Ký Sự Hậu Cung
Chương 12: Người mới người cũ, bắt đầu vào cung
Thời gian trôi nhanh, nháy mắt đã đến ngày nhập cung.
Mọi người của Thẩm gia đã chuẩn bị tốt mọi thứ cho Thẩm Tịch Nguyệt, người cùng vào cung với nàng không phải ai khác mà chính là người mà Tịch Nguyệt đã chọn từ lâu, Cẩm Tâm. Còn Cẩm Linh thì được đưa tới chỗ của Thẩm Nhất Nhất.
Vài chục năm trước, tú nữ khi nhập cung có thể tùy ý đem theo thị nữ của mình vào, các đại cung nữ tất nhiên cũng là người trung thành nhất với mình, về sau lại xảy ra một số chuyện khiến cho Hoàng Đế vô cùng không vui cho nên từ đó về sau số lượng thị nữ vào cung đều được quy định rõ ràng.
May mắn cuối cùng nàng là một Thường Tại, nếu không thì lại giống như kiếp trước, cô độc vào cung.
Người mà người khác an bài cho ngươi, nếu như ngươi dùng không tốt thì chính là một phiền toái lớn.
Thẩm Tịch Nguyệt tạm biệt người thân, từ trên xe ngựa đang chậm rãi đi nhìn về phía tấm biển to lớn trước cửa lớn của Thẩm gia, hốc mắt rưng rưng nhưng núm đồng tiền lại như hoa.
Hai mươi mốt vị tú nữ trúng tuyển cùng nhau tiến cung vào ngày hôm nay, tất nhiên an bài chỗ ở cũng là theo phẩm cấp lớn nhỏ của mỗi vị tú nữ.
Công công quản sự đi ở phía trước, vừa đi vừa giảng giải cho Thẩm Tịch Nguyệt.
“Thứ Thất phẩm Thẩm Thường Tại, Hoàng Thượng ban thưởng cho người ở tại Thiên điện của Sương Mai Điện. Chủ điện của Sương Mai Điện này là An Tiệp Dư. Cung nữ của người ngoại trừ đại cung nữ Cẩm Tâm cô nương thì Phủ Nội Vụ trong cung sẽ đưa một nhóm cung nữ, thái giám tới cho người chọn lựa. Số lượng cung nữ và thái giám quy định của người là bốn đại cung nữ, hai đại thái giám, bốn cung nữ nhị đẳng, hai thái giám nhị đẳng.”
“Cảm ơn công công đã chỉ điểm.” Cẩm Tâm hiểu ý của Thẩm Tịch Nguyệt, nhanh nhẹ lấy một cái túi gấm nhỏ đưa cho công công quản sự.
Công công quản sự âm thầm ước lượng sức nặng, dường như là rất vừa lòng.
Lại nhiều lời hơn một chút: “Hiện nay người vào Sương Mại Điện, không nên vội vàng về Thiên điện mà nên tới thỉnh an Tiệp Dư nương nương trước. An Tiệp Dư này tuy là người lãnh ngạo nhưng mà thuận theo nàng, kính trọng nàng thì nàng cũng sẽ không gây khó dễ cho người.”
“Thực sự đa tạ công công.” Vẻ mặt Tịch Nguyệt cảm kích nói.
Thời điểm kiếp trước, tuy rằng nàng cũng tặng túi gấm nhưng mà vẫn có chút kiêu ngạo, hẳn là khi đó người ta cũng không vui cho nên công công quản sự cũng không nhắc nàng những điều này. Tuy rằng chính nàng cũng nghĩ rằng nên đi bái kiến chủ điện trước.
Kiếp trước vị công công quản sự kia cũng nhân cơ hội gây khó dễ cho nàng mấy lần, hẳn là do nàng không hiểu chuyện. Nếu như đều là cho tiền, vì sao không thể làm những đồng tiền này có hiệu quả lớn nhất chứ? diendanlequydon_anhtho
Bước vào Sương Mai Điện, Tịch Nguyệt quy củ đứng chờ ở cửa.
Dường như và do Tịch Nguyệt mới vào cung cho nên An Tiệp Dư này cũng không khiến nàng khó xử, lập tức cho gọi nàng vào trong.
Tịch Nguyệt vừa vào cửa liền đánh giá vị An Tiệp Dư này một chút, cũng giống như kiếp trước. An Tiệp Dư này là người cũ bên cạnh Hoàng Thượng, năm nay hai mươi mốt tuổi, lớn hơn Tịch Nguyệt bảy tuổi.
Gương mặt của nàng cũng không phải là vô cùng tinh xảo nhưng mà trên trán lại vẽ một đóa hoa đào quyến rũ. Một thân váy dài màu thủy lam, ngồi thẳng đứng ở vị trí chủ vị, thắt lưng siết chặt, thoạt nhìn không đến một vòng tay.
Thấy Thẩm Tịch Nguyệt hơi hơi cúi người thỉnh an, nàng ta cần thận đánh giá Tịch Nguyệt.
So với nàng ta thì Thẩm Tịch Nguyệt làm tốt hai chữ quyến rũ hơn.
Lúc trước, thời điểm tuyển tú, nàng ta không có cơ hội tới xem, nghe nói ba người nổi danh nhất là Phó Cẩn Dao, Chu Vũ Ngưng, Liên Tú Vân. Nhưng mà hôm nay nhìn thấy Thẩm Tịch Nguyệt này cũng là người vô cùng xinh đẹp, tuổi còn nhỏ mà đã có một đôi mắt quyến rũ như vậy.
Nghĩ đến nhan sắc như vậy còn không vừa măt Hoàng Thượng thì ba người kia phải tuyệt sắc như thế nào.
An Tiệp Dư không gọi đứng dậy, Tịch Nguyệt cũng vẫn thành thực cúi người ở đó, không tức giận, cũng không nóng nảy.
“Đứng dậy đi! Muội muội thật là xinh đẹp, khiến cho tỷ tỷ nhìn tới ngây người.” Nàng ta vuốt ve ly trà trên tay, cười giống như đang đeo một tấm mặt nạ.
“Đa tạ An Tiệp Dư khích lệ.” Phản ứng của Thẩm Tịch Nguyệt khiến cho An Tiệp Dư hơi giật mình nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường.
Xem ra, Thẩm Thường Tại này cũng không phải là đèn cạn dầu.
Trong cung này từ trước đến giờ cũng chỉ có tám người các nàng đấu với nhau, nay người mới vào cung, cục diện này phải thay đổi rồi.
Hai người trò chuyện hàn huyên vài câu, An Tiệp Dư cũng không giữ Thẩm Tịch Nguyệt lại lâu, công công quản sự liền đưa nàng đến Thiên điện.
Những cung nữ và thái giám đã được Phủ nội vụ đưa tới đang đợi Thẩm Tịch Nguyệt.
Công công quản sự giới thiệu Thẩm Tịch Nguyệt.
Mọi người đều quỳ xuống thỉnh an.
“Từ trái sang phải, ngoài cùng là Đào Nhi, Hạnh Nhi, Lê Nhi, Bình Nhi, Hương Nhi, Quả nhi.”
Nhìn những người này, Tịch Nguyệt cũng không hoảng hốt, thực ra nàng rất may mắn, tuy rằng phân vị của nàng có thay đổi nhưng mà người bên cạnh lại không thay đổi. A, cũng không thể nói là hoàn toàn không thay đổi nhưng mà đa số là không đổi.
Thẩm Tịch Nguyệt ngồi ở vị trí chủ vị, nhìn qua vài cung nữ và thái giám, cũng không nói gì, vuốt ve chiếc nhẫn ngọc trên ngón cái, dường như đang suy nghĩ cái gì.
Mọi người vẫn cứ quỳ như vậy, không dám ngẩng đầu lên, bọn họ đều biết được chủ tử đang lập uy với bọn họ. ddiendanllequyddonAoA}
Qua một hồi lâu, Tịch Nguyệt ngẩng đầu nhìn mấy người: “Bên người ta có bốn đại cung nữ, Cẩm Tâm đương nhiên là một trong số đó, mà ba người còn lại…” Nàng hơi ngừng lại, nhìn mọi người, giống như là đang quan sát biểu tình của những cung nữ kia.
Giống như tùy ý điểm tên: “Liền chọn Đào Nhi, Hạnh Nhi và Quả Nhi đi.”
“Dạ.” Mấy người dập đầu.
“Điều này cũng không chứng tỏ vị trí này sẽ không thay đổi, người hôm nay ta tuyển là những người ta nhìn vừa mắt nhưng mà nếu như để ta biết các ngươi có vấn đề ta sẽ xử phạt không nương tay. Cho dù ta mới vào cung nhưng mà xử lí vài cung nữ thái giám người khác cũng sẽ không dị nghị gì. Vào trong cung này của ta thì nên biết chính mình nên làm việc cho ai. Nếu các ngươi còn có chủ tử khác phía sau thì các ngươi nên cẩn thận lo lắng một chút đi, trên đời này không có bức tường nào kín gió đâu.”
Thẩm Tịch Nguyệt nhìn mọi người đều có vẻ mặt cẩn thận, cũng không thèm để ý, tiếp tục nói: “Về phần hai đại thái giám, liền chọn Tiểu Văn Tử và Tiểu Đặng Tử đi.”
Thẩm Tịch Nguyệt nhìn như tùy ý chọn bừa nhưng thực ra cũng đã cẩn trong suy nghĩ một phen.
Đuổi những cung nữ, thái giám kia đi rồi, Thẩm Tịch Nguyệt đi vào nội thất, bốn đại cung nữ đều đi theo.
“Tuy rằng cùng là đại cung nữ những cũng có phân công riêng, nội thất này, để cho Cẩm Tâm và Hạnh Nhi phụ trách đi. Đào Nhi, Quả Nhi, các ngươi phụ trách ngoại thất.
An bài tốt mọi chuyện xong, Thẩm Tịch Nguyệt rửa mặt chải đầu rồi nằm trên giường, lẳng lặng suy nghĩ những chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Bạch Tiểu Điệp này cũng vào cung, vừa rồi hỏi thăm nàng đã biết được phân vị của nàng ta cũng không bằng nàng, như vậy rất tốt. Thực ra Thẩm Tịch Nguyệt cũng không nghĩ tới sẽ dẫm nát Bạch Tiểu Điệp dưới chân hoặc là làm gì nàng ta.
Nàng ta vào cung, cùng hưởng một nam nhân với nàng, như vậy cũng không sao cả, chỉ cần nàng ta đừng ở ngoài cung gây tai họa cho ca ca của nàng là tốt rồi.
Vào cung, người không phạm ta ta không phạm người, nhưng mà nếu Bạch Tiểu Điệp không thành thực vậy thì nàng cũng sẽ không khách khí.
Lần này trong số những tú nữ tiến cung, phân vị cao nhất chính là Phó Cẩn Dao, Thứ Tứ Phẩm Sung Nghi, cũng là một người duy nhất có thể đem theo hai tỳ nữ cùng tiến cung. Mà đệ nhất mỹ nhân đương triều Chu Vũ Ngưng lại chỉ được phong làm Chính Lục Phẩm Tần. Nhưng mà tuy là Tần nhưng Hoàng Thượng lại ban thưởng chữ cho nàng ta, Lệ Tần, để hình dung nàng ta thanh lệ xinh đẹp động lòng người. Tài nữ Liên Tú Vân được phong làm Quý Nhân mà đại tiểu thư Bạch gia, Bạch Du Nhiên được phong làm Tài Tử.
Nhớ lại kiếp trước, Thẩm Tịch Nguyệt than nhẹ, xem ra ngoại trừ nàng và Bạch Tiểu Điệp ra thì những người khác đều không có gì thay đổi.
Chỉ là không biết Bạch Tiểu Điệp có thông đồng với Liên Ngọc Thụ hay không.
Bạch Tiểu Điệp là thứ nữ của Bạch gia nhưng mà lại coi trọng em rể của mẹ cả cũng chính là Nhị công tử của Liên gia Liên Ngọc Thụ. Hai người này thông đồng gian díu với nhau. Liên Ngọc Thụ này cũng chính là Nhị thúc của Liên Tú Vân.
Lúc trước, Liên Tú Vân ở trong cung tranh đấu thất bại nhưng mà người của Liên gia lại oán hận những người có giao tình tốt với Liên Tú Vân, cảm thấy trong số bọn họ có người hãm hại nàng ta cho nên cũng thường xuyên nhắm vào bọn họ.
Sau đó lại xảy ra chuyện này, tuy rằng Liên gia ở trong triều không được coi là rất có trọng lượng nhưng mà mọi người ai cũng đều gió chiều nào che chiều ấy, cuối cùng cả nhà Thẩm gia bị xử trảm. Nếu không phải là lúc đó có Lệ Chiêu Nghi cầu xin thì kết cục của Thẩm gia chỉ sợ sẽ là tru di cửu tộc. lqd.diendan.milky
Lệ Chiêu Nghi lúc đó đúng là Lệ Tần Chu Vũ Ngưng của hiện tại.
Có đôi khi, không thể nói rõ mọi chuyện là như thế nào nhưng mà rất nhiều chuyện hợp lại với nhau lại tạo thành kết quả như vậy.
Miên man suy nghĩ trong chốc lát, Thẩm Tịch Nguyệt ngồi bật dậy.
Chu Vũ Ngưng dù biết sẽ khiến Hoàng Thượng thức giận nhưng vẫn muốn cầu xin cho Thẩm gia nhưng mà nàng tự thấy là mình cũng không có giao tình gì với Chu Vũ Ngưng.
Trước khi chết nàng từng gặp Chu Vũ Ngưng, hỏi nàng ta vì sao lại giúp đỡ, Chu Vũ Ngưng lúc đó đã nói những gì? Nàng ta nói: “Ta chỉ muốn làm chút chuyện cho Thẩm gia, đáng tiếc, vẫn không thể cứu giúp được một nhà các ngươi, ta làm những chuyện này là vì một người khác, không có liên quan gì đến ngươi.”
Chuyện này làm cho nàng nghi hoặc.
Mà Liên Tú Vân, người mà ngay từ đầu nàng luôn coi là tỷ muội tốt, nàng cười lạnh, chỉ sợ nàng ta là người đầu tiên muốn đòi mạng của Thẩm gia.
Liên Tú Vân cũng không oan uổng, nàng ta nghĩ rằng hãm hại nàng thì có thể được Hoàng Thượng thương tiếc, nhưng nàng ta lại không biết trong mắt Hoàng Thượng chỉ có giang sơn, không thể nào lại thương tiếc một nữ tử vô cớ gây sự như nàng ta.
Tài nữ, cũng chỉ đến vậy mà thôi.
Mà những cung nữ được chọn lần nay, Thẩm Tịch Nguyệt tất nhiên cũng hiểu rõ.
Vốn dĩ kiếp trước Cẩm Tâm không vào cung với nàng, bên người nàng cũng chỉ có vài cung nữ đó, người mà khi nàng sắp chết cũng không chịu rời bỏ nàng, cuối cùng táng thân trong biển lửa cùng với nàng chính là Hạnh Nhi.
Cho nên nàng ta là người nàng tin tưởng.
Về phần Đào Nhi và Qủa Nhi, trong mười năm ở bên cạnh nàng, hai người đó cũng rất trung thành, tận tâm.
Theo lí mà nói, nàng đều tin tưởng bốn người này nhưng mà, trong sinh một lần rồi, nàng cũng lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Dù sao Bạch Tiểu Điệp còn có thể tiến cung, cho nên nàng vẫn lưu lại một chút phòng bị.
Dù sao, bọn họ cũng không giống như Cẩm Tâm.
Còn về phần đại thái giám. Tiểu Văn Tử trước kia chính là thái giám bên người nàng, Tiểu Văn Tử này vô cùng trung thành. Tiểu Đặng Tử cũng vậy, hắn ta là người của Thái Hậu. Bất luận thế nào thì hai người này nàng vẫn nên giữ ở bên người, cho dù Tiểu Đặng Tử là người của Thái Hậu.
So sánh ra thì vẫn tốt hơn là để hai người khác không biết là người của ai ở bên cạnh mình.
Biết, còn có thể phòng bị tốt.
Nàng biết, không chỉ có nàng, trong cung của mỗi người đều có người của Thái Hậu, cũng có cả người của Hoàng Thượng. Đây là Hoàng tộc.
Cho dù là thiếp, bọn họ cũng không thể hoàn toàn yên tâm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!