Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương 26: Rất đàn hồi, rất co giãn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
221


Đỉnh Cấp Lưu Manh


Chương 26: Rất đàn hồi, rất co giãn


“Sư phụ!” Thạch thanh thấy hắn bị còng lại, càng lo lắng.

“Không sao đâu!” Hướng nhật xoay lại cười rất tươi.” Cảnh sát mời uống trà, nói tào lao vài câu là về thôi!”

“Hừ!” lục soát không thấy hung khí, Thiết uyển tất nhiên là không cam lòng rồi “Tưởng bở hả? chờ chết đi!”

“Uy, cô này, cô hình như chuyên môn đối chọi với ta ha, quên tối qua.”

“Hoắc cương, dẫn hắn ra xe!” Thiết uyển rống to.

“Vâng!” Hoắc cương hàn quang chợt lóe lên trong mắt, tối hôm qua? Thằng nhóc này làm gì với Thiết cục phó? Thấy Thiết cục phó tức giận tới nổi ngay cả ma túy cũng bỏ, chạy tới bắt hắn, chẳng lẻ.nghĩ đến đây, Hoắc cương hung hăng sút vào đùi Hướng nhật la, “Đi!”

“Thằng này, ông nhớ mặt mày rồi!” Hướng nhật quay đầu lại lạnh lùng nhìn hắn. Tuy nói là ông mày không giết cảnh sát, nhưng bẻ gãy tay chân cho tàn phế, chấn thương sọ não thì không có nói à.

“Mẹ, dám uy hiếp cảnh sát hả? mày chán sống rồi.” Hoắc cương lại muốn ra tay cho thằng này thêm chút đau khổ nữa.

“Hoắc cương!” Thiết uyển kịp thời ngăn lại, “Đừng quên thân phận của chúng ta!”

“Vâng, thiết cục, cũng do tôi xúc động quá.” Hoắc cương ngượng ngùng nói, dùng sức đẩy Hướng nhật ra xe.

“Sư phụ, người sẽ sớm ra thôi!” Thạch thanh ở phía sau hô to.

“Tiểu thanh, nói với Sở sở một tiếng, trưa nay ta không ăn cơm với nàng được.” Hướng nhật xoay đầu lại nhắn, trong lòng cầu khẩn cô nhóc đó nhanh chút, với tài lực nhà nhỏ thì chắc cũng có quen vài tay lãnh đạo. Nếu không.Tới khi không còn cách nào nữa thì đành bại lộ thân phận lun cho rồi.

“Dạ, sư phụ! Người đừng lo, người sẽ ra sớm thôi.” Thạch thanh phẩy phẩy tay theo.

“Tiểu thư, thằng này là thằng lưu manh, cô cẩn thận chút, đừng để bị lừa.” Hoắc cương “thiện ý” nhắc nhở, ít nhất giờ hắn chỉ có thể làm vậy.

Thạch thanh không them để ý đến hắn, vội xoay người vào trường.

Sở sở một tay ôm chặt gối ôm trong lòng, nữa nằm nữa ngồi trên đầu giường, cầm cuốn tiểu thuyết tối qua còn chưa đọc xong.

Đột nhiên, tiếng điện thoại vang lên inh ỏi. Sở tiểu thư đưa chân khều cái điện thoại lại gần – là Thanh tỷ gọi.

“Thanh tỷ, tìm em có gì không?”

“Sở sở, sư phụ bị cảnh sát bắt rồi.” đầu bên kia giọng có vẻ gấp rút.

“Sư phụ? ai ta ông.a, chị nói là Hướng Quỳ?” Sở sở nhất thời kích động, buông cái gối ôm trong ngực rơi xuống đất.

“Đúng vậy. Chị với sư phụ vừa đi tới cổng trường, có hai người cảnh sát bắt sư phụ dẫn đi rồi.”

“Ân, em biết rồi.bái bai!”

Sở sở buông điện thoại, nhanh chóng rời giường mặc quần áo, trong lúc vô ý đụng tới chỗ đau, kêu lên “ai ui”, nghiến răng mắng: “Tên khốn!” đáng tiếc đối tượng bị chửi giờ có đó đâu, hắn giờ đang bị thẩm vấn nhưng không hề giác ngộ.

“Tên!”

“Hướng quỳ.”

“Tuổi!”

“Để nhớ coi.”

“Ba!” Thiết uyển vỗ cái bàn, “Thành thật khai báo!”

“Chắc là 19.” Hướng nhật sờ sờ mũi, hai tay bị còng nên động tác này nhìn hơi kì kì.

“Cái gì mà chắc là, đúng hay là không đúng! Trả lời nghiêm túc cho ta, đây là đồn cảnh sát, không phải quán rượu đâu!” Thiết uyển trừng hai mắt.

Hoắc cương bên cạnh chợt nghĩ ra gì đó, đề nghị: “Thiết cục, thằng này không thành khẩn, hay là giao cho tôi thẩm vấn đi?”

“Không cần đâu, tên này là phần tử nguy hiểm, ta nhất định phải đích thân thẩm vấn.” Thiết uyển cự tuyệt ý tốt của hắn, Thật ra nàng đã nhìn ra cách nhìn của Hoắc Cương với tên Hướng này là biết, nếu mình mà đi, tên này sẽ nếm mùi đau khổ rồi. Dùng tư hình thì cũng không có gì, mình từng đánh một thằng ghẹo nữ cánh sát thành đầu heo rồi. Nhưng tên này không phải người bình thường, người bình thường mà giấu trong người Desert eagle à, thằng nào ghẹo vào thì đều chết khó coi? hơn nữa giờ còn không nắm giữ bằng chứng phạm tội của hắn, rất có thể sẽ phải thả ra, nếu làm vậy thì hắn sẽ điên cuồng trả thù thì sao, phải cẩn thận chút.

Thiết uyển cự tuyệt liền làm Hoắc cương càng hiểu lầm thêm, giờ hắn chỉ hận không móc súng ra nã banh thằng nhóc đang ngồi đằng kia thôi.

“Ta hỏi lại một lần nữa, ngươi phải 19 tuổi không?” Thiết uyển hung hăng hỏi.

“Đúng.” đối với đồn cảnh sát, Hướng nhật có thể nói là đi như cơm bữa, hồi đó đi không biết bao nhiêu lần rồi, mà ra cũng hoành tráng lắm, có cả chục thằng đàn em đón, so với cảnh sát trưởng còn uy phong hơn. Chỗ này hắn coi như vườn sau nhà thôi.

“Biệt danh!” Thiết uyển lấy bút ghi chép, đầu không thèm ngẩn lên.

“Không có!”

“Nam hay nữ!” Thiết uyển hạ xuống một dòng.

“Cái này.tối qua nhiều thời gian vậy cô không phải rõ nhất sao?” Hướng nhật nhìn nàng mập mờ.

“Ngươi – “ Thiết uyển tức giận đến run người, ngón tay chỉ vào hắn, nói không nên lời.

Hoắc cương dữ tợn nghiêm mặt lại, hai tay nắm chặt, mắt giống như phun ra lửa. đối với thủ trưởng xinh đẹp, hắn với chưa tới, mà giờ đã bị người khác cắn trước rồi.nếu không phải là còn một chút tỉnh táo, hắn đã bắn vào tên kia hết một băng đạn rồi.

“Ta cái gì mà ta? nói cho cô biết, ông đây là một thằng đàn ông bình thường.” Hướng nhật kiêu ngạo.

“Cái này là do ngươi bức ta đó!” Thiết uyển đứng lên, nàng quyết định dạy tên này một bài học.

“Phanh, phanh, phanh.” một trận đập cửa dồn dập.

“Gì đó!” Hoắc cương đang thấy tức giận, mở cửa phòng thẩm vấn ra rống lên, “A, cục, cục.cục trưởng?” giọng tự nhiên ỉu xìu xuống.

“Hoắc cương, anh gào lên cái gì!” trước cửa có ba người đang đứng. Người phía trước là một người trung niên mặc đồ cảnh sát, cao lớn khôi ngô, rất có uy; phía sau là hai người, khoảng ba mươi tuổi, đều mặc một bộ đồ tây kiểu của những người thành đạt, Người bên trái đeo kính, tay xách một vali kiểu đượng giấy tờ, Người bên phải đi tay không, cười ôn hòa.

“Cục trường, tôi không biết là.”

Không đợi hắn nói xong, trung niên mặc trang phục cảnh sát đã đẩy hắn ra, bước nhanh vào phòng thẩm vấn, tới trước mặt Hướng nhật, sầm mặt hỏi: “là ai còng đó?”

Hoắc cương run lên, là hắn còng lại, nhìn biểu hiện của cục trường thì lần này đã bắt người không nên bắt rồi, lần này xong rồi.

“Cục trường, là tôi còng đó!” Thiết uyển đứng ra, nàng không thể nhìn kẻ đắc lực dưới tay bị trừng phạt.

“Ngươi.ai, ta nói nè Tiểu Uyển, làm việc không thể nóng nảy vậy.” Cục trưởng nói kiểu khuyên bảo con cháu, sau đó hắn bả chỉ tên cảnh sát xui xẻo, “Hoắc cương! còn không mở còng ra!”

“Vâng, Cục trường!” Hoắc cương mới vừa đi tới định mở còng cho Hướng nhật.

“Không được!” hai âm thanh đồng thời vang lên.

Hướng nhật cùng Thiết uyển liếc nhau, ánh mắt hai bên chạm nhau tóe lửa.

“Vị.tiên sinh này, là hiểu lầm thôi!” Cục trưởng lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán, làm vậy khiến Hướng nhật phải bật cười, đàn ông mà đem khăn tay, lại còn kiểu của mấy cô mấy bà.

“Hiểu lầm? vô duyên vô cớ còng tôi lại, một câu hiểu lầm là xong hả?” Hướng nhật đặt hai tay bị còng lên bàn, thú vị nhìn vị Cục trưởng.

“Cái này.Tiểu Uyển, con nói coi chuyện này.ai!” Cục trường bất đắc dĩ thở dài một hơi, nếu là người khác bắt thì hắn có thể bịa đại lí do nào đó thả đi, nhưng là Thiết phó cục trưởng, hắn cũng không dám đắc tội.

“Tuyệt đối không thể thả! người này là phần tử vô cùng nguy hiểm, hơn nữa tôi còn nghi ngờ hắn tàng trữ vũ khí quân dụng.” Thiết uyển nói ra làm mọi người ở đây giật thót.

Người cầm cặp sách nãy giờ vẫn không nói gì, đi tới trước mặt nàng, đưa danh thiếp ra: “tôi là luật sư của Hướng tiên sinh, cô nói thân chủ tôi là phần tử nguy hiểm và tang trữ vũ khí quân dụng, xin hỏi có chứng cứ không?”

“Tôi thấy hắn tiếp xúc với băng nhóm xã hội đen, đàm phán chuyện mua ma túy.” Thiết uyển cầm danh thiếp chứ không nhìn, nhét vào túi.

Hướng nhật nghe được sửng sốt, cô nàng này không phải vì bị sờ mông mà hãm hại ông chứ? mẹ nó! Ông đây từ lúc nào lại đi buôn ma túy vậy.chờ chút, nhớ là tối qua trong quán có kêu tụi Hầu tử tìm tung tích của A8 giá mười triệu, chẳng lẻ là làm cho nhỏ này hiểu lầm? Má, không phải xui tới vậy chớ.

“Vị cảnh sát này, trước hết không nói thân chủ tôi có làm chuyện này hay không, cô cho rằng lời cô nói là có thể làm bằng chứng trước tòa sao? xin hỏi, lúc ấy trừ cô ra còn có ai thấy không? Tôi hoài nghi mắt cô có vấn đề, giờ tôi muốn biết cô có nhân chứng và tang chứng không?”

“.” Thiết uyển nhất thời á khẩu không trả lời được, nàng không biết lúc ấy còn có người nào chú ý nữa không, chính mình cũng chỉ là nghe lơ mơ đại khái giá. Tối qua.rõ ràng coi đám Hầu tử là đàn em của hắn rồi, bọn đó đều là đám côn đồ đã từng bị mời về đồn, muốn moi tin từ bọn đó cũng không dễ dàng gì. Đáng tiếc tối qua mình không biết loại ma túy bọn nó giao dịch là gì, nếu không hẳn là trước hết đem tụi Hầu tử bắt lại thẩm vấn, sau đó đối chiếu khẩu cung, cũng sẽ không bị động như bây giờ.

Lúc này, vị cục trưởng trên mặt tràn đầy ôn hòa đi lại: “Thiết tiểu thư, ta xem chuyện này chắc là hiểu lầm thôi.”

Thiết uyển hình như giờ mới phát hiện sự tồn tại của hắn, kinh ngạc nhìn hắn: “Dương tiên sinh, ông sao lại ở đây?”

“Là Đại thị trường nhờ đến xem bạn của ổng.” Dương tiên sinh cười híp mắt nói.

“Bạn Thạch.thị trường? ông nói là hắn?” Thiết Uyển chỉ tay vào tên đang nhàn nhã ngồi ngắc ngứ trên ghế như đi chơi.

“Đúng vậy, Thiết tiểu thư.”

“Sao có thể chứ? hắn trên người còn có.” Súng, Deseart eagle. Thiết uyển không có nói ra, Cục trưởng Dương không lẽ gạt nàng, chẳng lẻ là mình lầm rồi? mà tên này là sao tới nỗi thị trưởng cũng xin cho hắn?

“Cô đó, đừng sửng sốt, còn không mau mở còng cho tôi!” Hướng nhật không còn tâm tình chơi nữa, vì vừa rồi luật sư nói thầm bên tai mình là Sở sở đang ở bên ngoài chờ mình.

“Ngươi – “ Thiết uyển nhìn hắn vẻ mặt dương dương đắc ý hận không thể đấm một phát bay đi, có nhiều người ở vậy chỉ còn có nước nhịn thôi, giờ tên này chắc đắc ý lắm, mình còn phải tự tay mở còng nữa.

Hướng nhật thừa dịp nàng cúi xuống mở còng, dùng giọng nhỏ như muỗi kêu rít vào tai nàng: “Thật ra, mông cô đàn hồi lắm đó.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN