Ngày Gió
Chương 14: Đau
Khôi Minh nhìn màn hình Facebook, tay cuộn tròn lại thành quyền. Anh đang đọc tus của Tổng biên tập tờ báo lớn nhất thành phố. Chết tiệt, không biết thằng Phong làm cách nào để ông ta có thể nôn ra những lời ghê tởm thế này.
Anh lấy điện thoại ra gọi cho Lam, không liên lạc được. Lòng nóng như lửa đốt, không biết cô gái ấy phải đối mặt với chuyện này thế nào. Tin tức xấu về Lam chỉ trong mấy giờ đồng hồ được thêu dệt muôn vàn cách, thậm chí những người tự xưng là người thân của cô ở quê còn bình luận rằng cô sống không ra gì, yêu đương lăng nhăng bồ bịch hết người này người kia.
Minh phóng như bay đến công ty nhà mình, vào văn phòng của ba. Dọc đường các nhân viên chào hỏi hồ hởi nhưng anh cũng không có tâm trạng đáp lại.
“Làm gì mà con vội vàng vậy”
Ông Phú nhìn thằng con chơi bời của mình, hôm nay nó tự nhiên lại chịu đến công ty, hẳn là có chuyện gì lớn lắm.
“Ba, con muốn vào công ty học việc”
“Ô, ba có nghe nhầm không vậy, hay sáng nay mày lại uống phải cái gì con ơi”
Minh nhăn mặt “Con không nói giỡn đâu mà ba”
“Điều kiện gì?”
Ông Phú thừa hiểu thằng con mình, không thể có chuyện nó dễ dàng từ bỏ thói chơi bời như vậy được.
“Ba đọc báo sáng về Avenue chưa? Ba dẹp hết tin tức trên mạng xã hội của cô phóng viên viết bài đó cho con rồi con sẽ vào công ty học kinh doanh”
A! Ra là thằng con trời của ông chạm ải mỹ nhân rồi.
“Không được”
“Sao mà không được, ba có quan hệ hệ tốt lắm với mấy tờ mạng lớn cơ mà, chặn hết IP của đứa nào dám tung tin đồn nhảm đi”
“Con tưởng động đến Avenue dễ lắm sao. Vả lại ba và chú Nguyên là chỗ …”
Minh ngắt lời “Ngay ngày mai con vào công ty, được chưa?”
Ông Phú cười cười “Được rồi. Con nhớ giữ lời”
Minh không nói gì. Ông Nguyên đằng sau nói với một câu.
“Được đấy con, tìm đàn bà phụ nữ là phải gai góc như thế mới chuẩn là con ba chứ”
Khôi Minh không quay đầu lại, nhăn mặt giơ tay vẫy vẫy tạm biệt ông Phúc. Đằng sau, ông Phúc cười tươi hết cỡ, rốt cuộc thằng con ông đã chịu dừng chân.
Khôi Minh đến Avenue Building, lao thẳng vào phòng tổng giám đốc. Người ngồi sau bàn làm việc vẫn điềm tĩnh lật tài liệu. Minh đập mạnh một tập báo lên bàn.
“Cậu làm cái quái gì đây?”
“Cậu đến đây chỉ để nói với tôi cái này thôi sao?”
“Từ khi nào cậu lại dùng thủ đoạn hèn hạ với một cô gái vậy hả”
“Có liên quan gì cậu sao?”
“Chuyện của cô ấy cũng là của tôi, cậu đính chính lại ngay cho tôi”
Phong nắm chặt nắm tay, tơ máu dâng lên quanh con ngươi đỏ rực. “Chuyện của cô ấy là chuyện của tôi sao”, cô ta không xứng. Thằng bạn anh bị mù rồi.
“Ai đính chính cho công ty tôi. Cậu biết quá khứ của cô ta thế nào không hả? Về mà học kinh doanh đi, đừng có mất thời gian với gái nữa”
“Tôi hỏi một câu cuối cùng, cậu đã đưa cô ấy đi đâu? Tại sao cô ấy lại biến mất?”
Phong vẫn điềm nhiên như không “Cô ta không phải cúc áo”
“Cậu chờ đấy. Tôi nhắc lại đừng bao giờ động vào đồ của tôi”
Nói xong, Minh đóng cửa cái rầm đi ra ngoài.
Phong nhìn theo “Biến mất? Đồ của tôi???”
Minh đứng ở sảnh Avenue sốt ruột cầm điện thoại. Từ sáng tới giờ không gọi được cho Lam không biết cô đã đi đâu, nhắn tin không cầm máy, điện thoại không liên lạc được.
Sáng ra cầm tờ báo sáng đọc bài mới của Avenue, Minh đã có linh cảm chuyện chẳng hề đơn giản vì anh hiểu bạn mình. Phong nổi tiếng quyết đoán và làm việc tàn nhẫn không ai bằng. Anh thật sự sai lầm khi cho rằng Phong có tình cảm với Lam nên sẽ buông tha cho cô ấy. Buổi trưa đọc được những tus nói về Lam, Minh không ngờ chuyện xoá bỏ tất cả những tus hôm trước chỉ là một nước cờ của Phong.
Minh phóng xe máy đi khắp các quán pub, quán bar tìm Lam nhưng không thấy cô. Lòng anh nóng như lửa đốt. Cô ấy đã đi đâu? Cầu mong cô ấy không xảy ra chuyện gì.
Thẫn thờ tựa vào motor, Minh vắt óc suy nghĩ những nơi cô có thể đến. Cô chắc chắn không phải là người giải sầu ở bar hay pub, anh đến nhà cũng đã khoá cửa, vậy thì…loé lên trong đầu Minh là một chỗ. Anh vội vàng đội mũ bảo hiểm lên xe phóng lên đường cao tốc.
Nhìn cô gái nhỏ đang ngồi ôm gối cuộn mình như con ốc, trái tim Khôi Minh dâng lên cảm xúc xót thương và đau lòng. Anh làm sao để giúp cô bây giờ?
“Em đến chỗ này mà không rủ tôi sao?”
Lam quay đầu lại hơi ngạc nhiên khi thấy Minh. Cô cong môi cười buồn.
“Chỗ công cộng mà anh thích đến lúc nào chả được”
“Ngốc thật, cười xấu như vậy mà cũng cười được sao. Lại cho mượn đây”
Nói rồi Minh chìa một chiếc khăn cho cô.
Lam không biết làm sao có thể che đậy được tâm trạng của mình lúc này. Cô nhận lấy khăn tay nhưng cũng không lau nước mắt, cứ nắm chặt lấy khăn như thể có cái bám vào sẽ tan bớt đi muộn phiền một chút.
Minh nhìn cô gái bên cạnh đang cố gắng lấy lại bình tĩnh nhưng rõ ràng đang thất bại.
“Thật ra thì đâu có quan trọng lời nói của người đời. Chỉ cần một người tin em là đủ”
“Anh tin tôi sao”
Minh nhìn thẳng vào đôi mắt hồng hồng của Lam.
“Chắc chắn rồi. Nếu không tôi đến đây làm gì”
Lam cúi đầu hai tay nắm chặt cái khăn nhỏ.
Minh nhìn xuống bàn tay cô, nhíu mày. Anh cầm lấy tay Lam đưa lên.
“Lại ngốc nữa rồi, em không biết tự bảo vệ bản thân cũng đừng hành hạ mình như thế này chứ”
Lam giật tay lại nhưng Minh còn nắm chặt hơn.
“Ngoan, để yên”
Anh gỡ những ngón tay đang nắm chặt của cô ra, trong lòng bàn tay đầy những vết móng tay đâm vào thịt như những mảnh trăng khuyết đỏ đến chói mắt.
Minh mở cốp xe máy lấy lọ nước sát khuẩn và chai nước khoáng. Anh rửa tay cho Lam rồi dùng nước sát khuẩn rửa lại, lấy khăn lau khô.
“Anh làm chuyên nghiệp thật đấy”
“Tôi từng mơ ước làm bác sĩ nhưng bố mẹ không cho, bắt kinh doanh. May mắn là cũng có dịp để thực hành đôi chút cho em”
Minh cười, một bên má lúm đồng tiền lún sâu càng hấp dẫn.
Lam thở dài “Cái này là trả công tôi băng bó cho anh tối hôm đó”
Nói xong cô lại cúi gằm mặt xuống gối.
“Lam này, em không muốn nói hết với tôi thì nói với không khí được không. Em đừng u uất như vậy”
Lam ngẩng đầu lên “nói với không khí?”
Minh cầm mũ bảo hiểm đội vào cho Lam, kéo cô lên xe.
“Đi, cho em xả hết buồn phiền”
Lam ngồi sau xe phân khối lớn của Minh, gió táp vào mặt khô rát nhưng cô cảm thấy vô cùng dễ chịu, muốn hét thì hét muốn khóc thì khóc muốn nói thì nói muốn cười thì cười chẳng ai biết chẳng ai gièm pha. Giá mà cuộc sống cứ như vậy.
Minh nhìn cô gái qua gương chiếu hậu mỉm cười, có vẻ tâm trạng Lam đã đỡ hơn, anh cũng thả lỏng người, chỉ có trái tim vẫn đập rộn rã, thầm mơ khoảnh khắc này kéo dài mãi.
Xe đến dưới khu tập thể, Lam xuống xe cởi mũ bảo hiểm trả cho Minh.
“Hôm nay cảm ơn anh, tôi vui hơn rất nhiều”
Minh nhìn cô gái héo hon trước mặt, cả người như không còn sức sống, đôi mi rậm như cánh quạt phủ bóng xuống gò má trắng nõn thê lương buồn rầu.
“Em chờ tôi 5 phút thôi, nhé”
Đúng 5p sau Minh quay trở lại xách một túi đồ ăn.
“Từ sáng em chưa ăn gì. Nhớ ăn uống đầy đủ không là phụ lòng tôi lắm đấy”
Lam cười nhẹ nhận túi đồ ăn “Cảm ơn anh, hôm sau tôi mời anh đi ăn. Anh về đi, trời lạnh rồi”
Minh đi rồi Lam cầm túi đồ ăn ngồi xuống ghế đá khu tập thể. Đêm khuya nhà nhà đã tắt đèn đi ngủ. Cô thật sự sợ lên phòng chỉ mình đối diện với bốn bức tường rồi lại đối mặt với bóng đêm. Hai hàng nước mắt không tự chủ được lăn dài xuống má. Lam cũng không buồn lau, cô hết sức lực rồi. Cô đưa tay lên ngực chặn lại như muốn ngăn cảm xúc thoát ra ngoài nhưng vô ích, nước mắt thi nhau rơi xuống.
Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời, những ngôi sao lấp lánh thật đẹp nhưng lại lẻ loi. Thời tiết cuối tháng 9 đêm có sương thu nhẹ càng làm cho con người càng cô quạnh hơn. Lam nhớ những đêm ở quê nằm vắt vẻo để bà quạt cho, thật vui vẻ. Giá mà con người ta đừng lớn.
Ngồi một lát để cảm xúc bình ổn, Lam chầm chậm lê chân đi lên nhà, để túi đồ ăn trơ trọi ở ghế đá.
Lam không biết tất cả những hành động của cô đều lọt vào một đôi mắt. Phong đứng dựa lưng vào tường căn tập thể nhỏ nơi góc tối. Không hiểu tại sao khi nghe Minh nói không liên lạc được với cô, cô mất tích thì anh bỏ cả công việc chạy đến đây. Thấy cảnh Minh chăm sóc Lam, một cảm giác buồn bực khó nói dâng lên trong lòng. Đến khi nhìn thấy cô ngồi đó, nhỏ bé lẻ loi trong bóng đêm mà khóc tâm trạng anh càng tồi tệ hơn, trái tim như bị một bàn tay vô hình bóp chặt đến khó thở.
Đến khi căn tập thể nhỏ sáng đèn, Phong mới rời chỗ đứng đi vào ô tô. Anh thất thần không hiểu tâm trạng của mình là gì. Hình ảnh nhỏ bé đơn độc của Lam luẩn quẩn trong đầu. Tay anh ghì chặt vô lăng, tay kia gõ nhẹ vào ghế da. Từ trước đến nay anh vốn nổi tiếng là người lạnh lùng không để cảm xúc lộ ra ngoài, không hiểu sao mỗi lần thấy cô phóng viên kia là anh lại mất tự chủ không điều khiển được việc mình đang làm.
Ting ting! Điện thoại vang lên cắt dòng suy nghĩ. Phong nhìn màn hình nhíu mày đeo tai nghe lên.
“Alo con trai à, con làm tốt lắm không hổ danh con ba”
“Uhm, bố có việc gì không?”
“Bố gọi chúc mừng con thôi. Với lại bố nhắc nhở một chút, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc”
Phong nhíu mày, cất giọng khó nén tức giận.
“Chuyện của tôi tôi tự xử lý, bố đừng động vào”
Bên kia chưa kịp đáp anh đã tắt máy rồi nổ máy rồ ga phóng đi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!