Hôm Nay Rung Động Vì Em
Chương 9
Tiết tự học buổi tối, Lâm Mạt nghiêng người, thấp giọng hỏi: “Nghe nói cậu bị mời phụ huynh đến. Không sao chứ?”
“Không có việc gì, tớ tìm người giả mạo rồi.”
“Hả?” Lâm Mạt không cẩn thận hơi lớn tiếng, giáo viên trên bục giảng không hài lòng mà liếc nhìn cô một cái. Lâm Mạt che miệng: “Ai đấy?”
“Chủ nhà của cậu.” Diệp Đằng hạ giọng, ngòi bút không ngừng viết, tờ giấy nháp trên bàn đã tràn ngập các công thức.
“Anh ta??? Lâm Mạt viết liên tiếp ba dấu hỏi chấm thể hiện nội tâm của cô đang khiếp sợ. Giáo viên từ trên bục đi xuống dưới, Diệp Đằng nhanh chóng lấy lại tờ giấy trong tay cô, lật mặt trái có đề toán tiếp theo.
Giáo viên chắp tay sau lưng, đi xuống phía sau. Cũng không biết ai đẩy người Phùng Thiên đang say sưa ngủ, cậu ta bực bội nhíu mày, nói mớ: “Buông ra, cái đùi gà kia là của tao.”
Một trận cười vang lên. Thầy chủ nhiệm đẩy cửa đi vào, xách lỗ tai của Phùng Thiên, đánh thức cậu ta dậy: “Trong mơ mà vẫn đang ăn đùi gà à?”.
Ánh mắt Phùng Thiên đờ đẫn, vẻ mặt như đang biểu tình: Sao thầy lại biết em mơ thấy ăn đùi gà?
Thầy chủ nhiệm bị cậu ta chọc cho tức cười: “Lên văn phòng của tôi.”
Trong lớp lại trở nên sôi nổi, Diệp Đằng dừng bút, ngước lên hỏi Lâm Mạt: “Vì sao cậu sợ Đào Dã thế?”
Lâm Mạt sửng sốt. Nếu muốn nói đến chuyện này thì phải kể từ khi cô mới chuyển đến đây. Có một lần tan học, cô cùng Lâm Sơ về nhà, đi ngang tầng một đúng lúc thấy Đào Dã túm lấy cổ áo của một người đàn ông, đánh một quyền mặt người nọ, khoé miệng có máu chảy ra. Người đàn ông dùng mu bàn tay quệt đi, phun ra một ngụm máu, giương mắt nhìn chằm chằm vào Đào Dã, không nói gì.
“Sau đó thì sao?” Diệp Đằng có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đó, thật đáng sợ.
“Sau đó người đàn ông bị ấn lên trên cửa, chủ nhà dùng một tay bóp cổ người đấy. Tớ còn thấy trên cổ người kia có xăm hình đôi cánh. Lúc đấy bộ dáng của chủ nhà cực kỳ đáng sợ, bọn tớ còn nghe thấy chủ nhà nói nếu người đàn ông còn đến đây liền giết chết anh ta…” Lâm Mạt nói tiếp, khi kể lại vẫn còn sợ: “Tớ không dám nhìn kỹ, anh tớ đưa tớ lên nhà, nói rằng sau này sẽ ít tiếp xúc với chủ nhà. Hơn nữa không để kể với mẹ, nếu bà biết chuyện này phỏng chừng sẽ lại chuyển nhà đi.”
Cuối cùng, cô còn đặc biệt dặn dò Diệp Đằng: “Cậu cũng ít tiếp xúc với anh ta thôi, anh ta nguy hiểm lắm.”
“Ừ.” Diệp Đằng gật đầu.
Thoạt nhìn, Đào Dã là một người rất nguy hiểm. Nhưng cô không nghĩ người ra tay giúp người xa lạ sẽ là người xấu, có lẽ anh có chuyện gì đó mà người khác không biết.
Tuần đầu tiên sau khai giảng mau chóng trôi qua. Tiết thể dục của họ là vào thứ sáu, bóng rổ phân tổ, giáo viên thể dục nhìn danh sách điểm danh: “Mới có bạn Diệp Đằng chuyển tới đúng không? Giơ tay lên.”
“Rõ.” So với nữ sinh, vóc dáng của Diệp Đằng được tính là cao, giáo viên nhìn người đang giơ tay: “Em cùng…. Phùng Thiên một tổ đi. Tiết này chúng ta sẽ luyện tập ném bóng vào rổ.”
Cả lớp quay sang nhìn phản ứng của Diệp Đằng, giáo viên không rõ nguyên do: “Làm sao vậy? Không đồng ý?”
Phùng Thiên liếc nhìn một hàng phía trước đỉnh đầu của Diệp Đằng, cô thực sự chấp nhận: “Em đồng ý.”
“Dựa…” Mấy nam sinh bên cạnh Phùng Thiên cho rằng gần đây cậu ta bị trúng tà: “Các cậu có thấy Thiên ca gần đây không bình thường không?”
“Các cậu biết cái gì. Cái này người ta gọi là chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ vẫn phong lưu.” Mấy nam sinh hàng sau bắt đầu cười nhạo.
“Diệp Đằng đâu? Có vấn đề gì không?”
Diệp Đằng tùy ý mà lắc đầu: “Không ạ.”
Luyện tập ném bóng vào rổ, hai người một tổ, một người ném mười quả, một người hỗ trợ nhặt, thay phiên nhau.
Giáo viên thể dục nói rằng việc này có thể rèn luyện cho họ tinh thần hợp tác, thuận tiện rèn luyện thể lực, với tinh thần và thể xác đều có ích. Diệp Đằng liếc giáo viên đang ngồi trong bóng râm, cảm thấy hình như thầy chỉ đang nói hươu nói vượn.
Cô chạy tới chạy lui nhặt mười lần bóng, lần cuối cùng cậu ta cố tình ném đến trước mặt cô, Diệp Đằng thuận tay bắt được.
“Cậu cố ý à? Muốn trả thù mà không thấy đê tiện à?” Diệp Đằng thấy kỹ năng ném bóng của cậu ta không tồi, không đến mức không ném trúng lần nào. Chỉ có một khả năng là cậu ta cố tình ném xa để cô đi nhặt.
“Bạn mới, cậu đừng hiểu lầm Thiên ca như vậy, anh ấy không phải loại người như thế.” Đám nam sinh bên cạnh bao che: “Nếu anh ấy cố ý thì sao không ném luôn vào đầu cậu đi.”
Phùng Thiên ném bóng cho người nọ: “Đừng đứng đấy mà nói nhảm.”
Người nọ là Lưu Sướng, ở trong lớp có quan hệ không tồi với Phùng Thiên, cũng chẳng phải kẻ hầu người hạ của cậu ta.
Lưu Sướng đưa bóng cho Diệp Đằng: “Chẳng ai dám đem Phùng Thiên ra nói đùa, thế mà cậu còn làm cậu ta nhặt bóng cho, gan thật.”
“Cậu dám!” Phùng Thiên bực mình, nhìn Diệp Đằng vừa mới nhặt bóng mặt đỏ bừng, đang trừng mắt nhìn cậu ta: “Tóc xoăn nhỏ!”
“Cậu nói cái gì?” Diệp Đằng tức giận.
“Cậu điếc à?”
Diệp Đằng rất muốn cho cậu ta muốn quyền, người này làm sao lại muốn gây sự với cô?
“Các nhóm này làm sao đây?” Giáo viên thể dục đứng từ xa chỉ về phía bên này.
Diệp Đằng giơ quả bóng lên cao, nhắm một mắt, ném qua đầu Phùng Thiên: “Yes, hai điểm.”
Phùng Thiên nhắm mắt, quả bóng rơi xuống đất.
Lưu Sướng đứng bên cạnh cười run cả bụng: “Thiên nhi, đừng giận. Trách là trách cậu lớn lên quá cao, sắp đuổi kịp cái rổ rồi.”
Diệp Đằng không để tâm đến cậu ta, đứng một bên xoa eo: “Ngại quá! Phùng Thiên à, tôi không chỉ điếc mà còn mù, không thấy rõ.”
Bởi vì có ân oán với Phùng Thiên nên từ trước đến nay Diệp Đằng không thích tiết thể dục, đến lúc tan học cảm thấy tay mình phế đi, eo, chân đều nhức.
– ————-
Thứ sáu họ không có tiết tự học buổi tối nên có thể tan học sớm một chút. Lần trước Đào Dã có để lại số điện thoại cho cô, nói khi nào rảnh có thể gọi, bàn một chút về cái việc chụp ảnh kia.
Lúc đấy đến bây giờ Diệp Đằng vẫn có chút do dự.
Tan học, cô xé tờ giấy có ghi số điện thoại, tự nhủ với bản thân: “Lúc này, đã đáp ứng rồi thì làm luôn, làm xong thì rũ sạch quan hệ. Được rồi, cứ như vậy đi.”
Cô ấn số điện thoại, đột nhiên cảm thấy có chút khẩn trương, trái tim không nghe lời mà đập loạn xạ.
“Alo?”
Bên kia truyền đến thanh âm quen thuộc, khàn hơn trước. Cô lại nhớ về buổi tối đầu tiên họ gặp nhau.
“Là tôi, Diệp Đằng.”
Đối phương hình như đang uống nước, cô nghe được tiếng anh ta đặt cốc nước xuống bàn: “Ừ, sao thế?”
“Mai là cuối tuần, anh nói là tôi gọi cho anh mà.” Diệp Đằng ảo não, gãi đầu, có lẽ anh quên rồi.
“Cô nói với bố mẹ chưa?” Mấy hôm nay Đào Dã bị cảm, thật sự không nhớ rõ chuyện này, nói chuyện khó khăn: “Mai tôi sẽ đón cô, đưa địa chỉ cho tôi.”
“Lát nữa tôi nhắn cho anh. Anh có sao không?”
Anh đè chỗ ấn đường: “Tôi bị cảm một chút, không sao, cảm ơn.”
“Ừ, ngày mai gặp.”
“Mai gặp.”
Diệp Đằng cất điện thoại, thất thần, cảm thấy như mình đang làm chuyện trái lương tâm. Chuyện đó cô vẫn chưa nói với người nhà, định ngày mai nói chuyện rõ ràng rồi về giải thích với Phương Thục Trân sau.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Đằng đứng đợi ở chỗ hẹn, Đào Dã lái xe đến, nói là Cố Dật Trần muốn mời cơm, thuận tiện bàn rõ chuyện chụp ảnh.
Diệp Đằng ngồi ghế phụ, thắt dây an toàn, hỏi thăm về bệnh tình của anh, hai người hàn huyên một lúc, cô nhìn đông nhìn tây, chỉ cảm thấy xấu hổ
“Thịt Thịt thế nào?” Diệp Đằng đột nhiên hỏi.
“Thịt Thịt là ai?”
“Lần trước tôi tặng anh cái cây, tôi đặt cho nó lấy cái tên.”
“…” Đào Dã liếc cô một cái: “Đặt bao giờ?”
“Vừa xong.”
“…” Đào Dã cười: “Thứ cô tặng tôi quá phiền phức.”
Diệp Đằng tưởng anh nói cái gì, anh là người nấu cơm còn thấy phiền nói gì đến trồng cây, tuy rằng cái cây ấy không cần chăm sóc nhiều: “Vứt đi.”
Sợ nhất là không khí đột nhiên yên tĩnh, nhưng thế sự khó liền, Diệp Đằng yên lặng cúi xuống lướt điện thoại.
“Cô đặt tên cho những thứ gì?”
“Hả?” Thực ra Diệp Đằng chỉ nói giỡn, cô sẽ không nhàm chán mà đặt tên cho cái cây, nhưng cô thực sự thường xuyên đặt tên cho đồ vật: “Rất nhiều nha. Balo tên là Diana, bút tên là Nhòn Nhọn, tẩy là Mau Mau vì nó dùng hết rất mau.”
“Vì sao lại đặt tên?” Đào Dã chưa từng thấy ai mà đặt tên cho mọi vật xung quanh mình, cảm thấy rất kỳ lạ.
“Bởi vì như thế thì mới cảm giác mấy đồ vật đó được để ý.”
Đặt cho nó cái tên đương nhiên là vì thích, đây là điều mà bố mẹ cô dạy.
Phía trước là đèn đỏ, Đào Dã dừng xe lại, cảm thấy cô gái trước mắt anh nhìn vậy mà khá ấu trĩ: “Vậy cô thấy cái ghế mây sẽ đặt tên là gì?”
Diệp Đằng cảm thấy mình bị anh ta chơi, tức giận quay ra cửa sổ: “Ai thèm xen vào đồ của anh?”
~Hết chương 9~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!