường, rừng cây là nơi dễ xảy ra cháy nên cấm không được đùa với lửa. Nếu làm trái sẽ bị ghi tội và trừ hạnh kiểm. Cậu biết rõ mà vẫn cố vi phạm, phải xử nặng hơn, đưa lên phòng Giáo vụ làm việc. Cậu học ngành nào? Tên gì? Giảng viên chủ nhiệm là ai?”

Nói xong, anh ra hiệu cho người của Hội sinh viên bên cạnh lấy biên bản kẹp trong vở ra.

“…” Nghe thấy phải bị ghi tội và trừ hạnh kiểm, khí thế của sinh viên nam kia lập tức tan hơn một nửa.

Lúc nhìn qua Cố Ngôn Thanh, trên mặt câu ta dần trưng ra nụ cười, “Bạn học à, tôi chỉ đùa thôi, cũng chưa có thành ra hậu quả gì, sẽ không nghiêm trọng tới mức đó đâu nhỉ? Huống chi, nến đều bị các cậu dập tắt rồi, chuyện tỏ tình của tôi cũng bị các cậu phá, bây giờ tha cho tôi một lần, thế nào?”

Cố Ngôn Thanh liếc nhìn cậu ta một cái, “Bây giờ dọn sạch chỗ này đi.”

Thấy anh chịu tha, sinh viên nam kia thở phào một cái, liên tục trả lời: “Chờ tôi một chút liền dọn ngay.”

Nói xong, cậu ta đi tới trước mặt Tần Noãn, đưa hoa hồng trong tay cho cô, khẩn trương mở miệng, “Hôm nay có chút bất lợi, chỉ là em có đồng ý làm bạn gái của anh không?”

Cố Ngôn Thanh nhìn chằm chằm hoa hồng trong tay của sinh viên nam, lông mày nhảy bình bịch mấy lần. Anh đen mặt thúc giục, “Dọn ngay bây giờ!”

“Hội sinh viên các cậu không có nhân tính sao? Nếu đều bị các cậu dập, có thể đừng xen vào chuyện của ông đây nữa không hả? Một lát rồi dọn không được à?” Sinh viên nam kia tức hồng hộc.

Cố Ngôn Thanh nhấp nhẹ môi mỏng, ánh mắt nhìn qua người Tần Noãn.

Tần Noãn nhìn bó hồng kia, da đầu hơi tê dại. Cô trầm mặc mười mấy giây, sau đó do dự mở miệng: “Thật xin lỗi ạ, chúng ta… không hợp.”

Sinh viên nam kia giật mình, xấu hổ lấy hoa về, “Không, không sao cả.”

Tần Noãn lễ phép cười chào cậu ta, sau đó lôi kéo bạn cùng phòng ký túc nhanh chóng rời đi.

Cố Ngôn Thanh nhìn qua bóng lưng đào hoa của cô, lại nhìn về phía sinh viên nam kia, thái độ có chút hoà hoãn, “Tạm thời tôi không truy cứu chuyện tối nay. Cậu nhanh dọn chỗ này cho sạch sẽ, lần sau sẽ không ngoại lệ như vậy nữa.”

Từ phòng vệ sinh đi ra, Tần Noãn vừa lau tóc vừa kêu Chu Thịnh Nam đi tắm. Sau đó, cô cũng tự mình đắp mặt nạ rồi bò lên giường nằm, hai chân gác lên tường, tóc dài ướt sũng thuận theo mép chiếu mà rũ xuống, nhẹ nhàng lay động chờ khô.

Tô Tử Hân ngồi trên giường của mình nghịch điện thoại, đột nhiên ngẩng mắt nhìn Tần Noãn, “Cậu nói thử xem, Cố Ngôn Thanh tối nay có phải là lấy quyền công mưu chuyện tư không? Cố ý quấy chuyện khi nãy ấy?”

“Hả?” Điện thoại của Tần Noãn đang bật nhạc, cô nghe không rõ lắm. Lúc này tiện tay tắt nhạc đi, “Cậu vừa nói gì cơ?”

Tô Tử Hân ngồi xuống, “Mình nói là Cố Ngôn Thanh không phải thích cậu đấy chứ? Anh ấy biết tối nay có người bày tỏ với cậu, cho nên lấy quyền công mưu chuyện tư, cố ý phá bĩnh.”

Tần Noãn ngây ra một lúc, cảm thấy buồn cười, “Sao có thể chứ?”

“Sao lại không thể nào? Cấp bậc của anh ấy là nam thần, không sai. Nhưng mình cảm thấy cậu cũng được coi là nữ thần mà, ánh mắt của anh ấy cao đến đâu thì nếu thích cậu cũng không phải chuyện lạ.”

Tần Noãn cười, lắc đầu nói: “Người ta là học bá, đại thần của khoa Kế toán đó. Ngày nào cũng vội giải mã hoá số liệu, đoán chừng anh ấy không thừa sức lực nghĩ đến chuyện tình cảm đâu.”

Huống chi, trước kia không phải cô chưa từng theo đuổi anh. Nhưng Cố Ngôn Thanh đã chứng tỏ cho cô thấy anh không có ý với cô. Thậm chí sau này, bởi vì tránh cô mà công việc cũng không cần.

Anh thích cô mới gọi là chuyện lạ đấy!

Chỉ là, bây giờ anh chưa thích cũng không sao. Một ngày nào đó, cô sẽ khiến anh thích mình là được.

Hãy chờ mà coi, sớm muộn gì Cố Ngôn Thanh cũng là món ăn trong mâm của cô.

Không thịt được anh, Tần Noãn kiên quyết không quay đầu!!!

Tại ký túc xá nam, Cố Ngôn Thanh hiếm khi có thể ngủ sớm, nhưng mà lật qua lật lại vẫn không buồn ngủ.

Trùng hợp, Mục Lăng Thành muốn nói chuyện phiếm với anh, cho nên anh cũng tuỳ ý tán gẫu cho hết thời gian.

Khai giảng năm hai cao trung, Mục Lăng Thành có một bạn cùng bàn mới. Là một nữ sinh rất đẹp, gần đây nói chuyện với Cố Ngôn Thanh, nội dung gần như đều là cô bạn cùng bàn kia của cậu.

Cố Ngôn Thanh mơ hồ cảm thấy cảm tình của Mục Lăng Thành đối với cô bạn cùng bàn này không bình thường.

Cố Ngôn Thanh: 【Cậu học tập vẫn tốt chứ?】

Mục Lăng Thành: 【Vâng, cũng tạm ổn.】

Mục Lăng Thành: 【Anh, sao gần đây anh không tìm cho em chuyện gì để làm? Mặc dù khai giảng nhưng em vẫn có thời gian, sẽ không ảnh hưởng học tập đâu.】

Cố Ngôn Thanh nghĩ nghĩ, trả lời: 【Gần đây, phòng thí nghiệm có một hạng mục lớn, có lẽ đang thiếu người. Để anh hỏi giáo sư một chút rồi tìm cho cậu một khâu để tới học hỏi.】

Mục Lăng Thành: 【OK!】

Hai người nói chuyện phiếm một lát, Cố Ngôn Thanh chợt nghĩ đến một nghi vấn luôn trực quanh mình. Anh không biết phải hỏi ai, cho nên thử một lần trong vô vọng, hỏi Mục Lăng Thành:

【Nếu như thời điểm mà cô gái kia được người khác bày tỏ, trong lòng cậu mất hứng, thậm chí còn sợ cô ấy sẽ đồng ý người ta. Như vậy có phải là… thích không?】

Mục Lăng Thành: 【Chuyện này còn phải hỏi à? Khẳng định đúng là thích rồi!】

Cố Ngôn Thanh vuốt vuốt mi tâm, nhắm mắt suy nghĩ cái gì.

Một lát sau, Mục Lăng Thành bên kia lại gửi tin nhắn tới: 【Anh có người mình thích rồi sao? Tính làm sao theo đuổi chưa? Nói thử cho em học hỏi một chút với.】

Cố Ngôn Thanh suy nghĩ, gõ chữ trả lời: 【Anh sẽ nghĩ tất cả mọi cách tạo cơ hội… để cô ấy theo đuổi anh.】

Mục Lăng Thành: 【??】

Mục Lăng Thành: 【Sao anh không tự theo đuổi?】

Cố Ngôn Thanh trầm tư mấy giây, 【Cô ấy giỏi việc này hơn anh.】

Bên kia đột nhiên im lặng.

Tưởng là cậu ngủ, Cố Ngôn Thanh để điện thoại xuống, cũng định sẽ ngủ.

Lúc mơ màng sắp ngủ, Mục Lăng Thành lại nhắn tin trả lời: 【Em chưa từng thấy người nào mặt dày vô sỉ như thế đâu!】

Kèm thêm hình ảnh: 【Chú cô sinh [1].jpg.】

_____

[1] Chú cô sinh: ám chỉ người ích kỷ, sống một mình đi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN