Bẫy Tình, Tình Bẫy?
Chương 16: Tình cờ gặp lại
Đầu óc Liên Lãng như ngây dại. Anh vội vàng đứng lên để đi tìm người. Sau khi tìm kiếm một vòng xung quanh, cuối cùng anh cũng nhìn thấy Bạch Chi Âm đang nhảy nhót trong sàn nhảy.
Bạch Chi Âm vốn có căn cơ vũ đạo rất tốt, bây giờ uống thêm rượu, trong lòng lại dồn nén sự oán giận nên bây giờ nhảy rất phóng khoáng, khiến người ta cảm thấy rất hưng phấn.
Happy hour là một quán bar thuộc dạng xa hoa, phần lớn những người tới đây đều có chút thân phận, hơn nữa đều là khách quen nên sự xuất hiện bất ngờ của Bạch Chi Âm đã thu hút ánh nhìn của rất nhiều người. Cộng thêm ngoại hình của cô rất xinh đẹp nên không bao lâu sau, bên cạnh cô đã có một đống đàn ông vây xung quanh, có điều họ vẫn biết chừng mực, chỉ lịch sự đứng ở ngoài nhìn.
Liên Lãng bước nhanh qua đó, chen qua đám người đang vây quanh, kéo Bạch Chi Âm đang nhảy nhót vui vẻ lại. “Cô ba, chúng ta về thôi.”
“Tôi không về.” Bạch Chi Âm vung tay của Liên Lãng ra, nhíu mày đầy bực bội. “Tôi chỉ muốn khiêu vũ mà thôi, thế cũng không được sao?”
Liên Lãng biết sự uất ức bị dồn nén trong lòng cô cần có chỗ để xả ra nên không khuyên thêm nữa mà chỉ im lặng đứng bên cạnh, nhìn những anh chàng xung quanh với ánh mắt cảnh giác. Trong ánh mắt nghiêm nghị kia rõ ràng có viết: nếu ai dám làm bậy thì anh sẽ bẻ gãy cổ người đó.
Bên cạnh Bạch Chi Âm có thêm một người đàn ông vững như núi nên những người khác cũng không dám làm bậy. Có điều rất ít người bỏ đi, không phải muốn thừa cơ Liên Lãng lơ đãng thì làm gì cô mà bởi vì cô nhảy quá đẹp, chỉ nhìn thôi thì cũng đã thích mắt.
Bạch Chi Âm càng nhảy càng hăng. Nhưng lửa giận trong lòng dường như không cách nào trút ra hết được. Cô tức tối cởi áo khoác ra rồi đưa tay kéo xõa mái tóc xuống. Trong nháy mắt, mái tóc dài đen nhánh xõa ra như thác đổ, khiến cô có phong cách khác hẳn với vừa rồi… Trong vẻ tự nhiên, phóng khoáng mang chút cuồng dã nóng bỏng.
Cô mặc một bộ váy liền bó sát người, sau khi cởi chiếc áo vest ra thì dáng người nóng bỏng ấy khiến không ít người phải xuýt xoa. Không biết ai huýt sáo một cái để khởi xướng mà ngay sau đó, đám người kia liên tục huýt sáo tán thưởng. Ánh đèn cũng rất phối hợp, tập trung chiếu thẳng vào cô khiến trong nhất thời, toàn bộ những ánh mắt trong bar đều bị cô thu hút.
***
Trong phòng VIP trên lầu hai, Thẩm Mục Phạm nhìn người bạn thân ngồi ở sô pha đối diện đã uống cạn cả bình rượu đỏ, chậm rãi hỏi. “Có phãi lại cãi nhau với Lâm Nhân nữa không vậy?”
“Đừng nhắc tới cô ấy.” Nghiêm Chinh nghiến răng nói. “Hôm nay tôi không muốn nghe đến tên của cô ấy.”
Thẩm Mục Phạm gật đầu theo ý anh ta rồi bưng ly rượu lên hớp một hớp. Ngụm rượu mang theo hương tùng trôi qua miệng, có hơi chát, giống như tâm trạng của anh hôm nay.
Hôm nay anh gặp Đường Đường và người mà cô yêu ở Viên Phương. Thấy cô có thể buông những đắn đo trong lòng để bắt đầu một cuộc tình mới, còn có thai nữa, lẽ ra anh nên vui cho cô mới phải. Nhưng những vật phẩm dành cho trẻ sơ sinh cùng nụ cười hạnh phúc trên mặt cô bỗng khiến cho trái tim anh đau nhói. Đặc biệt là những lời của Tống Bác Ngạn, vừa khiến cho anh như chợt bừng tỉnh, đồng thời lại thấy hoang mang.
Tống Bác Ngạn nói yêu một người là ai nấy có thế giới riêng nhưng lại dựa dẫm vào nhau. Nếu đúng là thế thì tình cảm mà anh dành cho Đường Đường có phải là tình yêu không? Anh hiểu cô, mọi chuyện đều chiều theo cô, chăm chú lắng nghe mọi vui buồn yêu ghét của cô nhưng chưa từng tò mò về thế giới của cô. Anh có thể dâng cả thế giới đến trước mặt cô nhưng chưa chắc đã có thể yêu mọi thứ của cô.
Nhìn chăm chằm vào thứ nước màu đỏ trong ly thủy tinh, Thẩm Mục Phạm từ tốn hỏi. “Nghiêm Chinh, có thật là ông yêu Lâm Nhân không, hay chỉ là vì đã quen chờ đợi?”
Động tác rót rượu của Nghiêm Chinh bỗng khựng lại, anh nắm lấy bình rượu và chìm vào suy tư. Lúc đêm khuya thanh vắng, không chỉ một lần anh tự hỏi mình câu hỏi này, mỗi lần đều dùng hàng ngàn lý do để thuyết phục mình thật lòng yêu cô. Nhưng bác sĩ tâm lý lại lại nói với anh rằng: “Khi anh nảy sinh sự ngờ vực với một sự việc thì theo một ý nghĩa nào đó, anh đã phủ định nó.”
Anh không dám nghĩ, bởi vì nếu tình cảm gìn giữ nhiều năm lại không phải là tình yêu thì trên đời này còn có tình yêu đích thực sao? Nếu có thì nó sẽ như thế nào?
Tiếp tục rót rượu vào cái ly rỗng, Nghiêm Chinh bưng ly rượu lên, chậm rãi bước tới trước cửa kính sát sàn của phòng VIP, dùng sự im lặng để trả lời vấn đề của Thẩm Mục Phạm.
Kính thủy tinh của căn phòng này làm từ chất liệu đặc biệt, từ ngoài nhìn vào thì đen kìn kịt nhưng từ trong nhìn ra thì lại rất rõ ràng. Vì thế, anh vừa liếc mắt một cái là liền nhìn thấy Bạch Chi Âm đang được ánh đèn chiếu rọi.
Nghiêm Chinh ngẩn ra, cảm giác phiền muộn bỗng vơi đi phần nào, vội vàng quay đầu lại gọi Thẩm Mục Phạm. “Ông qua đây mà xem này.”
“Xem cái gì?” Thẩm Mục Phạm nhìn anh với vẻ thờ ơ, không chịu nhúc nhích.
“Ông nhìn thử coi đó có phải là Bạch Chi Âm không.” Nghiêm Chinh vừa nói xong thì đã thấy cái người lúc nãy còn ngồi im không động đậy nay bỗng đứng bật dậy, bước nhanh tới trước cửa sổ.
Nghiêm Chinh nhìn thêm một lần nữa. “Là cô ấy à?”
Thẩm Mục Phạm gật đầu, khi ánh mắt chạm phải người đàn ông cao to bên cạnh cô thì chân mày khẽ chau lại. Nếu anh nhớ không lầm thì người đàn ông đó là người đã đi chung với cô đến buổi đấu giá. Lúc đầu anh cứ nghĩ đó là vệ sĩ của cô nhưng sau đó lại phát hiện với địa vị của cô ở nhà họ Bạch thì làm gì có tư cách có tài xế và vệ sĩ riêng. Vậy anh ta là ai? Người theo đuổi cô hay là bạn hợp tác làm ăn?
Khi anh đang tăm tia Liên Lãng thì Nghiêm Chinh đã quan sát Bạch Chi Âm từ trên xuống dưới mấy lần, sau đó không khỏi tán thưởng. “Phải công nhận là cô ấy quá đẹp, dáng người cũng nóng bỏng nữa. Nếu thay một bộ quần áo gợi cảm hơn một chút thì có lẽ bọn đàn ông bên dưới sẽ phun máu mũi mất.”
Nghe lời bình phẩm trắng trợn của Nghiêm Chinh, Thẩm Mục Phạm bỗng có cảm giác bực bội như một vật gì đó của mình bị người ta dòm ngó. Khi nhìn xuống những anh chàng túm tụm quanh cô bên dưới, chân mày anh càng nhíu chặt hơn…
Nghiêm Chinh len lén quan sát vẻ mặt thay đổi đa dạng của anh, trong mắt lóe lên chút trêu cợt. “Chậc chậc, ông nhìn xem, mấy thằng bên dưới ước gì có thể xơi tái em ấy.”
Mắt Thẩm Mục Phạm bỗng tối sầm lại, bàn tay đang cầm chén rượu cũng trắng bệch vì nắm quá mạnh. Nghiêm Chinh đang định tiếp tục thêm dầu vào lửa thì nhìn thấy Thẩm Mục Phạm đặt ly rượu xuống, bước nhanh xuống dưới, không lâu sau đã tới lầu một.
Nhìn Thẩm Mục Phạm chen lấn đám người kia ra để đến bên cạnh Bạch Chi Âm, Nghiêm Chinh huýt sáo một cái thật to. Xem ra những tin tức đăng dạo trước không hoàn toàn là tin đồn vô căn cứ…
***
Bạch Chi Âm đang nhảy rất say sưa thì bỗng nhiên trước mắt có bóng người lướt qua, sau đó có người chặn giữa cô và Liên Lãng. Khi cô ngẩng đầu lên và nhìn rõ đó là ai thì bèn nghiến chặt răng, xoay người qua một bên, tiếp tục nhảy thật hăng.
Nhìn dáng người uốn éo cuồng nhiệt kia, Thẩm Mục Phạm nuốt nước miếng một cái, một cảm giác nóng cháy bỗng dâng đầy trong lồng ngực. Anh nhíu mày thật chặt rồi đưa tay giữ cánh tay cô lại, buộc cô phải quay sang đối diện với mình.
Liên Lãng nhận ra Thẩm Mục Phạm nên trong nhất thời thấy khó xử, không biết có nên bước tới đẩy anh ra hay không, đành phải đứng một bên xem tình hình.
Bạch Chi Âm bị anh nắm chặt nên hơi đau, cô bực bội chau mày lại. “Anh mau buông tôi ra.”
Thẩm Mục Phạm không chịu nghe lời cô mà hỏi ngược lại. “Sao cô lại ở đây?”
“Tại sao tôi lại không thể ở đây?” Bạch Chi Âm không khách khí, hỏi vặn lại.
Ngửi được mùi rượu thoang thoảng trong hơi thở của cô, đôi mày kiếm của Thẩm Mục Phạm cau lại. “Cô uống rượu à?”
“Hỏi thừa.” Bạch Chi Âm liếc anh một cái xem thường. “Đến quán bar không uống rượu, chẳng lẽ đi uống sữa?”
Thẩm Mục Phạm nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, quay đầu sang hỏi Liên Lãng. “Cô ấy uống bao nhiêu rồi?”
“Khá nhiều rồi.” Liên Lãng thành thật trả lời.
“Cái gì mà nhiều, mới có mười mấy ly chứ mấy.” Bạch Chi Âm quay đầu qua nhấn mạnh. “Chút rượu ấy có là gì, tôi còn có thể uống thêm mười mấy ly nữa.”
Mắt Thẩm Mục Phạm trở nên u ám. Anh kéo cô vào lòng mình, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy nguy hiểm. “Còn uống được nữa à?”
Bạch Chi Âm trả lời rất chắc chắn. “Đương nhiên.”
“Vậy đi thôi, tôi dẫn cô đi uống rượu.” Thẩm Mục Phạm nói xong bèn ôm chầm lấy eo cô, nửa ép nửa buộc cô rời khỏi sàn nhảy.
Liên Lãng thấy Bạch Chi Âm cứ giãy giụa nên đành phải bước lên kéo vai Thẩm Mục Phạm lại, định bảo anh thả cô ra. Bởi vì hơi kiêng dè thân phận của anh nên Liên Lãng không hề dùng hết sức. Nhưng dù là thế, nếu là người thường thì dù không hô đau thì cũng phải nhíu mày. Thế nhưng Thẩm Mục Phạm chỉ thoáng dừng chân lại, sau đó vai khẽ nhích qua một bên là tránh được sự kiếm chế của Liên Lãng, hơn nữa dùng tốc độ nhanh như chớp để phản công, nắm chắt cổ tay Liên Lãng.
“Đừng lo, tôi chỉ dẫn cô ấy lên lầu cho tỉnh rượu mà thôi, anh có thể đi theo.”
Người Liên Lãng cứng đờ, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc. Nếu nói chiêu phản công của Thẩm Mục Phạm vừa rồi khiến anh bất ngờ thì vết chai trong gan bàn tay của anh càng khiến cho Liên Lãng thêm chấn kinh. Đó là dấu vết do việc thường xuyên cầm súng để lại. Có điều Liên Lãng không hiểu được tại sao một người kinh doanh bình thường lại thường xuyên dùng súng.
Trong khi Liên Lãng còn đang ngẩn người thì Thẩm Mục Phạm đã kéo Bạch Chi Âm đang giãy giụa kia lên tới lầu hai. Nghiêm Chinh đã đợi ở cửa từ nãy giờ, thấy bọn họ vừa bước vào là lập tức cười thật tươi và tự giới thiệu về bản thân mình. “Xin chào, tôi là Nghiêm Chinh, bạn thân của Thẩm Mục Phạm.”
Vừa rồi giãy quá mạnh nên men rượu bốc lên đầu, Bạch Chi Âm giờ đã choáng váng. Nhưng vừa nghe tới hai chữ Nghiêm Chinh thì cô lập tức tỉnh táo lại. Cô vội vàng tránh khỏi vòng tay đang lôi kéo mình của Thẩm Mục Phạm, bước tới trước vài bước, đứng thẳng trước mặt Nghiêm Chinh. “Anh chính là Nghiêm Chinh?”
Nghiêm Chinh bị ánh mắt như kiểu nhìn quái vật của cô làm cho xấu hổ nhưng vẫn gật đầu. “Phải, tôi chính là Nghiêm Chinh.”
Bạch Chi Âm lại bước tới thêm vài bước, ngắm nghía anh từ trên xuống dưới, sau đó cảm thán. “Đúng là đẹp hơn trong hình nhiều.”
Nghiêm Chinh sững người, tưởng là mình nghe lầm nên xác nhận lại. “Cô nói cái gì?”
“Tôi nói anh rất đẹp trai.” Nhớ tới lời Nghiên Hi nói, anh ta hoàn hảo đến từng chân tơ kẽ tóc nên Bạch Chi Âm không khỏi vươn cổ ra trước để xem xem anh có thật sự điển trai như bạn mình nói không. Ai ngờ cô đứng không vững nên lảo đảo rồi ngã tới trước. May mà Nghiêm Chinh phản ứng nhanh nhạy nên đưa tay đỡ lấy cô, nhờ thế cô mới không ôm hôn đất mẹ. Nhưng chưa kịp đứng vững thì Bạch Chi Âm đã lại rơi vào một lồng ngực nóng cháy. Ngay sau đó, giọng nói khiến người ta chán ghét kia lại vang lên bên tai cô. “Đứng vững đi!”
Bạch Chi Âm nhíu mày: “Thả tôi ra.”
Đáng tiếc trước nay ông chủ Thẩm không phải là người hay nghe lời người khác nên chẳng những anh không thả cô ra mà còn dùng ánh mắt lạnh như dao để nhìn bàn tay đang vịn lấy cánh tay cô.
Nhận thấy ánh mắt lạnh như dao của bạn thân, Nghiêm Chinh hừ một cái rồi nhún vai, thức thời thả tay Bạch Chi Âm ra.
Thẩm Mục Phạm khẽ nhích người, bắt lấy cánh tay cô, kéo cô quay lại đối diện với mình, hỏi. “Chẳng phải cô muốn uống rượu sao?”
“Tôi muốn uống rượu, nhưng tôi sẽ không uống với anh.” Bạch Chi Âm lườm anh.
Thẩm Mục Phạm nhướng mày. “Thế là có ý gì?”
“Không có ý gì cả.” Bạch Chi Âm kiêu ngạo hất hàm lên, gằn từng chữ. “Tôi chỉ không muốn uống với một gã khốn nạn…”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!