Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 28: Viện nghiên cứu loại người bất bình thường
Vừa vật lộn kịch liệt xong thì tới giờ cơm, com xong thì phải dọn, mà việc dọn dẹp thì phải để dành cho người tỉ mỉ lo rồi, Hướng nhật hài lòng trườn lên salon, vừa xỉa răng vừa coi TV.
“Không phải anh nhức đầu hả? sao còn chưa đi ngủ?” Sở sở dọn dẹp xong hết vừa từ bếp đi ra.
“Không nhức nữa, chẳng còn chỗ nào nhức hết, vừa mới “rèn luyện” xong, bây giờ tinh thần sảng khoái lắm.” Hướng nhật nhìn như rà từ trên xuống dưới Sở sở trong bộ quần áo mới thay.
“Chết đi, tên gian xảo này! còn nói là bị đánh cho ói ra ba bụm máu, sắc quỷ, sau này đừng hòng em tin anh nữa!”
“Bà xã, lại đây, ngồi bên này nè.” Hướng nhật lại thấy nhộn nhạo, dáng vẻ thẹn thùng của cô nàng này thiệt là kêu gọi người ta phạm tội mà, mới hạ hỏa xong giờ lại bừng bừng lên rồi.
“Làm gì? lại muốn làm gì nữa? Nói trước đó, sau này ban ngày ban mặt không cho.làm chuyện đó đâu!” Sở sở vừa nói vừa ngồi xuống cạnh hắn.
“Bà xã!” Hướng nhật kéo lại rồi ôm vào trong ngực, sờ sờ gương mặt xinh xắn của nàng.” tụi mình làm một lần nữa đi.”
“Không muốn!” Sở sở cùng ra khỏi ngực hắn, “em còn muốn đi gặp bạn nữa.”
“Bạn quan trọng hay ông xã quan trọng hơn?” Hướng nhật bất mãn nói.
“Ai nha, anh nói cái gì! Tất nhiên là.Không tính. Được rồi, anh đi cùng nha.” Sở Sở nhìn hắn dáng vẻ mong đợi.
“Không đi!” Hướng nhật cự tuyệt thẳng, hắn rất ghét bị lôi vào mấy cái chuyện kiểu như vầy.
“Đi mà, đi đi, được không?” Sở Sở giở ra chiêu nhõng nhẽo mà ai nghe kiểu này cũng phải mềm thôi.
“Không có lợi, kệ.” nhìn bộ dạng làm nũng của cô nàng, Hướng nhật nhân cơ hội vòi thêm.
“Anh – xấu xa! Cái gì em cũng cho anh.mà còn vậy nữa, tức chết mà!” Sở Sở quơ lấy cái gối ôm ném tới.
“Được rồi, được rồi, anh đi, nhưng em cũng phải đáp ứng một điều kiện.” Hướng nhật bắt đầu cười dâm đãng.
“Điều kiện gì?”
“Tối nay em phải nghe lời anh, anh kêu em làm tư thế gì thì phải làm theo, không thể như tối qua có vài tư thế không hợp chút nào, đáp ứng đi.”
“Lưu manh!” Sở Sở dậm chân một cái, quay quả đi vào phòng ngủ, “Không cần anh đi nữa, em đi một mình, Anh cứ chọc đi, chọc tới khi ai đó chết thì vui lắm.”
“Uy, cô này, hình như rất bất mãn ta?” Hướng nhật lại dương dương gác chân lên bàn, “Thấy em đáng thương vậy, anh đi với em một chuyến.”
“Thiệt hả?” Sở Sở kinh ngạc quay đầu lại, “Không có lợi gì đâu đó!”
“Biết rồi, thiệt là! Ông xã em là kiểu thấy lợi bỏ sắc sao?”
“Đi chết đi! mau đứng lên thay quần áo, mặc bê bối vậy làm mất mặt em hết.”.
“Khỏi thay đi?” Hướng nhật khoa trương kêu lên.
“Không! Nếu không sau này đừng hòng em quan tâm tới anh!” Sở sở.
“Quên đi, sợ em rồi, em nói sao thì làm vậy đi.” Hướng nhật xoay người nhảy lên.
“Dẫn anh tới trường làm gì?” Hướng nhật ù ù cạc cạc theo sát cô nàng đi vào Đại học kinh tế Bắc Hải, hắn biết, chỗ này cũng không thích hợp tụ tập, hơn nữa hôm nay cũng không phải lúc giao lưu. Nhớ trước kia cũng có sinh viên bên này qua trường mình, cũng bị bạn học mình đuổi đánh không cho thính giảng (không biết phải thính giảng hay soi gái), những chuyện nhàm chán đó cũng nhiều. Vốn tưởng tới để tìm bạn rũ cúp học, chứ ai ngờ còn vào trong luôn, nếu sớm biết thì hắn cỡ nào cũng sẽ nằm bệt trên giường chứ không chịu tới đây.
Bất quá trên đời còn có một loại người, bọn họ dường như thích tới trường lắm, nghe nói là để thay đổi hoàn cảnh, làm chuyện đó cũng kích thích hơn. Hướng nhật nhìn dáng thướt tha của cô nàng phía trước, nàng này phải loại đó không ta? không khỏi cười khổ, sớm biết vậy thì không đi rồi.
“Không phải nói với anh là đi gặp bạn sao?” Sở Sở xoay người lườm hắn một cái, tiếp tục đi tới.
Hướng nhật sờ sờ cái mũi, không nói gì. Chết thì chết, coi như liều mình vì vợ đi, cùng lắm tối nay đại chiến bốn hiệp mới thỏa mãn, coi như bồi thường cho mình.
Cây cối hai bên đường kêu xào xạc, sâu trong sân trường thấp thoáng có thể thấy được một mái đình nhỏ, chỗ đó thường vào mùa hè các sinh viên thường ra đó ngồi, cũng là chỗ thích hợp nhất để nói chuyện yêu đương; bên trái cách đó không xa có hồ cá, hồi đó là chỗ tuyệt nhất, có người yêu nắm tay tản bộ quanh hồ thì không còn gì bằng nữa; phía trước còn có tòa nhà 6 tầng, không biết vách tường phòng 314 hàng chữ ghi lời thề “có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu” đích có bị xoá hay chưa.nhìn khung cảnh quen thuộc này, Hướng nhật thầm cảm khái, suốt mười năm rồi, trường cũ cũng không có thay đổi gì nhiều.
“Anh không đi nhanh chút được à?” Sở Sở quay đầu lại sẳng giọng.
“Chà.trên giường mà em cũng hối vậy thì hạnh phúc rồi.” Hướng nhật đuổi theo rất nhanh
“Chết đi!” sắc mặt Sở Sở đỏ bừng, tuy nói xung quanh không ai nghe được, nhưng nàng vẫn quyết định không thèm lý gì tới tên lưu manh này nữa.
“Anh chết tồi thì em làm sao giờ?” Hướng nhật nghiêm mặt, cầm lấy tay nàng cọ cọ ngón tay lên mu bàn tay.” mình đi đâu đây?”
“Phía trước!” Sở Sở thu tay lại, chỉ tay về một nhà thi đấu.
“Nhà thi đấu bóng rổ?” Hướng nhật hoài nghi hỏi lại, “Em với bạn hẹn ở đó hả?”
“Uhm, sao vậy? Em nói trước, bạn em là tuyển thủ bong rổ đó, anh nói chuyện cũng phải nể mặt chút đó, nếu không về em sẽ.sẽ.!” Sở Sở uy hiếp.
“Bạn em là con trai?” Hướng nhật nghiêm mặt lại.
“Là nữ! đừng có ghen bậy? nàng là quản lý đội bóng.ô.!”
Hướng nhật không khách khí dùng miệng bịt miệng nàng lại không cho nói nữa.
“Xấu xa! Cứ.may là không ai ở quanh đây, lần sau còn dám vậy em sẽ.” Sở Sở giơ nắm tay nhỏ bé đập vào trên ngực lưu manh.
“Em được lắm đó? Phạt anh đứng dưới giường hay là quỳ phía sau em đây*?” Hướng nhật ôm eo nàng, cười hì hì.
* Doggy style: nữ quỳ nam quỳ rồi chồm từ phía sau
“Buông em ra! tới bây giờ, chỗ đó nhìu người lắm.”
“Đơn giản thôi! Hôn một cái đi.!”
“Chết đi.”
“Sở Sở, cuối cùng cũng tới, tui còn tưởng bà không tới nữa chứ.” Vừa bước vào nhà thi đấu, một người đẹp mặc quần thể thao, áo T – shirt rộng thùng thình, vóc người cao đầy đặn chạy tới.
“Ai nói đó! đáp ứng rồi thì có khi nào Sở Sở này không làm chưa?” Sở Sở cực độ bất mãn nói.
“Đúng, đúng, tui sai rồi được chưa? Y, vị.này là?” người đẹp nhìn tên đeo mắt kính chỉ cao hơn mình một chút đứng bên cạnh bạn tốt của mình.
“Cô khỏe không! tôi là Hướng Quỳ. Lần đầu gặp, sau này có gì giúp đỡ!” Hướng nhật thay Sở Sở trả lời, lịch sự vươn tay ra bắt.
“Ra là bạn trai của Sở Sở.” người đẹp mở to mắt, nhẹ nắm một chút, “Hai ngày trước tôi thường nghe Sở Sở nói về anh, lợi hại thiệt nha, Võ sinh trong trường bị anh hạ hết. Được rồi, anh không cần khách sáo vậy đâu, em với Sở Sở là bạn từ nhỏ đến lớn.bạn thân mà. Chút nữa thì quên giới thiệu rồi, em là Trầm Bội Bội, nếu không ngại thì cứ gọi em là Bội Bội đi.”
“Vậy sao được chứ.” Hướng nhật vẫn duy trì thái độ lịch sự.
“Đừng nói linh tinh nữa!” Sở Sở cuối cùng bụm miệng hắn lại, liếc mắt một cái, chuyển hướng nhìn về phía bạn thân, “Bội bội, hôm nay tìm tui không phải hỏi ý kiến tui sao? Hắn đâu?”
“Theo tui tới đây, thấy chưa, áo số 10 đó.” Trầm Bội Bội đi trước dẫn đường vừa chỉ.
“Chuyện gì vậy?” Hướng nhật nhịn không được thấp giọng hỏi.
“Có tên theo đuổi Bội Bội một năm nay nhưng gần đây quấy rối liên tục, nên hôm nay nhờ em góp ý.” Sở Sở giờ mới nói ra mục đích chuyến đi.
“Là tên mặc áo số 10 hả?” Hướng nhật chỉ vào tên cao lớn áo số 10 dưới sân, bề ngoài cao lớn điển trai, da ngăm ngăm khỏe mạnh, mặt lúc nào cũng tươi cười. Nói thật Hướng nhật cũng phải công nhận tên này đối với đàn bà, phụ nữ rất có sức hấp dẫn, không biết tại sao thấy hắn thì trong lòng lại hơi khó chịu, không lẻ là ganh ghét? Cứt! ông đây lại nhàn tới nỗi đi ganh ghét sao?
“Tên đó hả? em cũng chưa từng gặp, nhìn cũng được, miễn cưỡng cũng hợp với Bội Bội đó.” Sở Sở bắt đầu bình luận về tên áo số 10.
“Cái gì mà còn có thể, so với ông xã em còn kém xa lắm.” Hướng nhật bực bội chêm vào.
“Ai, anh lại ghen.” đột nhiên thấy kiểu nhìn của tên lưu manh xấu xa, Sở Sở lập tức đem vế sau nuốt xuống.
“Ai them ghen, không bằng giờ mình ra cái đình hồi nãy thử kiểu mới đi”
“Đáng ghét!” Sở Sở quay ngoắt đi chạy theo Bội Bội.
“Uy, mấy người đứng lên đi, nhường chỗ cho người đẹp nào!” Trầm Bội Bội hướng tới mấy tên sinh viên đang ngồi rống to.
“Vâng, vâng.” bọn sắc lang nhìn chằm chằm người đẹp mới tới so với Trầm tiểu thư nhà ta còn đẹp hơn, dù bên cạnh nàng có một tên bốn mắt theo sát nhưng ân cần với người đẹp thì làm quái gì phải ngại.
“Vị.này.bạn học, mời ngồi, mời ngồi.”
“Cám ơn!” Sở Sở mỉm cười ý tứ, cười thân thiện rồi ngồi xuống.
Cả đám sắc lang hưng phấn nhao nhao lên, tên nào cũng muốn ngồi bên cạnh nàng, nhưng không ngờ có tên nhanh chân hơn, cướp được chỗ cạnh nàng ngồi xuống, bên kia lại là mép ghế, coi ra bị tên đó độc chiếm người đẹp rồi.
Cả bọn tức tối nhưng kẻ nhanh chân láo lếu đó lại là kẻ đi cùng người đẹp nãy giờ, người ta không phản đối thì mình sao chĩa mỏ vào đây.
Đối tượng bị căm ghét hoàn toàn phớt lờ ánh mắt giết người của đám háo sắc, một tay khoát lên vai người đẹp, kéo nàng lại rồi ôm vào lòng.
“Hướng quỳ.” Sở sở ngượng ngùng vô cùng, tên lưu manh làm vậy là quá rõ ràng rồi, đây là người của ông bọn mày xéo hết, bất quá trong lòng lại thấy ngọt ngào.
“Hai người thật sự là ân ái quá đi!” Trầm Bội Bội không che dấu sự hâm mộ, nhìn về phía mấy tên tuyển thủ thì nữa đắc ý nữa châm chọc: “Bạn này là bạn thân của tôi Sở sở, thế nào? rất đẹp đúng không? Nhưng mấy người đừng mơ tưởng nữa, bởi vì người bên cạnh là bạn trai nàng đó, ha ha ha.”
“Bạn em là nghiên cứu sinh hả?” Hướng nhật nghe đến đó, dán sát bên tai Sở sở hỏi.
“Nghiên cứu sinh? Ai là nghiên cứu sinh? Không biết anh nói gì nữa.” Sở sở mặt đờ ra không hiểu mô tê gì.
“Nghiên cứu hoạt động tình dục đó.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!