Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi
Chương 17-2
Trong lòng tôi hết sức rầu rĩ, đúng lúc đó cửa ký túc xá mở ra, Lan Lan vừa lúc ra cửa nhìn thấy tôi thì kinh ngạc. “Ưu Tuyền, đi đâu vậy, sao không nghe điện thoại?”
Tôi vội cười: “Tớ, tớ đi ăn với anh trai.”
Lan Lan chu môi: “Vậy mà không gọi tớ. Ưu Tuyền, lần sau nhớ gọi người ta đó. Cho dù không thành đôi với anh cậu thì cũng coi như có thêm bạn mà.”
Tôi cau mày, không biết làm sao để Lan Lan bớt hiếu kỳ. Hay là cứ rủ ăn cùng cho cô ta cảm nhận cục băng trôi kia, không chừng sau đó sẽ bớt để ý hắn.
Số máy lạ kia tôi mặc kệ, ai biết có phải bán hàng đa cấp hay không?
Ngày hôm sau đi làm, trong lòng tôi tràn đầy ưu cảm, lo lắng bà Thịnh Thịnh ngày mai làm khó dễ tôi, hoặc là trực tiếp tới khách sạn mắng một hồi, tôi thật nản chí.
Bên kia thì còn đang tra án nên cảnh sát thỉnh thoảng sẽ xuất hiện. Người trả phòng đặc biệt nhiều, lúc xử lý thủ tục nghe không ít khách nhắc tới tối hôm qua ở lầu 16 nghe tiếng quỷ… nghe giọng đàn ông không ngừng hỏi trên đường: “Nữ nhân kia ở đâu? Nữ nhân kia ở đâu?”
Buổi chiều 5 giờ, trước quầy thực an tĩnh. Ngay lúc tôi ngây ngốc trước quầy thì Tông Thịnh vô thanh vô tức xuất hiệnnhư những lần trước.
“Tối hôm qua không nghe điện thoại của tôi. Có ý tứ gì?”
“A?” Tôi bị tiếng của hắn khiến cho hoảng sợ, vội đứng thẳng, “Tôi, anh gọi? tối qua tôi không cầm điện thoại, tới lúc thấy số máy lạ nên không gọi lại.”
“Đi với tôi qua chỗ này.” Hắn nói xong, liền xoay người đi về thang máy, căn bản là không quan tâm tôi có thể đuổi kịp hay không.
Tôi nhìn về phía đại tỷ bên cạnh, đại tỷ nhìn bóng dáng Tông Thịnh: “Anh em soái quá đi.”
“Đại tỷ…”
“Đi thôi, đi thôi. Hiện tại cũng không có ai.”
Tôi chạy nhanh theo đuổi kịp Tông Thịnh. Hắn đã đứng ở trong thang máy, duỗi tay đè ở cửa chờ tôi, tới lúc tôi vào, hắn mới ấn đóng cửa.
Thang máy chỉ có hai chúng tôi, tôi liếc nhìn, cũng may không thấy quỷ ảnh đâu.
“Lầu 16 tối qua có quỷ hả? tôi nghe khách nói. Khách ở lầu 16 trả phòng nhiều lắm.”
Hắn không nói chuyện.
“Ngày đó, lúc người đó tới nhận phòng, tôi nhìn mặt hắn, trong y như mặt người chết.” Cái này tôi chẳng dám nói với ai. Nhưng khi ở cạnh Tông Thịnh, tôi lại có một loại cảm giác thực đặc biệt an toàn.
“Rất nhiều người sắp chết đều sẽ có tử khí. Lúc ấy hồn phách của hắn đã bắt đầu tan. Có vài người cũng sẽ có cảm giác, nhìn vào đôi mắt, thực dễ dàng nhìn ra.” Tông Thịnh nói.
Tôi nghĩ tới lúc học tiểu học, trong thôn có đứa trẻ bữa đó nói với thầy rằng hắn tự dưng thấy mệt tim. Thầy cũng chỉ nói nó nghỉ ngơi thôi. Hôm sau, mẹ nó còn dẫn nó về nhà ngoại, nhưng không ngờ, nó lại rớt xuống nước ở nhà bà ngoại mà chết.
Thang dừng ở lầu 16, Tông Thịnh đi ra, nhìn thấy tôi không nhúc nhíchch thì đưa tay kéo cổ tay tôi.
“Nghĩ cái gì mà nghĩ đến phát ngốc?”
“Nghĩ đến đứa nhỏ trong thôn..”
“Đừng nói với tôi về nó.” Tông Thịnh lạnh giọng cắt ngang. Đứa nhỏ đó chính là đứa mà khi ở nhà trẻ đã bị hắn suýt bóp chết. Tông Thịnh chưa bao giờ nói, hắn vì cái gì đột nhiên ra tay.
Đi vào phòng hắn, tôi nhịn không được nhìn thoáng qua toilet, nơi này cùng hiện trường vụ án cách có một bức tường mà thôi.
Tông Thịnh dựa vào cửa sổ nhìn tôi hỏi: “Tối hôm qua đi đâu?”
Lòng ta chùng xuống: “Tôi…”
“Đi với Thẩm Kế Ân hử.”
Hắn nói như vậy rõ ràng chính là biết tôi đi đâu. Đã biết còn cố ý hỏi, hắn có ý tứ gì a? “Tôi có quyền kết giao bằng hữu của mình. Hơn nữa…”
“Cô cảm thấy gã là bằng hữu? Hừ! Đừng quên, cô từng uống máu tôi. Đừng nói là tôi chán cô, cô không muốn bên tôi, thực xin lỗi, tôi cũng chán lắm, nhưng chúng ta lại phải ở cùng nhau. Là huyết khế, đồng sinh cộng tử. Hiểu chưa sao?”
Hắn đều nói rõ tới vậy, tôi ngẩng đầu nhìn về phía hắn, đáp: “Tôi cũng chán ghét anh, không cần anh nhắc nhở. Hôm qua, tôi đi ăn với anh ấy, còn giúp anh hỏi han sự tình. Anh ấy nói lúc không ở khách sạn thì đều ở nước ngoài. Không có việc gì, tôi đi trước. Sáng mai, tôi sẽ tới. nếu anh thật sự chán ghét tôi, thì nhớ nói với bà anh, là anh không cần tôi. Tha cho nhau một con đường sống.”
“Để cho cô cùng tiểu lão bản ở bên nhau?”
“Tùy anh muốn nghĩ như thế nào!” Tôi xoay người liền chuẩn bị rời đi, thật sự bị chọc tức.
Ai biết, ta vừa muốn kéo then cửa, thì một bàn tay đập vào cánh cửa đóng sập lại.
Tôi xoay người, nhìn thấy Tông Thịnh kéo kính râm xuống, một đôi huyết đồng nhìn tôi chằm chằm.
Ặc
Tôi đang bị kabedone sao?!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!