Ký Sự Hậu Cung - Chương 208
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
80


Ký Sự Hậu Cung


Chương 208


Editor: Anh Thơ.

“Là thiếp không tốt, là thiếp hại đứa bé. Thiếp không cẩn thận….”

Sau khi nói một câu ấy xong, Tịch Nguyệt cũng không nói chuyện nữa, cho dù Cảnh Đế có ôm Tiểu Kiểu Kiều qua thì Tịch Nguyệt cũng không có phản ứng gì.

Vì thân thể Kiều Kiều cũng vẫn yếu nên Cảnh Đế không dám trì hoãn, lập tức ôm cô bé trở về.

Hiện tại Bạch Du Nhiên đã bị giam lại.

Nàng ta khăn khăng rằng mình không cố ý nhưng nhân chứng đều có đủ, bất luận nàng ta nói dối thế nào cũng vô dụng.

Bạch Du Nhiên kêu oan, nói nằng là do Hoàng Hậu nương nương cố ý, Cảnh Đế thấy nàng ta như vậy thì trực tiếp cho người độc câm nàng ta.

Tuyên Minh Điện.

Lai Phúc và Lai Hỷ đều quỳ trên mặt đất, yên lặng đợi mệnh lệnh của Cảnh Đế.

“Trẫm sẽ không cho nàng ta chết đơn giản như vậy, nàng ta dám mưu hại Nguyệt Nhi thì phải chịu hậu quả tương ứng. Đưa nàng ta đến Phong Nhân Tháp.” (Phong nhân: người điên)

Đưa đến Phong Nhân Tháp nghĩa là sống không bằng chết.

“Nô tài đã rõ.” Những chuyện như vậy từ trước đến nay đều do Lai Phúc đi làm.

“Bạch gia, tịch biên nhà cửa, tất cả mọi người biếm làm thường dân.” Cảnh Đế vô cùng căm hận nói.

Mấy ngày nay trong cung có rất nhiều sóng gió khiến cho hắn mệt mỏi, vốn nghĩ rằng hậu cung cân bằng là trợ giúp cho các thế gia nhưng hiện tại xem ra lại không phải như vậy. Nếu như những người này khiến cho hắn cảm thấy họ không an phận, khiến cho Nguyệt Nhi bị tổn thương thì hắn sẽ không nuông chiều mặc kệ bọn họ như trước nữa.

Đứa bé kia cũng là con của hắn. Con của hắn và nàng bị người ta hại chết, không chỉ Nguyệt Nhi, người khác cũng không thể hiểu được là hắn thương tâm thế nào.

Nhưng mà hắn không có thời gian thương tâm, hắn muốn dùng tất cả thời gian để giải quyết hậu quả thật tốt, để trấn an Nguyệt Nhi, để chăm sóc thật tốt cho mấy đứa bé, để thu dọn những kẻ thực sự không nên xuất hiện kia.

Nhiều ngày nay Tịch Nguyệt đều máy móc ăn uống, bất luận là ai nói chuyện với nàng thì nàng cũng không mở miệng.

Cảnh Đế biết nàng đang tự trách mình, trách mình không bảo vệ đứa bé tốt, trách mình cho người khác cơ hội.

Thấy nàng như vậy Cảnh Đế lại đau lòng, thương nàng phải chịu khổ. Hắn từng cho rằng bản thân từ trước đến giờ không để cho nàng chịu khổ nhưng nghĩ lại, từ khi nàng tiến cung đến giờ còn chịu ít khổ sở sao.

Mà những khổ sở đó đều do hắn đem lại cho nàng.

Mỗi ngày hắn đều phải ôm Tịch Nguyệt ngủ, cho dù nàng không hề cho hắn bất kỳ phản ứng gì nhưng Cảnh Đế cũng không buông tay.

Mỗi ngày đều ôm nàng, nói chuyện với nàng, chỉ hy vọng nàng có thể vượt qua, không suy nghĩ linh tinh nữa.

Thực ra Cảnh Đế không biết Tịch Nguyệt như vậy là do bị kiếp trước ảnh hưởng. Nàng nghĩ đến mình của kiếp trước, nghĩ tới hoàn cảnh mình mất đi đứa bé lúc trước.

Con người vào lúc này đều rất yếu đuối mà nàng đã sống hai đời bắt đầu mờ mịt, tự bao mình ở trong thế giới của bản thân không muốn ra ngoài.

“Nguyệt Nhi, ngày mai, trẫm sẽ tuyên bố trước cả triều đình rằng về sau trẫm chỉ có một mình nàng, về sau hậu cung này chỉ có một mình nàng. Trẫm không cần bất kỳ ai khác nữa.”

Nhẹ nhàng tùy ý nói ra quyết định lớn như vậy nhưng nàng vẫn không hề có phản ứng gì.

Cảnh Đế nhìn nàng thật kỹ, không cần biết là nàng có nghe được hay không, tiếp tục nói: “Sau này, hậu cung này sẽ là nhà của chúng ta. Trong nhà ngoại trừ có trẫm, có Nguyệt Nhi thì còn có rất nhiều đứa bé, chúng đều là con của Nguyệt Nhi và Trẫm.”

Nói như vậy, Cảnh Đế lại càng cảm thấy kiên định hơn.

Thì ra từ trước đến gì hắn đều nghĩ lầm rồi, hắn cho rằng cho các nàng danh phận thì các nàng sẽ an phận, hắn không đi sủng hạnh các nàng đã là trung thành lớn nhất của hắn dành cho Tịch Nguyệt.

Nhưng mà, thì ra lại không phải như vậy!

Các nàng sẽ ghen tị, sẽ thương tổn Tịch Nguyệt, sẽ không biết đủ.

Cảnh Đế nghiêm mặt, trong lòng suy nghĩ. Nhìn Tịch Nguyệt ngủ, Cảnh Đế đứng dậy.

Lai Hỷ ngủ gật ngoài cửa thầy Cảnh Đế ra ngoài liền tiến lên phía trước: “Chủ tử có gì căn dặn?”

“Đi từ đường.”

Lai Hỷ ngẩn ra, vội vàng đuổi theo.

Trong cung này, ngoài Lai Hỷ thì không ai biết Cảnh Đế quỳ ở từ đường của Nghiêm Gia suốt một đêm.

Sáng sớm sắc mặt cũng không tốt nhưng Lai Hỷ từ nhỏ đã đi theo bên cạnh Cảnh Đế thì hiểu rằng chủ tử muốn động thủ rồi.

Lâm triều.

Nói xong chuyện công vụ trên triều, Cảnh Đế tùy ý mở miệng: “Trẫm tính giải tán hậu cung.”

Các vị đại thần đều có sắc mặt kinh sợ.

Lời này là có ý gì?

Tất cả mọi người đều không nói gì.

Cảnh Đế cười như không cười: Đương nhiên, trẫm cũng chỉ là thông báo với các ngươi. Phi tần hậu cung không thể khai chi tán diệp cho hoàng thất, không chỉ vật mà còn lục đục tranh đấu với nhau, hãm hại người khác, thương tổn đến hoàng tự, giết hại Hoàng Hậu. Thực sự không thể nhẫn được nữa. Tất cả phi tần chưa thị tẩm cho phép về phủ gả cho người khác, trẫm sẽ chuẩn bị đồ cưới cho các nàng. Trong lòng trẫm, các nàng chính là muội muội của trẫm. Đương nhiên, nếu không muốn hồi phủ, có năng lực thì trẫm sẽ giữ các nàng làm nữ quan ở hậu cung. Nếu như không có năng lực thì có thể xuất gia trong quốc tự. Những người đã được thị tẩm ngoại trừ việc không thể gả cho người khác thì cũng xử lý tương tự như vậy. Tuyển tú cũng ngừng lại từ năm nay.”

Lời vừa nói ra, quả nhiên phía dưới lập tức xôn xao.

Có cựu thần trực tiếp quỳ xuống: “Xin Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban. Việc này tuyệt đối không thể nào! Quốc gia là lớn nhất…”

Một câu còn chưa nói xong thì đã bị Cảnh Đế cắt ngang.

“Được rồi. Trẫm không muốn nghe những đạo lý to lớn của ngươi, trẫm biết cháu gái ngươi năm sau là đủ tuổi tuyển tú. Ngươi có tình toán gì trẫm đều rõ. Ngươi có sức lực tình toán quyết định chuyện nhà của trẫm thì không bằng về nhà quản chuyện tiểu thiếp của con thứ hai của ngươi thông gian đi. Tiểu cô nương mười sáu tuổi làm sao có thể thích một lão già, quả đúng là nực cười.”

Cảnh Đế không cho ông ta một chút thể diện nào, biểu tình không hề thay đổi, trên mặt đều là vẻ trào phúng.

Cựu thần kia vừa nghe thì thầm than trong lòng, xấu hổ không chịu nổi.

Ông ta không hề biết việc này cũng không ngờ rằng Cảnh Đế không những biết mà còn nói ra trước mặt văn võ bá quan.

Cố lấy dũng khí: “Thần cũng không phải là vì bản thân mà là vì cơ nghiệp của hoàng gia, quy củ lão tổ tông đặt ra há có thể nói đổi là đổi?”

Cảnh Đế thấy ông ta vẫn lên tiếng thì bắt đầu không kiên nhẫn, lại nhìn những người khác.

Vốn cũng có mấy người muốn liều chết đi lên can gián nhưng nhìn biểu tình của Cảnh Đế lại nghe lời nói của hắn thì lại bắt đầu do dự không dám.

Hứa đại nhân lớn tuổi như vậy còn bị chọc phá bí mật gia tộc, bọn họ cũng không dám tưởng tương tiếp theo Hoàng Thượng có thể nói gì.

Bọn họ đều biết nhiều ngày nay hậu cung đã xảy ra chuyện gì.

Nghĩ đến nếu không giận dữ thì Hoàng Thượng sẽ không làm như vậy. Từ khi Cảnh Đế đăng cơ đến nay, ra tay càng ngày càng lãnh huyết, cho đến bây giờ, người khác đã không thể nào xen vào quyết định của hắn.

Hứa đại nhân thấy người khác không phụ họa mình thì tiếp tục nói: “Hoàng Thượng, xin Hoàng Thượng suy nghĩ lại!”

Hắn hô to như vậy thì có mấy cựu thần cũng mở miệng phụ họa theo: “Xin Hoàng Thượng suy nghĩ lại…”

Có lẽ là thấy có nhiều người phụ họa, luật pháp không trách đông người, lần này người mở miệng đúng là nhiều hơn.

Cảnh Đế cười ha ha: “Suy nghĩ lại? Các ngươi vì tâm tư cá nhân của mình mà muốn can thiệp vào hậu cung của trẫm, có phải vậy không?” Cảnh Đế thờ ơ nhìn người khác.

“Có phải là các ngươi còn muốn quản chuyện mỗi đêm trẫm sủng hạnh ai hay không? Trẫm đã nói đây là thông báo, không phải trưng cầu ý kiến của các ngươi. Các ngươi đã không muốn chức vị trong triều này thì trẫm thành toàn cho các ngươi.”

Sắc mặt Cảnh Đế trầm xuống, đứng lên.

“Các ngươi dạy con gái không nghiêm như thế nào, gia môn dâm loạn như thế nào, trẫm nhiều lời thì ô uế miệng mình. Nhưng mà các ngươi yên tâm, đợi chút nữa trẫm sẽ cho ám vệ tập tợp chuyện ngấm ngầm xấu xa của các ngươi làm thành một cuốn sách phát ra khắp nơi, chắc hẳn mọi người đều tò mò.”

Chiêu này quả nhiên là rất độc, những người này coi trọng thể diện, bọn họ cho rằng hẳn là Cảnh Đế sẽ không nhiều lời, dù sao luật pháp cũng không trách được nhiều người. Lại không ngờ hiện tại Cảnh Đế đã quyết định rồi, nếu như quyết tâm thì bọn họ có can gián thế nào cũng vô ích.

“Xin Hoàng Thượng thứ tội.” Mọi người đồng loạt quỳ xuống xin tha thứ.

Không ít người đều run rẩy, trong nhà có chuyện gì ngay cả bọn họ cũng không nói rõ được. Cảnh Đế nói như vậy tất nhiên là đã biết rất nhiều bí mật, nghĩ đến những bí mật đó sẽ bị phát tán khắp nơi, có người cũng muốn ngất đi.

Như vậy là vô cùng nhục nhã!

Bên này giương cung bạt kiếm, phía bên kia có một tiểu thái giám nhanh chóng đến bên cạnh Lai Hỷ nói thầm mấy câu. Lai Hỷ nghe xong thì nhíu mày, vội nói thầm bên tai Hoàng Thượng.

Mọi người không biết đã xảy ra chuyện gì, đều lẳng lặng nhìn.

Sắc mặt Cảnh Đế hơi thả lỏng.

“Lục Vương gia cầu kiến sao?”

Vậy mà Nghiêm Liệt lại trở lại.

Cảnh Đế không biết lần này Nghiêm Liệt trở về là vì chuyện gì nhưng cũng không lo lắng, hiện tại triều đình đều nằm dưới sự khống chế của hắn.

“Truyền!”

Không ít đại thần đều thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ hy vọng Lục Vương gia lần này trở về là để ngăn cản Hoàng Thượng.

Quy củ của tông sao có thể thay đổi!

Không lâu sau thì thấy một nam tử đã xuất gia mặc tăng bào bước vào.

Hắn cũng không quỳ gối: “Bần tăng tham kiến Hoàng Thượng.”

Cảnh Đế cũng không so đo.

“Lục Vương gia trở lại thật đúng lúc.” Trong giọng điệu của Cảnh Đế mang theo tia trào phúng.

“Bần tăng nghe nói Thẩm Hoàng hậu gặp chuyện không may, đặc biệt gấp gáp trở về, cũng không ngờ trong triều muốn xảy ra chuyện lớn.

Cảnh Đế nhìn biểu tình điềm đạm của Lục Vương gia, nhíu mày không đáp lời.

Hứa đại nhân đâm lao phải theo lao, nhìn về phía Lục Vương gia.

“Lục Vương gia, xin người khuyên nhủ Hoàng Thượng. Hậu cung này không thể giải tán như vậy! Sao Thẩm Hoàng hậu có thể một mình chuyên sủng hậu cung chứ? Chuyện ngày hôm này không chừng là nàng ta thổi gió bên tai Hoàng Thượng, loại nữ tử hồ ly mị chủ như thế sao có thể…. Á…”

Hứa đại nhân thấy Hoàng Thượng cố ý như vậy cho rằng đương nhiên là chủ ý của Hoàng Hậu.

Nhưng mấy câu còn chưa nói xong thì Lục Vương gia đã đưa tay bóp chặt cổ của ông ta….

“Trời ạ, Lục Vương gia, người mau buông tay…” Đại thần nói lời này vừa quay đầu lại đã thấy ánh mắt của Cảnh Đế, rốt cuộc cũng nuốt những lời tiếp theo xuống.

Hoàng Thượng cũng không nói câu nào thì bọn họ còn có thể nói gì.

Mọi người trơ mắt nhìn Lục Vương gia toàn thân mặc tăng bào nhưng lại làm chuyện đáng sợ nhất trên đời này.

Đây chính là phạm vào sát giới!

Cảnh Đế cũng không nói gì, nhìn Lục Vương gia đang ngày càng khép chặt tay và Hứa đại nhân vùng vẫy càng ngày càng vô lực.

“Bần tăng đã từng hứa với một vị cố nhân là sẽ chăm sóc Thẩm Hoàng hậu thật tốt. Nếu như đã hứa thì tất cả những người gây bất lợi cho nàng, bần tăng đều sẽ không bỏ qua. Ngươi đã nói xấu Thẩm Hoàng hậu vậy thì người liền xuống đất tạ tội với vị cố nhân kia đi!”

Hứa đại nhân vẫn vùng vẫy nhưng càng ngày càng không có khí lực.

Tất cả mọi người trên triều đều không dám nhiều lời.

Rấy nhiều quan văn đều sợ đến run rẩy, không ai từng nhìn thấy việc mạnh mẽ giết chết một người như vậy.

Mà quan võ thì tốt hơn rất nhiều nhưng cũng kinh ngạc vì động tác của Lục Vương gia.

Bọn họ đã từng giết người nhưng mà, toàn thân mặc tăng bào, vẻ mặt từ bi nhưng lại giết người không nương tai, người như vậy chính là đáng sợ nhất.

Không chỉ vậy, theo bọn họ thì cố nhân này tám phần chính là Thái Hậu.

Khi Thái Hậu sắp qua đời thì đã phong Thẩm Tịch Nguyệt để cho hai huynh đệ bọn họ không đối địch với nhau.

Hiện tại xem ra Thái Hậu quả thực đối xử rất tốt với Thẩm Hoàng hậu.

Đương nhiên cũng có người nghĩ nhiều nhưng thấy sắc mặt Hoàng Thượng và Lục Vương gia thì cũng không dám suy nghĩ gì nữa, giống như nghĩ thêm thì chính là rước lấy họa sát thân!

Bất luận tình hình là thế nào, bất luận Lục Vương gia có nói thật hay không thì cố nhân này nhất định là Thái hậu, nhất định là Thái hậu.

Có người thân thể đã mềm nhũn, hối hận vừa rồi đã mở miệng.

Thì ra Lục Vương gia tiến cũng không phải vì trợ giúp bọn họ ngăn cản Hoàng Thượng mà là để giúp Hoàng Thượng dẹp bỏ chướng ngại.

Lúc này tất cả mọi người đều quỳ trên mặt đất. Người còn đứng chỉ có Cảnh Đế và Lục Vương gia.

Còn Hứa đại nhân đã là một thi thể lạnh như băng nằm ở đó.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN