Chồng Tôi Là Quỷ - Chương 12-2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
204


Chồng Tôi Là Quỷ


Chương 12-2


Người đầu tiên tiến vào, không phải cha mẹ Khúc Thiên, cũng không phải Lương Canh mà là Linh Tử. Anh ta ăn mặc một chút cũng không thấy được đây là thầy phong thủy, hơn nữa anh ta cũng khá xinh đẹp.

Linh Tử ngồi xuống, nhìn bốn phía xung quanh, sau đó nói: “Sầm Tổ Hàng, đây là gia đình người ngươi mượn xác đúng không. Nói trước, ngươi đừng vạch trần ta, nếu ngươi vạch trần ta thì ta cũng sẽ vạch trần ngươi.”

Khúc Thiên rót trà cho Linh Tử: “Tôi không rảnh để chơi đùa với anh.”

Linh Tử bớt lo lắng, anh ta quay qua nhìn tôi, hơi mỉm cười nói: “Chào tiểu thư chứng minh nhân dân!”

Tiểu thư chứng minh nhân dân? Tôi sao? “Tôi tên Vương Khả Nhân.” Tôi thật lực bất tòng tâm, lần trước tôi đã nói tên của mình nhưng anh ta vẫn không nhớ. Không nhớ được thì đừng chào hỏi cũng không sao, cớ gì lại còn gọi tôi là tiểu thư chứng minh nhân dân. Anh ta đây là có ý gì?

Linh Tử cười ha hả: “Đêm nay còn có việc nhờ hai người giúp đỡ. Kia chính là tội ác, lại còn cố tình khiến chuyện xảy ra như vậy. Nếu không xử lý tốt, khi tới tuần đầu sợ là chó gà không yên.”

Khúc Thiên vẫn bộ dáng thủng thỉnh: “Vì sao tôi phải giúp anh?”

“Ngươi có thể không giúp, nhưng ngươi đừng quên đó là nhà của Khúc Thiên, là người ngươi đang mượn xác…”

“Người nên sợ là Lương Canh, không phải là gia đình Khúc Thiên.” Khúc Thiên nói.

“Cũng như nhau. Nhà họ Khúc sẽ suy kém ba năm, nói không chừng cũng sẽ ảnh hưởng tới ngươi. Giúp một chút đi, lấy năng lực tiểu quỷ của ngươi, muốn thu phục tân quỷ hẳn không phải là vấn đề gì. Loại quỷ còn chưa qua tuần đầu, chúng ta cứ trực tiếp đưa nó lên đường không phải tốt hay sao.”

Khúc Thiên vừa muốn nói tiếp thì có người vào.

Những người lớn kia tới rồi tất nhiên chúng tôi không thể tiếp tục nói chuyện này. Chỉ là tôi vẫn thấy rất tò mò trong lòng. Linh Tử cũng nói Sầm Tổ Hoàng là một tiểu quỷ bị luyện hóa, như vậy rốt cuộc luyện hóa là gì? Chẳng lẽ thật sự là treo lên bạo cúc sao?

Bữa cơm này đều dùng để khen tặng Linh Tử, nói anh ta thần kỳ lợi hại thế nào, còn thỉnh anh ta buổi tối nay ở lại thể hiện thần uy.

Ăn tối xong, tôi cùng Khúc Thiên về nhà của Khúc Thiên trước. Khu nhà này rất lớn, từ nhà Khúc Thiên tới cổng tiểu khu phải lái xe mất chừng mười phút.

Trên xe, tôi liền hỏi: “Không ngờ tối hôm nay lại sẽ phải đánh quỷ.”

“Không phải đánh quỷ, chỉ là mời rồi tiễn nó lên đường thôi.”

“Vậy anh ta quả thật gạt người sao?”

“Không phải, chuyện tiễn lên đường này anh ta cũng có thể làm được.”

“Vậy anh ta sẽ dẫn đường như thế nào?”

“Mỗi người sẽ có cách làm riêng.”

“Vậy…”

“Tối nay em sẽ thấy.” Anh ta chặn  lời tôi lại.

Tôi có chút sợ hãi, nói: “Tôi chỉ hỏi một chút, cũng không định đi xem.” Đi xem người ta đánh quỷ sao? Tôi còn chưa có lá gan ấy.

“Xin lỗi, tôi cần phải đi. Có điều em có thể tránh ở trong xe cũng được, tôi không thể cách em quá xa. Loại quỷ này có oán khí với âm khí rất lớn, em là người chứng nhận nếu cách tôi quá xa thì tôi sẽ bị ảnh hưởng.”

Tuy rằng tôi nghe không hiểu được rõ ràng nhưng cũng hiểu được cơ bản, tôi sẽ phải cùng anh ta đi bắt quỷ. Thật kích thích! Kỳ thật tôi rất muốn nói, đây là khủng bố quá mức.

Khúc Thiên như biết tâm lý của tôi, anh ta dừng xe, cũng không vội vã xuống xe mà đưa tay xoa xoa đầu tôi: “Đừng sợ! Em chỉ cần ở trong xe là được. Hơn nữa cứ yên tâm, chỉ là một quỷ mới chưa qua tuần đầu, chưa quá mạnh, tôi hoàn toàn tin rằng sẽ diệt được nó.”

Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, anh ta đang mỉm cười nhìn tôi, tay xoa xoa đầu đầy thân mật. Đây chính là nụ cười của Khúc Thiên, nhưng anh ta lại không phải là Khúc Thiên, hơn nữa lại còn là một ông già hơn sáu mươi tuổi. Trong mắt ông ta hẳn tôi cùng lắm cũng chỉ là cháu gái đi. Tôi biết, lúc này giữa chúng tôi có chút cảm giác ái muội, với lại khuôn mặt Khúc Thiên đẹp trai như vậy tôi cũng rất thích nhìn. Nhưng rồi tôi lại buột miệng nói: “Sầm Tổ Hàng, quên, ông, hẳn ông đã kết hôn rồi nhỉ?”

Tay Khúc Thiên đơ ra, sau đó cũng cứng lại, rồi buông tay, lạnh lùng nói: “Khi tôi còn sống, đàn ông ba mươi mới có thể kết hôn. Khi chết tôi mới hai mươi bảy. Hơn nữa tôi không phải là ông già, vợ à, đêm nay tôi sẽ sớm đuổi cổ quỷ kia đi, sau đó sẽ chứng minh cho em thấy tôi có phải là một ông già hay không.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN