Chính Là Em Chỉ Thích Anh - Chương 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
129


Chính Là Em Chỉ Thích Anh


Chương 3


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Xiao Mei

Về kế hoạch theo đuổi bác sĩ của Tô Tinh Thần, trước một đêm cô cùng Trần Phái Nhĩ nghiên cứu thật lâu. Mãi tận đến nửa đêm hai người mới xác định được một cái kế hoạch nhỏ, bất cứ lúc nào cũng có thể thay đổi.

Mặc dù Trần Phái Nhĩ cũng không quá coi trọng chuyện tình cảm đến một cách kỳ diệu lần này của Tô Tinh Thần, nhưng làm một người bạn tốt nhất cô vẫn vô cùng ủng hộ.

Sau khi xác định được kế hoạch, Trần Phái Nhĩ không chống cự được cơn buồn ngủ liền thiếp đi bên cạnh Tô Tinh Thần. Đến nỗi Tô Tinh Thần vẫn còn hứng thú hừng hực nhìn bảng kế hoạch tên mặt hiện lên biểu tình đắc ý.

Cô suy nghĩ một lát, quyết định ngày mai khi đến bệnh viện phải nhìn bảng kế hoạch làm việc của Lục Hành Chỉ như vậy mới thuận tiện cho cô tìm đúng thời điểm để theo đuổi.

Ngày kế gió vẫn lạnh đến thấu xương như trước. Chỉ có một điều là không giống như trước, cơn mưa đêm qua đã dừng lại. Đến giữa trưa, ánh mặt trời mùa đông đã từ từ lộ ra.

Tô Tinh Thần nằm ở nhà gần như hết một ngày. Khi đến giữa giữa trưa, cô đón ánh nắng ấm áp ra ngoài đi đến siêu thị mua không ít nguyên liệu nấu ăn về nhà.

Sốt đã giảm không ít, nhưng để ngừa vạn nhất, cô quyết định đợi lát nữa lại đi bệnh viện truyền nước. Đúng 6 giờ chiều Tô Tinh Thần đúng giờ phát sóng trực tiếp làm mỹ thực.

Sau khi cùng fans chào hỏi qua, Tô Tinh Thần cong môi giải thích: “Đêm nay chúng ta không làm món đuôi tôm nổ dầu như đã nói trước nữa. Chúng ta cùng đến làm một món ngọt, tào phớ hạnh nhân.”

Fans đang tích cực xoát làn đạn.

[Được nha được nha, Tinh Thần làm cái gì chúng tôi đều thích.]

[Tinh Thần cảm mạo đã đỡ hơn chưa, hôm nay nghĩ như thế nào lại làm tào phớ hạnh nhân vậy?]

[Nụ cười trên mặt Tinh Thần rất rõ ràng a, có phải yêu rồi không?]

………….

Tô Tinh Thần bớt thời gian nhìn làn đạn, vừa lúc nhìn đến vấn đè này nhịn không được trả lời một câu: “Yêu đương thì không có nhưng hôm nay rất cao hứng, muốn ăn đồ ngọt.”

Cô đem hạnh nhân đã để vào tủ lạnh lúc sáng ra, đối diện với ống kính bắt đầu vừa nói vừa làm.

“Khi mà làm tào phớ hạnh nhân, đầu tiên phải hơi bóp nát hạnh nhân rồi ngâm vào trong sữa. Bọc lại bằng màng bọc thực phẩm để vào tủ lạnh làm lạnh qua đêm hoặc là 7-8 giờ. Buổi sáng tôi đã làm và để vào rồi cho nên hiện tại có thể trực tiếp dùng.”

Mắt nhìn làn đạn, Tô Tinh Thần chọn vấn đề trả lời: “Vì sao lại xử lý như vậy, là bởi vì có thể nói là bên trong vị sữa có cả vị hạnh nhân hòa quyện vào. Làm tào phớ hạnh nhân điều quan trọng nhất là đem tất cả nguyên liệu đều hòa hợp với hương vị hạnh nhân.”

Cô nói xong một lát, động tác trên tay cũng chưa ngừng nghỉ.

Đổ hạnh nhân đã ngâm trong sữa vào trong máy xay xay nhuyễn, loại bỏ cặn….Hòa bơ nhạt, bột hạnh nhân, đường, vụn thạch đồng thời thả vào trong nồi sữa nhỏ. Dùng lửa nhỏ đun hỗn hợp đến khi nào nóng lên.

Từng bước một, không đến một lát sau tào phớ hạnh nhân liền hoàn thành.

Fans xem đôi mắt đều thẳng, từng người từng người đều tích cực xoát đạn.

[Muốn ăn muốn ăn muốn ăn a, lú trước tôi vẫn luôn không tìm được tào phớ hạnh nhân nào ăn ngon cả, không phải quá đắng thì là quá nhạt, cò không có nếm ra vị hạnh nhân đâu, cái này Tinh Thần làm xem ra cũng không tệ.]

[Tôi đói rồi!]

[Cực kỳ muốn thử ăn một chút, hy vọng khi nào thì Tinh Thần có thể ở chỗ quay làm một lần thử đồ ăn cho chúng tôi ăn có thể chứ?]

[Hoàn hảo, tôi đã đặt một cái bánh ngọt, vừa xem vừa ăn.]

Tô Tinh Thần đem hỗn hợp hạnh nhân đun nóng xong liền để nguội. Thẳng đến khi đã lạnh rồi liền đạy nắp lại rồi cất vào tủ lạnh. Những bước này cô không làm ở trước mặt fans chỉ nói thôi. Dù sao tào phớ hạnh nhân của cô còn chưa có làm lạnh đâu.

“Bước cuối cùng, là đánh bột hạnh nhân, đem hạnh nhân thả vào trong máy sấy sấy đến khi nào chuyển sang màu vàng, có mùi thì dùng máy xay xay nát. Rồi rải lên trên mặt tào phớ, như vậy hương vị mới có thể ngon hơn nữa, đem hạnh nhân dung nhập vào hoàn toàn.”

Tô Tinh thần nhìn làn đạn: “Muốn tôi làm một lần à?”

Cô cười cười: “Được a, muộn một chút tôi lại quay một cái video ngắn phát trên Weibo, hiện tại hỗn hợp còn chưa có hoàn toàn đông lại đâu.”

[Tinh Thần chúng tôi muốn ăn.]

[Cũng muốn ăn a, cảm giác tào phớ hạnh nhân bán bên ngoài cũng không có ăn ngon như vậy.]

[Là một người làm bánh ngọt tôi đã học được rồi, lần sau sẽ thử làm một lần.]

Tô Tinh Thần lướt nhìn vấn đề của mọi người, chọn mấy vấn đề trả lời sau đó liền kết thúc buổi phát sóng trực tiếp.

Khoảng 9 giờ, hỗn hợp đông lại. Sau khi hoàn thành hết tất cả công đoạn trong phòng phiêu tán hương thơm hạnh nhân. Trên mặt tào phớ hạnh nhân rải vụn hạnh nhân đưới ngọn đèn màu cam ấm áp, tào phớ non mềm làm cho người ta nhịn không được muốn cắn một ngụm.

Sau khi chụp hai tấm ảnh, Tô Tinh Thần liền đem video ngắn cung với ảnh chụp tào phớ hạnh nhân phát lên trên Weibo. Phát xong cô mới thu dọn một chút rồi chuẩn bị ra cửa.

Lúc sáng cô đã nhắn tin hỏi hộ sĩ kia lịch làm việc của Lục Hành Chỉ. Đêm nay anh trực ca đêm, 8 giờ mới đi làm cho nên hiện tại cô qua vừa kịp lúc.

*

Bóng đêm dày đặc, cho dù ban ngày có mặt trời thì vào ngày đông vẫn cảm thấy lạnh như thường.

Ngoài cửa sổ xe kính đã nhiễm một tần hơi nước mờ mịt, mông lung làm cho người ta không nhìn thấy rõ cảnh sắc bên ngoài.

Sau khi Tô Tinh Thần đén bênh viện, tìm được cô ya tá quen thuộc mà tối hôm qua đụng phải còn nhẹ nhàng hỏi thăm một tiếng Lục Hành Chỉ đang ở đâu.

Cô y tá tên Lâm Tĩnh, vừa nhìn thấy Tô Tinh Thần mắt liền phát sáng: “Tinh Thần tỷ, chị đã đến rồi.”

Tô Tinh Thần ừ một tiếng: “Bác sĩ Lục đâu?”

Lâm Tĩnh cười, đưa tay chỉ chỉ: “Ở phong trực ban đấy.”

“Đêm nay mấy người bận không?”

Lâm Tĩnh lắc đầu: “Hiện tại còn tốt, vẫn không bận lắm.”

Tô Tinh Thần a tiếng, cầm đồ cầm trong tay đưa cho cô ấy: “Tặng cho cô này.”

Lâm Tĩnh nhìn thấy đồ bên trong sau đó đột nhiên reo lên: “Trời ạ, đây là tào phớ hạnh nhân mà buổi chiều chị làm sao?”

“Đúng.” Tô Tinh Thần cười: “Cô thật đúng là xem tôi phát trực tiếp a?”

Cô ấy gật đầu: “Xem a, mỗi lần xem đều thật đói.”

Lời nói thật như thế, Tô Tinh Thần tay nghề tốt, tuy rằng thứ cô làm không phải là cơm Tây xa hoa hay là dùng nguyên liệu hiếm có. Đều là những thứ bình thường này nọ, nhưng mỗi lần làm ra lại làm cho người ta xem đến bụng đói kêu vang, cực kỳ muốn ăn.

Tô Tinh Thần nháy mắt: “Vậy lát nữa cô nói cho tôi lời nhận xét nhé.”

“Được a.”

Tô Tinh Thần mỉm cười: “Tôi vào trong tìm bác sĩ Lục đây.”

Cô ấy vội vàng gật đầu không ngừng: “Đi thôi đi thôi, bác sĩ Lục hiện tại chắc là không bận.”

“Cảm ơn.”

Tô Tinh Thần cầm theo đồ vật hướng bên trong đi vào gõ gõ cửa,lúc sau nhận được sự trả lời cô mới đẩy cửa ra.

Lục Hành Chỉ tưởng y tá có việc tìm anh, vừa nhấc mắt liền nhìn thấy được khuôn mặt tràn đầy ý cười, mày khẽ nhíu, Lục Hành Chỉ dừng một chút hỏi: “Có việc?”

Tô Tinh Thần nhướng mày: “Có.”

Trước khi đến đây cô đã nghĩ kỹ nên lấy cớ gì.

“Bác sĩ Lục ngày hôm qua sau khi truyền nước tôi cảm thấy đầu càng nặng hơn.”

Lục Hành Chỉ nhìn chằm chằm cô một lúc, trầm ngâm rồi lấy nhiệt kế bên cạnh đưa cho cô: “Đo một chút.”

“Được.” Tô Tinh Thần cực kỳ vui vẻ nhận lấy nhiệt kế, một bên vừa đo nhiệt độ một bên bắt chuyện với anh: “bác sĩ Lục gần đây anh luôn phải trực ca tối sao?”

“Không phải.”

“Vậy anh là….?”

Lục Hành Chỉ ngay cả một ánh mắt đều không cho cô, chỉ thấp giọng nói: “Hỏi rõ ràng như vậy làm gì?”

Nghe vậy đôi mắt Tô Tinh Thần sáng ngời, không một chút khách khí nói: “Theo đuổi anh a.”

Cô ghé vào trên mặt bàn, trong mắt lấp lánh như những ngôi sao: “Hỏi rõ ràng thời gian anh đi làm tôi mới có thể hảo hảo theo đuổi anh không phải sao?”

Lục Hành Chỉ nghẹn nghẹn, tay nắm bút dừng một chút, vẫn là không trả lời câu nói của cô.

Tô Tinh Thần cũng không cảm thấy tức giận chỉ tiếp tục lầm bầm lầu bầu: “Anh có biết nấu cơm không nếu không biết thì về sau mỗi ngày tôi đến đưa cơm cho anh nhé? Thế nào?”

Cô tự tâng bốc chính mình: “Tôi nấu cơm cũng không tệ lắm, không phải nói bác sĩ đều rất bận sao, tôi cảm thấy bác sĩ Lục anh thiếu một người biết nấu cơm còn có thể là bạn gái đưa cơm, anh cảm thấy được không?”

Lục Hành Chỉ: “….”

Tô Tinh Thần dường như cũng cảm thấy mình nói có chút nhiều, có chút nóng vội, vừa mới chuẩn bị ngậm miệng liền nghe tháy Lục Hành Chỉ hướng cô vươn tay.

“Đem nhiệt kế đưa cho tôi.”

“Được… được rồi.”

Cô đem nhiệt kế đưa cho Lục Hành Chỉ, anh rũ mắt nhìn: “37 độ 8, đêm nay tiếp tục truyền nước, không có vấn đề gì lớn.”

Tô Tinh Thần trầm mặc, ôm ý niệm sẽ bị đá ra ngoài hỏi câu: “Bác sĩ Lục, anh thật sự không cần một người bạn gái sao?”

“Đi ra ngoài đi.”

Tô Tinh Thần: “….”

Thở dài, như cũ vẫn chưa chết tâm.

Cô đem tào phớ hạnh nhân để lên trên bàn, cười tủm tỉm nói: “Bác sĩ Lục tôi đảm bảo sau khi anh ăn qua nhất định sẽ tìm đến tôi làm bạn gái.”

Sợ bị cự tuyệt, nói xong Tô Tinh Thần liền chạy nhanh ra khỏi phòng làm việc của Lục Hành Chỉ.

Lục Hành Chỉ nhìn cánh cửa đã đóng lại, trong ánh mắt không có nhiều biến hóa cúi đầu xuống tiếp tục viết bệnh án.

………….

Sau khi truyền nước xong, Tô Tinh Thần theo bóng đêm chuẩn bị về nhà.

Cô cảm thấy… hôm nay lại là một ngày thất bại.

Vị bác sĩ Lục kia đối với vật mà cô đưa giống như không có cảm giác gì. Thu hoạch duy nhất đại khái chính là cô bé y tá vì tỏ ý cảm ơn, cũng vì giúp thần tượng của mình theo đuổi, đem lịch làm việc tháng này của Lục Hành Chỉ chụp cho cô.

Tô Tinh Thần thở dài, quyết định ngày mai khi phát sóng trực tiếp hỏi fans một chút muốn theo đuổi người thì làm thế nào.

*

Bên phía bênh viện, mỗi khi đến 12 giờ đem đều có một bữa ăn khuya.

Dù sao bác sĩ và y tá trực ban đều vô cùng vất vả, ban đêm tương đối yên tĩnh. Nếu như mà không có bệnh nhân bất ngờ thì kỳ thật ca đêm cũng không tính là vất vả.

Lục Hành Chỉ cùng những hộ sĩ khác đều giống nhau, vì để ngừa vạn nhất bình thường anh không đi ăn ngoài đều là y tá trong khoa hỏi qua ý kiến của anh rồi mua về.

Lâm Tĩnh ghé vào cửa, nhìn về phía bác sĩ cao lãnh nhất bệnh viện bọn họ hỏi: “Bác sĩ Lục buổi tối anh muốn ăn cái gì?”

Lục Hành Chỉ hơi ngừng, ánh mắt dừng trên cái hộp Tô Tinh Thần đặt trên mặt bàn một lúc mới trả lời: “Cùng bình thường mua là được.”

“Vâng.”

Không đến một lát sau, Lâm Tĩnh cầm theo hộp đóng gói tiến vào đưa cho anh.

Khi nhìn đến cái hộp còn chưa mở ra trên mặt bàn làm việc của Lục Hành Chỉ, ánh mắt Lâm Tĩnh sáng lên có chút kinh ngạc nói: “Bác sĩ Lục anh không ăn tào phớ hạnh nhân sao?”

Lục Hành Chỉ ngừng lại một lúc, kinh ngạc liếc nhìn cô ấy một cái: “Tào phớ hạnh nhân?”

“Đúng vậy.” Lâm Tĩnh cho rằng Lục Hành Chỉ đối với Tô Tinh Thần tò mò, nhịn không được vì thần tượng của mình nói chuyện: “Đây là Tinh Thần tỷ ở trên mạng phát sóng trực tiếp làm đó, ăn cực kỳ ngon.”

Nghe vậy Lục Hành Chỉ trầm ngâm chốc lát: “Trên mạng phát sóng trực tiếp?”

“Đúng đúng.”Lâm Tĩnh lấy di động ra, đưa cho Lục Hành Chỉ xem: “Chính là phòng phát sóng trực tiếp này, Tinh Thần tỷ mỗi ngày đều ở trên này phát sóng trực tiếp, tay nghề của chị ấy cực kỳ tốt.”

Lục Hành Chỉ nhìn cái tên kia sắc mặt thản nhiên không có biến hóa quá lớn: “Ừ.”

Lâm Tĩnh: “….” Nhận thấy dược Lục Hành Chỉ thờ ơ, cô yên lặng gãi gãi đầu thật cẩn thận nói: “Kia, bác sĩ Lục tôi ra ngoài trước.”

“Ừ.”

Cho đến khi Lâm Tĩnh đi rồi, Lục Hành Chỉ mới nâng mắt nhìn về phía đồ vật dùng một cái túi đẹp để một bên.

Tào phớ hạnh nhân.

Lục Hành Chỉ nhìn cong cong khóe môi, trong mắt hiện lên một tia cười không rõ ý tứ hàm xúc.

******************

Tào phớ hạnh nhân

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN