Mau Xuyên: Cứu Vớt Nữ Phụ Xinh Đẹp - Chương 30: Thiên kim tiểu thư bị tài tử vứt bỏ (5)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
104


Mau Xuyên: Cứu Vớt Nữ Phụ Xinh Đẹp


Chương 30: Thiên kim tiểu thư bị tài tử vứt bỏ (5)


“Nương nương có điều không biết, Hoàng thượng cả tháng trời cũng khó lắm mới thấy đi hậu cung một lần, nhưng cũng không lưu lại ban đêm, ban ngày ngẫu nhiên gặp phải các vị nương nương khác cũng đều đi đường vòng, cho nên trong cung đến nay chưa có người sinh được long duệ, hiện giờ chỉ có một mình nương nương là người đầu tiên, có thể thấy Hoàng thượng nhất định là rất thích người.” Mộc Miên so với cô còn kích động hơn, chủ tử có tiền đồ như vậy, nàng ấy nằm mơ cũng cười tỉnh.

Nghe vậy, Tiểu Lâm bên cạnh cũng vui mừng, không nghĩ tới tiểu thư nhà mình nhanh như vây đã được Hoàng thượng sủng hạnh.

Vu Yên không nói gì, hiện tại trong cung nhiều mỹ nhân như vậy, ai biết Hoàng thượng vì sao lại chọn cô làm đối tượng “tấn công” chứ, vì kế sách câu dẫn nam nhân đi lên con đường sủng phi, công phu trên giường ắt là không thể thiếu, có thể ngồi ngẫm lại những văn hóa phẩm không lành mạnh bạn cùng phòng từng đề cử cho mình.

Cùng lúc tin tức Hoàng thượng lật thẻ bài Nguyên Phi được truyền ra, trong cung không biết bao nhiều ấm chén uống trà đã vỡ vụn trên mặt đất.

Đêm khuya trăng sáng sao thưa, Vu Yên sau khi tắm gội thì bị người đưa đên Càn Thanh cung, lần đầu thị tẩm không tránh khỏi có chút khẩn trương, Vu Yên ngồi trong cung điện, tẩm cung hoàng đế đúng là không giống nhau, nơi nơi đều lộ ra vẻ xa hoa.

Trong phòng chỉ có ánh nến mờ ảo, thao tiếng chào hỏi của cung nhân bên ngoài, cửa phòng cũng bị mở ra.

Vu Yên ngồi trên giường, cũng không ngẩng đầu, khoảng nửa khắc sau trước mặt bị che phủ bởi bóng người, một bàn tay thon dài lộ rõ khớp xương nâng cằm Vu Yên lên, khiến cô đối diện với ánh nhìn sâu không thấy đáy của đối phương.

“Còn nhớ rõ trẫm?” Ánh mắt Hách Liên Cẩn sâu thẳm một mảnh.

Hắn mặc áo bào gấm đen tuyền, đầu đội ngọc quan, ánh nến chiếu trên sườn mặt uy nghi tuấn dật, bất giác làm cho người ta cảm thấy bị áp bách. Vu Yên cố gắng không để sắc đẹp của đối phương mê hoặc, chỉ là cảm thấy câu này của hắn cũng thật dư thừa, Hoàng thượng đối với diện mạo của mình không đủ tự tin như vậy sao?

“Cũng chỉ mới có mấy ngày, thần thiếp tự nhiên nhớ rõ, chỉ không nghĩ ngày ấy lại gặp được hoàng thượng.”

Nàng hơi cúi đầu, thanh âm uyển chuyện nhẹ tế. Nữ tử một thân áo lụa xanh nhạt, xương quai xanh trắng nõn dưới ánh nến như ẩn như hiện, khuôn mặt nhỏ oánh bạch mang theo thẹn thùng, tiêu sái ngày ấy nhìn không ra chút nào.

“Nàng không cần câu lệ, quy củ trong cung cũng không phải là để đốc thúc nàng.” Hắn bình tĩnh nhìn chăm chú nàng.

Người sau thần sắc biến đổi, không khỏi ngẩng đầu, đánh bạo nhìn vào mắt hắn, “Nhưng nếu thần thiếp không đúng quy củ, hoàng thượng chém đầu thiếp thì làm sao?”

Hắn hơi cúi người, một tay phủ lên khuôn mặt trắng nõn, ánh mắt thâm thúy, “Nàng cảm thấy trẫm sẽ lừa nàng?”

Bốn mắt nhìn nhau, có lẽ là khoảng cách hai người quá gần, Vu Yên không còn chống chọi được giá trị nhan sắc của đối phương, ho nhẹ một tiếng, liếc mắt một cái, hờn dỗi, “Hoàng thượng phải nói chuyện giữ lời, bằng không chính là kẻ đại lừa đảo.”

Hách Liên Cẩn trong mắt hiện lên ý cười khó thấy, cúi đầu chậm rãi bám trụ cằm nhỏ tinh xảo, thanh âm trầm thấp, “Nàng thế nhưng mắng trẫm?”

“…..”

Nhìn nàng vẻ mặt bất an, Hách Liên Cẩn bỗng nhiên cười khẽ, nhẹ nhàng hôn lên má nàng một cái, ánh mắt tối lại, “Bất quá, nếu nàng sinh cho trẫm một vị hoàng tử, trẫm liền tha thứ cho nàng.”

Dứt lời, Vu Yên còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì đã bị người đẩy ngã xuống giường, sau đó bóng người kia tiến lại gần mình, cô cảm thấy tai nóng lên như lửa đốt…

Con mẹ nó quá kich thích rồi.

Trong mấy thế giới mà Vu Yên đi qua, có thể khẳng định hoàng thượng chính là người đẹp mắt nhất.

Nhan khống Vu Yên vui quên đường về.

Người dưới thân da thịt trắng nõn hoàn mỹ, khuôn mặt nhiễm một màu ửng đỏ như ráng chiều, mỹ lệ động lòng người. Hách Liên Cẩn luôn cảm thấy nữ sắc không có cái gì tốt, giờ lại phát hiện, khó trách sử sách lại có nhiều hôn quân bị sắc đẹp mê hoặc như vậy.

Tay vuốt ve vòng eo mảnh khảnh, hắn cúi đầu chôn ở cần cổ nàng hít sâu một cái, thanh âm trầm đục, “Cũng may nàng không phải là thích khách, bằng không lúc này mạng của trẫm hẳn là đã rơi vào tay nàng.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN