Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi - Chương 27: Suýt chết
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
73


Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi


Chương 27: Suýt chết


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dù tôi nghe thấy tiếng người nói cạnh bên nhưng vẫn mơ mơ màng màng không thể mở mắt. Vài phút sau, rốt cuộc tôi đã có thể nhướng mi, đập vào mắt vẫn là hai màu trắng đen, vốn dĩ nơi này quá ấn tượng nên tôi có thể nhận ra đây chính là phòng Tông Thịnh.

Tôi nằm trên chiếc giường lớn, chỉ có điều giường vẫn còn chưa trải ra giường hay gì khác.

Đây chính là giường mới đó, không thể để bẩn được. Nếu ở nhà tôi, thì giường mới mua về như vầy, chưa được trải giường thì không thể nằm lên giường như vậy. Tôi vội vã vùng dậy, muốn rời đi.

Bất quá, chân vừa chạm đất đã ngã nhào, hai chân nhũn ra không có chút sức lực.

Liền tính ta đã nghe được phụ cận có người nói chuyện thanh âm, nhưng là vẫn là mơ mơ màng màng chính là không mở ra được đôi mắt.

Vài phút lúc sau, rốt cuộc mở ra đôi mắt, ánh vào mi mắt vẫn là kia hắc bạch hai sắc. Nơi này cho ta lực đánh vào thật sự quá lớn, ta liền nhìn thoáng qua liền biết, đây là Tông Thịnh phòng ở.

Ta còn nằm ở trên cái giường lớn kia, chỉ là này trương đại giường, hoàn toàn vẫn là mua trở về bộ dáng, ngay cả khăn trải giường đều không có.

Đây chính là tân giường không thể làm dơ. Nếu là ở nhà của chúng ta, tân giường mới vừa mua trở về, khăn trải giường còn không có phô, là tuyệt đối không thể như vậy nằm mặt trên. Cho nên ta là chạy nhanh giãy giụa từ kia trên giường ngồi dậy, liền tưởng trước rời đi giường.

Bất quá ta chân một chấm đất, người liền trực tiếp ngồi xuống đi, trực tiếp liền ngồi tới rồi trên sàn nhà. Hai cái đùi mềm đến một chút sức lực đều không có.

Bên này tôi vừa động thì cửa phòng tắm đã mở ra.

Tông Thịnh từ trong phòng tắm đi ra, hắn trên người cũng chỉ mặc một quần lót bó sát người, tóc vẫn nhỏ nước tong tỏng.

Nhìn thấy tôi ngồi bệt dưới đất, hắn nói: “Dù sao sau này cô cũng ở đây, có muốn trải thảm hay gì không?”

Tôi vịn giường đứng lên, chân vững hơn chút nhưng toàn thân vẫn bủn rủn. Tôi vừa ngồi lại xuống giường thì nghe Tông thịnh nói tiếp: “Đi ngâm chút nước ấm đi, ngâm rồi sẽ có tinh thần.”

“Tôi chẳng còn sức để mà tắm.” trong đầu tôi tỉnh táo, nhưng cơ thể chẳng có chút sức nào.

Tông Thịnh căn bản không có quản tôi đang nói cái gì, liền quay lại phòng tắm. Tôi ngồi ở trên giường nhỏ giọng nói thầm: “Loại đàn ông  như vầy, cả đời tìm không thấy bạn gái. Đúng rồi hắn là cong, nói không chừng có thể tìm bạn trai.”

Chỉ chốc lát sau, Tông Thịnh liền ra tới. Tôi cho rằng hắn vào phòng tắm một chuyến ít nhất sẽ đem quần áo quần mặc vào, không nghĩ tới hắn đi ra vẫn là một cái quần lót trên người.

“Anh không thể mặc đồ vào trước à?” Tôi cảm thấy mặt mình nóng bừng lên. Lớn tới giờ tôi chưa từng nhìn thấy cơ thể nam giới, trong nhất thời, tim đập thình thịch.

“Mặc vào chút nữa lại ướt.” Hắn đi thẳng về chỗ tôi ngồi, bế tôi từ trên giường lên. Má ơi, lại là ôm công chúa. Tôi giãy nhẹ: “Buông tôi ra.”

“Buông ra thì cô đứng được à?” Hắn không quan tâm tới kiến nghị của tôi mà trực tiếp bế tôi đi thẳng vào trong phòng tắm.

Bồn tắm đã đầy hơn nữa, hắn để một chiếc ghế nhỏ cạnh bồn tắm, tay đưa lên chạm vào cúc áo tôi. Hoảng hồn, tôi đẩy tay hắn ra, đánh vào người hắn. Thế nhưng người hắn như là cục đá không suy suyển. “Anh tránh ra! Tôi thấy anh mất tích nhiều ngày chạy tới đây tìm, cũng coi như cứu anh một mạng, anh đối xử với tôi vậy sao?”

Hắn chỉ dùng một tay đã túm được hai tay tôi khua loạn, đôi mắt huyết đồng nhìn tôi trừng: “Đàng hoàng chút coi, cô cho rằng tôi muốn chạm vào cô sao? Cô tự tiện vào nhà tôi, rồi kéo tôi lên giường, sau đó nằm kế bên tôi ngủ. Nhà này còn chưa cúng nhập trạch đó!”

“Tôi cho rằng anh đã chết đó không phải sao? Mạng không quan trọng à?”

“Biết mạng quan trọng thì hiện tại mau ngoan ngoãn một chút. Mau tắm rửa một cái, ăn một chút rồi lại ngủ thêm một chút.”

Hắn vừa nói vừa cởi khuya, tôi muốn cản hắn nhưng toàn thân đều đau nhức, thật sự còn thảm hơn hồi học quân sự rất nhiều. Tôi thiếu điều khóc lên: “Đừng động vào tôi, đừng động mà…” tôi vừa thút thít vừa nói nhỏ.

Động tác của Tông Thịnh khựng lại nhưng vẫn tiếp tục: “Yên tâm đi, tôi không động vào cô. Mà tại sao tới tìm tôi?”

Không biết có phải hắn cố ý hay không, nói sang chuyện khác.

“Gọi di động cho anh không được, nên cho rằng anh mất tích, cho rằng anh xảy ra chuyện. Còn nữa, Thẩm Kế Ân nói anh là quỷ.”

“Cô tin à”

“Nhưng mà hắn cũng không có khả năng là thi chứ?”

“Cô không tin tôi à?”

“Ai tôi cũng không tin. Dấu tay máu ở khách sạn không ngừng xuất hiện, càng ngày càng nhiều người nhìn thấy, căn bản là không có khả năng là người làm. Đừng! Tôi tự mình làm.” Tôi đột nhiên kêu lên, đó là bởi vì áo sơmi đã bị hắn cởi ra, váy cũng đã bị kéo xuống, toàn thân trên dưới cũng chỉ còn có bộ nội y. Đột nhiên liền 囧 đến mặt đều đỏ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN